Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 300: Người nổi tiếng.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Cao Nghĩa thất tha thất thểu đi vào trong phòng, một người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ màu đỏ bằng lụa vội vàng đi ra nói:
- Các người là ai, đến nhà tôi có việc gì?
- Chị dâu, em là Cao Nghĩa.
Cao Nghĩa nói yếu ớt.
- Hừ, cậu gọi ai là chị dâu, tránh xa tôi ra.
Người phụ nữ nhận ra Cao Nghĩa, vội vàng trốn sau lưng Trần Binh.
Lý Lộ Từ thoáng nhìn qua người phụ nữ, tướng mạo cũng không có gì đặc biệt, nhưng ở cô ta toát ra vẻ quyến rũ của thiếu nữ. Nếu không như thế đã không thể làm vợ bé người ta.
- Các người muốn gì?
Nhìn thấy vẻ không hợp tác, Trần Binh ngồi trên chiếc sô pha, cầm chén trà nóng, uống chậm rãi. Người phụ nữ ngồi bên cạnh, và cũng không có ý định mời khách.
An Nam Tú tự ngồi xuống sô pha, ghế quả không tồi, da thật, bên trên còn có chiếc đệm, An Nam Tú thoáng nhìn Lý Lộ Từ nói:
- Lý Lộ Từ, mau nói chuyện đi, những dấu vết còn lưu lại trên mũi và cổ của hai con cái và con đực này cùng với thần thái sung mãn đó, chứng tỏ trước khi chúng ta đến bọn họ đang chuẩn bị giao phối.
- Ngươi vừa nói cái gì?
Người phụ nữ không đỏ mặt, chỉ tay về phía An Nam Tú rống lên.
Tú Tú ở dưới bàn trà nhanh nhảu kẹp vào đầu ngón chân của người phụ nữ đó, khiến cô ta rống lên thảm thiết nhảy lên ngồi xếp bằng trên sô pha, đầu ngón chân còn lưu lại vài vết đỏ, hiển nhiên Tú Tú còn hạ thủ lưu tình.
Trần Binh đặt chén trà xuống bàn, bình tĩnh nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú:
- Tôi không cần biết các ngươi tìm Cao Nghĩa để làm gì, với tôi không liên quan, nếu còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát.
- Đây là mười vạn đồng mà Cao Nghĩa nhận từ ông.
Lý Lộ Từ đẩy cái túi màu đen lên bàn trà.
- Chiếc máy ảnh Cao Nghĩa bán cho ông là đồ ăn cắp của chúng tôi, hi vọng ông trả lại cho chúng tôi.
- Tôi không hiểu các người đang nói gì.
Trần Binh là phóng viên, không phải hạng tầm thường, đương nhiên không thể dễ dàng thỏa hiệp được. Tuy rằng Trần Binh không phải là phóng viên ảnh, nhưng cái máy ảnh Hasselblad hơn ba mươi vạn cũng đủ khiến y động lòng tham.
- Món tiền này là của ông đưa cho Cao Nghĩa, nếu nó không có liên quan gì đến ông sao lại còn lưu dấu vân tay của ông, lát nữa tôi báo cảnh sát, chứng minh dấu vân tay rất đơn giản.
Lý Lộ Từ cười khẩy, cái danh thối phóng viên tờ “Mỹ lộc cuối tuần” sớm đã nghe qua, Lý Lộ Từ cũng không trông mong gì về việc Trần Binh còn biết giữ thể diện.
Trần Binh suy nghĩ một lúc, căm tức nhìn trừng trừng vào Cao Nghĩa:
- Cao Nghĩa ơi là Cao Nghĩa, cậu lại có thể phản tôi như thế sao.
Cao Nghĩa không nói được lời nào, gã đỏ bừng mặt.
- Mang cái máy ảnh ra đây.
Trần Binh nói với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ rất nghe lời Trần Binh, rụt rè sợ hãi tránh đi sang một bàn trà rồi nhảy xuống, đá vào Cao Nghĩa một cái, rồi đi vào trong phòng lấy cái máy ảnh ra đưa cho Trần Binh.
