Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 320: Ba điều ước.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Những năm này có không biết bao nhiêu người biết đầu cơ để lừa gạt người khác, còn dương dương tự đắc, thực ra chỉ là những người ngu lừa những người ngốc mà thôi. Cả đám người thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn, đương nhiên hai loại người ngốc này cũng nhận được niềm vui khác.
Còn có một số người nhìn cái gì cũng giống như đang đầu cơ vậy. Nếu Lý Bán Trang nói có gặp ma nữ mặc áo hồng ở hồ Thiên Điểu không chừng có người lại cho rằng Lý Bán Trang đang đầu cơ cho hồ Thiên Điểu.
Ma nữ mặc hồng y sao? Thần tiên mặc hồng y là thực sự tồn tại, trong chốc lát Lý Bán Trang chưa thể chấp nhận được nhưng chỉ có thể chôn trong lòng thôi. Không thể nói cho người khác biết, người khác này đương nhiên bao gồm cả An Nam Tú nhưng không bao gồm anh trai. Lý Bán Trang sẽ nói với anh trai, mặc dù cũng rất mất công sức mới khiến anh ấy tin được.
Nhưng đến điện thoại cũng không mang theo, nếu không thì chụp một tấm ảnh từ trên cao cũng rất dễ để chứng minh, Lý Bán Trang dù sao cũng không thể giữa đêm mà ngồi trên trực thăng để chụp hồ Thiên Điểu được.
Thần tiên mặc hồng y bay qua hồ Thiên Điểu, Lý Bán Trang mơ hồ nhìn thấy ở giữa hồ có người đang bơi. Cô lập tức há hốc mồm, người này điên rồi à, nửa đêm bơi ở hồ mà cũng không sợ.
- Đó là anh trai cô đó.
Thần tiên mặc hồng y này dường như biết hết Lý Bán Trang đang nghĩ gì.
Lý Bán Trang nhìn kỹ, hình như cũng hơi giống, sau đó thần tiên mặc hồng y đưa Lý Bán Trang bay gần hơn để nhìn cho rõ, quả nhiên là ông anh trai ngốc nghếch kia.
Anh trai đang ở dưới nước bỗng dừng lại quay đầu nhìn, có chút nghi ngờ thần tiên mặc hồng y liền đưa Lý Bán Trang bay cao lên không trung.
Nhìn anh trai đang khua hai tay như động cơ ở dưới đó Lý Bán Trang cũng không lo lắng anh mình bị chìm trong nước.
Thần tiên mặc hồng y dẫn theo Lý Bán Trang trên mặt nước đi xuống, Lý Bán Trang kinh ngạc, hiện giờ mình và thần tiên mặc hồng y này cũng bị bao vây trong nước, cứ thế chìm vào trong nước.
Thế giới trong đáy nước cho người ta một cảm giác yên tĩnh, dường như tiến sâu vào địa ngục. Lý Bán Trang ngừng hô hấp lại, bùng nổ vào trong nước, đang cảm thấy như bị nước hồ nuốt vào trong Lý Bán Trang mới phát hiện ra mình lại đi vào trong một làn nước khác.
Làn nước này rất lớn, sâu không có đáy, bao vây lấy từng tòa từng tòa kiến trúc cổ xưa, đường phố sạch sẽ và thẳng tắp. Tường trắng ngói xanh chằng chịt phân bố ở hai bên đường, đường phố trống rỗng bị nước nhuộm xanh, nhưng lại không một bóng người.
Ở đây không có nước, Lý Bán Trang đưa tay ra sờ bờ nước, đầu ngón tay lại cảm nhận được ướt át và lạnh lẽo, không ngờ lại là nước.
Một con hồ ly cực lớn đang bơi lội trong nước, theo sau là cả một đàn cá con.
Mấy con không biết loại ba ba nào đang trèo ở dưới đáy, cây rong ở bên cạnh bờ nước lại tỏa ra.