Trần Binh cầm chiếc máy ảnh bên mình, nhìn Lý Lộ Từ.
- Ông đếm tiền đi.
Lý Lộ Từ thật không ngờ sự việc lại giải quyết dễ dàng như vậy.
Trần Binh cầm gói túi nhựa lên nhìn rồi lôi tiền ra lấy đại một tập ra đếm, sau đó nhét tiền vào trong một gói to, vỗ vào chiếc máy ảnh bên người, mỉm cười:
- Cậu đang giỡn với tôi à? Mười hai vạn có thể mua được chiếc máy ảnh này của tôi không?
- Ông nói gì?
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, không phải là hắn không hiểu ý của Trần Binh, chỉ có điều hắn chưa bao giờ gặp hạng người này.
- Cậu mang người này đến, chính là để uy hiếp tôi, tôi không bán chiếc máy ảnh cho cậu thì hắn chính là kết cục của tôi sao?
Trần Bình bình thản châm thuốc:
- Thằng nhãi, muốn đấu với ta à, cậu còn non lắm, giờ thì cậu gọi cảnh sát hay để tôi gọi? Tập tiền này có dấu vân tay của tôi, tôi vừa đếm nó đương nhiên là có rồi, ha ha.
- Đúng không? Xem ra ông coi tôi là người tuân thủ luật pháp đến thật thà quá là dễ bắt nạt, ép tôi thành kẻ mềm yếu à, ông tự coi mình thành người nào đó chắc, tôi sẽ dạy dỗ Cao Nghĩa chứ không dạy dỗ ông sao?
Lý Lộ Từ không phải không ngờ tới Trần Binh sẽ giở thủ đoạn, chỉ có điều nói như vậy, Lý Lộ Từ có còn phải cần đến quy củ nữa không?
Lý Lộ Từ là người bình thường, nhưng hắn là người bình thường có đặc quyền hơn người khác, mặc dù hắn không có nhiều cơ hội sử dụng đặc quyền của mình, nhưng đến lúc bảo vệ lợi ích của mình, sao lại không cần?
- Cậu dám động thủ với tôi sao…
Không đợi Trần Bình nói hết câu, Lý Lộ Từ tung một quyền hất tung một bên mặt Trần Binh, miệng phụt máu tươi, môi rách tả tơi, răng văng ra mấy chiếc.
Lý Lộ Từ lạnh lùng nhìn trừng trừng Trần Binh, tóm lấy chiếc máy ảnh đang treo trên người y mở cửa cùng An Nam Tú đi ra ngoài.
- Mày dám đánh người, còn dám bỏ chạy nữa à?
Người phụ nữ ngẩn người ra, cô đi theo Trần Binh cũng là vì tiền đồ và quan hệ của y, trong giới nhà báo y có quan hệ rộng, Trần Binh chỉ cần cho cô có vài tin độc khiến cô trở thành người có tiếng trong giới phóng viên, lúc này đương nhiên phải biểu hiện một chút.
Nhưng cô mới chạy được vài bước liền sợ hãi lùi lại, con cua vẫn ở trên sàn nhà, đôi mắt bé tí của nó cảnh giác nhìn như muốn yểm trợ chủ nhân lùi lại.
- A.
Người phụ nữ hét ầm lên bởi cô thấy con cua đột nhiên lật ngược lại, nghiêng ngả lao ra cửa, lúc này cô ta mới nhớ con cua đó vừa rồi sợi dây trong tay chủ nhân kéo đi.
- Anh Binh, anh Binh, giờ phải làm gì?
Người đàn bà bối rối nói, cô ta chưa bao giờ thấy Trần Binh rơi vào tình huống này, biết bao nhiêu là quan chức hay thương nhân có máu mặt trước mặt Trần Binh còn phải nể vài phần, sợ sơ sảy nói sai gì, sợ đắc tội với y. Một Trần Binh lẫm liệt uy phong giờ lại bị một tên vô danh tiểu tốt đánh cho ra thế này.
Phóng viên bị đánh không phải là tin gì sốt, nhưng trên người Trần Binh là một kho tin tức, Trần Binh có thể đánh bóng rất nhiều kẻ trong giới xã hội đen, bọn họ mặc dù không phải là những chủ doanh nghiệp lớn, nhưng muốn xóa sạch vết đen không thể không nhờ đến Trần Binh, để có mặt trên chuyên mục doanh nhân thanh đạt, đương nhiên cô ta cũng biết sau mỗi bài báo đó, Trần Binh thu được mười tám vạn tệ tiền nhuận bút.
- Mẹ nhà nó… đi lấy đá chườm cho tôi…
Trần Bình nhổ ra một cục máu, chỉ còn một cảm giác đau đớn tột cùng ở một nửa bên mặt, y run rẩy rút điện thoại.
Người đàn bà lấy đá chườm cho Trần Binh, Trần Binh bấm điện thoại:
- Dương Mính, việc lần trước cậu nói, tôi đồng ý… Cậu gọi Lý cục trưởng tới, việc cảnh sát đường biển sử dụng bạo lực tôi sẽ có trách nhiệm cho hắn tiêu trừ ảnh hưởng.
Tờ “Mỹ lộc cuối tuần” không phải là tờ báo tỉnh của Trung hải, vì vậy có thể nói cho dù “Mỹ lộc cuối tuần phải đăng tin tình hình tiêu cực ở Trung Hải”, người quan trọng ở Trung Hải cũng không quản được, huống chi “Mỹ Lộc cuối tuần” không phái là tờ báo của dân làm báo giấy, mà sau lưng nó cũng có thế lực lớn.
Người phụ nữ nhìn Trần Binh ngưỡng mộ. Mặc dù cô ta cũng là một phóng viên, nhưng người như Dương Mính cô cũng không thể tùy tiện phỏng vấn, còn Trần Binh chỉ cần một cú điện thoại là đã có thể nói chuyện với Dương Mính, hơn nữa lại còn gọi được Cục trưởng cục công an đến.
Người phụ nữ phớt lờ chuyện người đó có biết mối quan hệ của cô với Trần Binh không, nhưng vậy cô mới tập trung chờm đá vào mặt cho Trần Binh được.
- Phóng viên Trần hôm nay làm sao vậy? Nói chuyện có vẻ không hợp tác, tôi bảo Tôn Minh Đạt đưa Lý cục trưởng đến một chuyến.
Tiếng Dương Mính trong điện thoại gấp gáp.
- Được, đi nhanh lên nhé.
Trần Binh nói xong liền cúp máy, người bạn Dương Mính vốn chẳng coi Trần Binh là cái thá gì, lúc trước muốn nắm được Dương Mính Trần Binh phải ra tay trước, nhưng năm ngoái có một tên phóng viên quèn chụp lén được một tấm ảnh Dương Mính đang mặc một bộ ki-mo-no khóa môi tiếp rượu cho vị Chủ tịch công ty điện khí và ba gã Nhật Bản. Trần Binh đem tấm ảnh giao cho Dương Mính, lúc này Dương Mính mới ý thức được có khả năng cô ta sẽ vướng vào vòng lao lý. Phóng viên như Trần Binh không phải tùy tiện có thể mua chuộc được.
Trần Binh lại bảo người phụ nữ gọi điện thoại cho bác sĩ đến, vừa lúc cầm lấy túi đá đưa lên mặt y liền nghiêm mặt quát:
- Đừng nhúc nhích.
Cô đang lau dọn vết máu trên mặt đất, cô biết y làm như vậy là có ý đồ.
- Đây đều là bằng chứng tôi muốn Lý cục trưởng nhìn thấy, những kẻ càn rỡ đó có chạy đằng trời.