Đây là thế giới của đáy nước, Lý Bán Trang mở to mắt nhìn mọi thứ xung quanh ngỡ ngàng.
- Một lát nữa ta sẽ đưa cô trở về.
Thần tiên mặc hồng y nói.
Lý Bán Trang đã yên tâm, cô ta chỉ lo lắng vị thần tiên buồn tẻ này lại nhốt cô ta ở nơi này.
Thần tiên mặc hồng y đẩy ra một sân viện, đi vào trong không ngờ lại giống với rất nhiều tòa nhà cổ ở vùng ngoại thành của Trung Hải, có giếng trời, trong giếng trời còn có cá, bên cạnh giếng trời còn có những bụi trúc. Đi vào trong đại sảnh, rõ ràng là những bố trí kiến trúc cổ đại, trên bình phong còn có những câu thơ của Nạp Lan.
- Sao cô lại muốn dẫn tôi tới đây?
Lý Bán Trang hỏi.
Thần tiên mặc hồng y không trả lời, ngồi ở trên một chiếc xích đu, đưa đi đưa lại, bộ váy màu hồng của cô ấy bay phấp phới, lộ ra một cặp chân thon dài mềm mại.
Lý Bán Trang cũng phải khen ngợi, một đôi chân dài như vậy hợp với một làn da mịn màng, thực ra cô ấy cũng đã từng nhìn thấy vài người có đôi chân như thế, An Tri Thủy có, giáo sư Kiều có, An Nam Tú cũng có.
Đương nhiên Lý Bán Trang cũng có, đa số các cô gái đều có đôi chân đủ dài và thon mới có thể chống đỡ nổi cơ thể. Ưu thế của Lý Bán Trang là cô ấy sở hữu một cặp đùi đẹp hơn so với người khác.
Cái gọi là đùi đẹp của những cô gái thực sự đều khiến người khác phải ngắm nhìn, hoặc là nói một cách khác là để lộ ra khuyết điểm này nọ. Lý Bán Trang thì không, lúc cô ấy chụp ảnh ở bất cứ góc độ nào cũng không lộ ra tình trạng xấu xí của cặp chân dài.
- Cô đoán đi?
Thần tiên mặc hồng y hơi mỉm cười, thuận tay nghịch chiếc thuyền nhỏ.
- Tôi làm sao mà biết được?
Lý Bán Trang đối với cảm giác thần bí của vị thần tiên này tự nhiên giảm xuống rất nhiều. Vốn cho rằng thần tiên đều rất thần bí, ít nhất thì nói phải một câu thiên cơ bất khả lộ hoặc nói trái một câu có duyên thì sẽ biết gì gì đó, mà vị thần tiên mặc hồng y này không ngờ lại nói “Cô đoán đi.”
Chiếc thuyền nhỏ đó được làm bằng vỏ mít, Lý Bán Trang đương nhiên là biết, từ nhỏ đến lớn cô ăn không biết bao nhiêu là mít, nhưng loại vỏ mít này thì ít thấy hơn, màu vàng óng ánh không có pha lẫn các tạp màu khác, rất đẹp.
- Nếu như ta nói là ta dẫn cô tới đây là để giúp cô thực hiện ba điều ước, cô có tin không?
Chiếc quạt tròn của vị thần tiên mặc hồng y khẽ phe phẩy, một tay nghịch trên chiếc thuyền nhỏ, nhìn vào trông không khác một thiên kim tiểu thư ở cuộc sống hiện đại. Chỉ có điều trên cơ thể tỏa ra khí chất cực kỳ linh hoạt, làm cho người khác vừa nhìn vào có thể thấy được tính chất thần bí đặc biệt.
Lý Bán Trang lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, há to miệng ra, trong đầu mơ hồ giống như một người ở thế giới hiện đại bị lạc vào trong câu chuyện cổ tích.
- Ta là thần tiên, ta có thể biến một người bình thường trở nên vô cùng giàu có, trong tay đầy quyền lực, đương nhiên cũng có thể biến một người thành tuyệt sắc giai nhân, trẻ mãi không già.