Trần Binh nhìn chằm chằm vào mấy chiếc răng trên mặt đất, bọn này đúng là điếc không sợ súng không còn biết trời cao đất dày là gì, phải khiến thằng nhãi đó nhớ rõ cảm giác bị đánh gẫy răng và nuốt máu mà Trần Binh đã phải trải qua.
Lý cục trưởng còn đến trước cả bác sĩ, mặc dù người cảnh sát đường biển đánh người đã bị khai trừ, nhưng trên mạng vẫn có không ít người trợ giúp khiến cục trưởng cục công an đường biển vẫn bị dư luận lên án. Lý cục trưởng muốn qua cơn sóng gió này phải có sự trợ giúp của Trần Binh, nhưng ông ta không quen Trần Binh. Nhận được điện thoại của Dương Mính, ông ta liền vội vàng đến ngay, Lý cục trưởng và người tình của Dương Mính có quan hệ khá thân thiết, bình thường cô ta và người yêu cũng hưởng nhiều ân huệ từ cục trưởng, vì vậy giúp đỡ ông ta cũng là điều đương nhiên.
- Phóng viên Trần, đây là... không ngờ có người dám xông vào khu chung cư đánh người? Sự việc này đúng là có tính chất xã hội đen, ảnh hưởng rất lớn đế xã hội, ở cục đang tìm bắt điển hình, ngài yên tâm…
Lý cục trưởng, bước vào cửa đõ tở vẻ chấn động. Nếu không vì có chuyện muốn kết thân nhờ vả Trần Binh thì nhìn thấy Trần Binh vốn kiêu ngạo lại có bộ mặt thảm hại như bây giờ, Cục trưởng Lý nhất định vừa ngạc nhiên lại có chút sảng khoái.
Dương Mính đưa cục trưởng Lý đến trước cửa nhưng đứng ở ngoài, bởi cô biết Trần bình tìm cục trưởng Lý là việc càng ít người biết càng tốt.
- Tôi bị thương cũng không nhẹ, yêu cầu của tôi không cao, tôi bị rụng mấy cái răng, thì số răng của hắn bị rụng xuống phải gấp đôi.
Trần Binh trầm giọng nói, bộ mặt dữ tợn.
- Việc này…
Lý cục trưởng cũng không thể tùy tiện nhận lời.
- Ông yên tâm, ngoài việc đưa tin công an đường biển đánh người tôi sẽ tránh cho ông khỏi búa rìu dư luận, còn đưa thêm một vài tin tốt về Lý cục trưởng.
Trần Binh vung tay không thèm liếc mắt nhìn Lý cục trưởng một cái.
Lý cục trưởng cũng không cần quan tâm Trần Binh lăng xê mình, Trần Binh phải làm sao khiến Lý cục trưởng đau đầu, đưa tin tích cực giúp Lý cục trưởng không có lợi gì, Lý cục trưởng muốn thăng tiến còn phải dựa vào sự trợ giúp của hệ thống bên trong thì đưa tin tốt về bản thân không nhiều tác dụng.
Chẳng qua Lý cục trưởng chỉ cần Trần Binh đồng ý làm việc đó là được, cục trưởng Lý hỏi:
- Kẻ đánh người là người như thế nào?
- Nghe nói hăn tên là Lý Lộ Từ, anh ta biết nới Lý Lộ Từ ở.
Trần Binh chỉ tay về phía Cao Nghĩa mặt mũi đang băng bó, Lý Lộ Từ không tiện tay đưa Cao Nghĩa đi.
- Là Lý Lộ Từ, lại còn biết nhà hắn, vậy dễ xử lý rồi…
Lý cục trưởng bắt tay, đây chính là việc ông ta rõ nhất, chỉ có điều cái lỗ tai chợt dựng lên:
- Ông nói hắn tên là gì?
- Lý Lộ Từ.
Trần Binh vuốt mặt oán hận, nhớ kỹ cái tên này, tên này ít gặp, mà hắn nhớ rõ cô bé kia đã gọi hắn như vậy.
- Có phải là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi sinh viên năm thứ nhất, dáng người rất cao, vẻ ngoài cũng được?
Lý cục trưởng tò mò hỏi, chỉ hi vọng là trùng họ trùng tên, chứ đừng là người ấy.
- Đúng đấy.
Trần Binh kinh ngạc ngẩn đầu lên.
- Bên cạnh còn mang theo một cô bé nói chuyện ngu ngốc nữa, sao Lý cục trưởng lại biết hắn à?
- Tên tiểu tử đó trú tại đơn nguyên 7 khu 16 xã Trúc Sơn?
Lý Cục trưởng không để ý tới Trần Binh nữa, cao giọng lạnh lùng nói.
- Đúng vậy.
Cao Nghĩa kinh ngạc nhìn thủ lĩnh cảnh sát mà hắn vốn muốn trốn tránh.
- Không sai.
Lý cục trưởng lập tức trầm giọng, bỏ chiếc còng tay đeo bên hông khóa vào tay Trần Binh:
- Trần Binh, đi với tôi, anh là kẻ tình nghi gây hại đến an ninh quốc gia.
Trần Binh sợ hãi, y thực sự biết rõ “nguy hại đến sự an toàn của quốc gia” là một tội danh khủng bố thế nào, trong khung hình phạt của luật pháp thì đó là tội nặng nhất, nếu cái mũ này bị chụp lên đầu thì một chút thế lực và ảnh hưởng của y cũng không ai dám đến gần.
- Lý cục trưởng, đây là ý gì vậy?
Trần Binh lập tức làm rớt túi nước đá, hai má bị cóng tê rần rật, hoảng sợ trợn trừng mắt nhìn Lý cục trưởng.
- Về đồn cảnh sát rồi nói sau.
Lý Cục trưởng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi trợ giúp, sau đó liên hệ với hai người thuộc Cục An ninh quốc gia đã tìm đến ông ta điều tra.
Trước đó Dương Mính đã nhờ Lý Cục trưởng điều tra lai lịch một người, Lý Cục trưởng tìm thông tin trong hồ sơ của hệ thống ngành công an, lại tìm thêm vài cảnh sát khu vực cùng điều tra, kết quả là ông ta bị Ủy ban chính trị Pháp luật, Hồng Kiến Dân, kêu đi uống trà, thực ra là bị sự điều tra của An ninh quốc gia.
Mặc dù có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, hai người thuộc cục an ninh quốc gia kia không xử lý Lý Cục trưởng, nhưng lời cảnh cáo lúc chia tay khiến Lý Cục trưởng vẫn còn sợ hãi. Điều tra người đó trên hồ sơ còn được, nhưng đã đề cập đến sự an nguy của quốc gia, về sau nhớ dành thời gian đọc trước bản ghi chép và tìm hiểu rõ nguyên do sự việc.
Tìm thông tin về một người mà lại liên quan đến bí mật an ninh quốc gia? Vậy là được lãnh đạo trung ương để ý rồi, Lý Cục trưởng không rõ điều này rốt cuộc có đúng với quy định pháp luật không, nhưng ông ta nhớ rõ người đó tên là Lý Lộ Từ.
- Ông chờ đã, tôi gọi điện cho Dương Mính…
Trần Binh cuối cùng đã nhận thấy tình hình rất nghiêm trọng rồi.
- Ông có gọi điện cho ai cũng không ích gì…
Lý Cục trưởng cười gằn:
- Có quan hệ, ông cứ gọi cho Trương cục trưởng Cục an ninh quốc gia.
- Cục An ninh quốc gia… Trương cục trưởng…
Điện thoại của Trần Binh rơi xuống đất, mặt trắng bệch, rốt cuộc là chuyện gì? An ninh quốc gia với Trần Binh mà nói không đến nỗi xa lạ như đối với người dân bình thường khác, nhưng càng như thế, càng hiểu rõ sự đáng sợ của nó.