Vị thần tiên mặc hồng y chậm rãi nói.
- Đương nhiên những điều ước này ta có thể thực hiện giúp cô, nhưng những điều ước này không được mang lại phiền phức cho ta. Ví dụ như điều ước của cô muốn làm địa cầu này nổ tung lên, vậy thì ta chỉ có thể sống trên cung trăng thôi, rất phiền phức, những điều ước như vậy ta không thể thực hiện giúp cô được.
- Thật không?
Lý Bán Trang tim đập thuỳnh thuỵch, trái tim cô ấy đang giãy dụa, cô gái mặc váy hồng này thực sự là thần tiên không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng điều ước của mình sao? Ngượng ngùng không nói ra Lý Bán Trang có rất nhiều rất nhiều điều ước, kể cả những điều ước không dám nghĩ tới cũng có.
- Đương nhiên là thật rổi, cô muốn ăn bánh Pizza không?
Thần tiên mặc hồng y nói.
Một vị thần tiên mà lại hỏi mình có ăn Pizza không? Điều này sao cảm thấy vớ vẩn thế nhỉ? Lẽ ra cô ấy phải hỏi Lý Bán Trang xem là có ăn đào tiên gì đó chứ, Lý Bán Trang vẫn gật gật đầu.
- Pizza hải sản nóng hổi, thực ra rất nhiều người đều không thích ăn, nhưng ta thích ăn.
Thần tiên mặc hồng y lắc cổ tay một cái trong lòng bàn tay đã có một miếng Pizza.
Lý Bán Trang nhận lấy rồi cắn một miếng, không ngon nhưng đồ của thần tiên đưa cho vẫn phải ăn hết, huống chi Lý Bán Trang lại bị vị thần tiên có bản lĩnh thần kỳ này làm cho khiếp sợ.
- Để ta nghĩ xem cô có thể có những điều ước gì?
Đôi chân của vị thần tiên mặc lắc lư một cái lộ ra vẻ mặt suy tư nói:
- Mặc dù cô không phải là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới này nhưng cô tuyệt không thiếu vẻ xinh đẹp, đủ để làm lay động trái tim người đàn ông. Cho nên tôi đoán cô sẽ không có yêu cầu về ngoại hình, trở thành người con gái xinh đẹp nhất thế giới, điều ước này xem chừng cô chưa hề nghĩ tới.
Lý Bán Trang gật đầu thật mạnh, thần tiên thật lợi hại.
- Về tiền bạc và quyền lực, với tuổi tác này của cô vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của hai thứ đó, ít nhất trong lòng cô tình yêu còn quan trọng hơn hai thứ đó, một cô gái trẻ tuổi mong muốn nhất là gì? Một tình yêu lãng mạn nhất, một hôn lễ hạnh phúc nhất, sẽ mang tới cho các cô gái sự hài lòng. Nếu bằng tiền bạc và quyền lực mà nhận được tình yêu đó và hạnh phúc đó, những phụ nữ chín chắn có thể không quan trọng nhưng đối với một cô gái trẻ tuổi như cô sao có thể chấp nhận được tình yêu của mình không thuần túy như thế chứ?
Thần tiên mặc hồng y lại nghĩ ngợi.
- Như vậy tiền bạc và quyền lực có thể là cô cũng cần nhưng tuyệt đối không phải là điều ước quan trọng nhất của cô.
Lý Bán Trang hơi đỏ mặt, tâm sự của một cô gái bị vạch trần, mặc dù những cô gái ở tuổi này của cô đều khát vọng vào tình yêu là lẽ đương nhiên nhưng vẫn ngại ngùng.
- Nói, nói những điều mà cô mong muốn ra đi, bất luận điều ước của cô là những điều hạnh phúc, lãng mạn, tội ác, cấm kỵ, đen tối, chính nghĩa, ta đều có thể thực hiện giúp cô.
Thần tiên mặc hồng y ngừng không phân tích nữa, thản nhiên tự đắc nói.
Lý Bán Trang cảm thấy cô ấy không giống thần tiên mà giống ác quỷ hơn, trong chuyện cổ có linh hồn ác ma dụ dỗ con người, Lý Bán Trang không bị lòng tham làm cho mụ mẫm.
- Nếu tôi muốn cô giúp tôi thực hiện điều ước, thì tôi phải trả giá những gì?
- Vừa rồi cô ăn Pizza ta có đưa ra yêu cầu gì với cô không?
Lý Bán Trang lắc đầu.
- Cô đã thực hiện được một điều ước rồi nhưng đâu có mất cái gì đâu, còn lại hai điều ước nữa cho cô.
- Hả? Ăn một miếng Pizza cũng tính là một điều ước sao?
- Đương nhiên rồi, cô không đồng ý thì không tính, nhưng cô đồng ý rồi mà, thế có nghĩa là cô muốn tôi giúp cô thực hiện điều ước được ăn Pizza.
Lý Bán Trang không kịp hối hận, vị thần tiên mặc hồng y này đúng thật là… Thôi bỏ đi, dù sao Lý Bán Trang cũng không phải trả giá gì cả, không thể coi chuyện người khác có thể cho cũng có thể không cho là chuyện đương nhiên được, không thể trách thần tiên mặc hồng y được.
- Cô muốn uống một cốc trà mật ong không?
Thần tiên mặc hồng y lại hỏi.
Lý Bán Trang vội vàng lắc đầu.
- Tốt lắm, đây là điều ước thứ hai.
Thần tiên mặc hồng y phe phẩy cái quạt cười nuối tiếc.
Lúc này Lý Bán Trang thiếu chút nữa thì trợn mắt lên, đây cũng tính là điều ước thứ hai sao? Chẳng phải mình đã lắc đầu sao?
- Cô lắc đầu có nghĩa là cô muốn tôi giúp cô thực hiện điều ước không uống trà mật ong.
Thần tiên mặc hồng y lại cười dịu dàng, cái miệng hơi chu ra vẻ rất đáng tiếc, chỉ có điều chẳng có chút thành ý nào cả.
- Cô còn lại một điều ước nữa.
Thần tiên mặc hồng y giơ ngón trỏ xanh như ngọc ra.
- Được, tôi có một điều ước muốn cô thực hiện giúp, tôi muốn tôi và anh trai tôi không có quan hệ huyết thống.
Lý Bán Trang nhắm mắt lại, đỏ mặt, cô ấy không muốn lãng phí thời gian nữa. Cô ấy trước giờ vẫn không có đủ dũng khí, chuyện như thế này sao có thể nói ra chứ? Nhưng chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, cô ấy không còn cách nào để do dự nữa. Có thể lãng phí mất cơ hội lần này, điều ước của cô ấy mãi mãi không thành sự thật được, cô ấy sẽ phải hối hận cả đời.
Có một số việc nếu bất lực vậy chỉ có thể chấp nhận thôi, lặng lẽ chôn dấu trong lòng, nhưng một khi có hy vọng mà không nắm bắt lấy thì sự không cam lòng ấy có thể sẽ theo suốt cả cuộc đời, chết không nhắm mắt.
Nói xong, trái tim của Lý Bán Trang đập thình thịch trong lồng ngực, căng thẳng đến sắp ngất đi, không biết có thể thực hiện được không, nếu mà không được thì phải làm sao? Sự tuyệt vọng sau khi hy vọng, Lý Bán Trang không thể nào chịu đựng được.
- Uống trước một cốc trà mít đã, không tính là điều ước đâu.
Thần tiên mặc hồng y đưa cho Lý Bán Trang một cốc trà.
Lý Bán Trang cầm cốc trà lên uống cạn hết một hơi, yên lặng nhìn cô gái đang cười dịu dàng kia, trái tim như sắp nhảy ra ngoài rồi.