Dì Đường đuổi Lý Lộ Từ đi, lên lầu gõ cửa phòng An Tri Thủy.
- Ai thế?
An Tri Thủy sợ hãi bối rối hỏi.
- Tri Thủy, dì Đường đây!
An Tri Thủy biết không trốn được, đứng dậy mở cửa, lại nhanh chóng vùi đầu vào ổ chăn.
- Có một lần, cha con ngủ trong thư phòng. Dì đắp một tấm mền cho ông ấy, không kìm được hôn ông ấy một cái.
Dì Đường không đầu không đuôi nói một câu.
- Gì cơ?
An Tri Thủy xốc chăn lên ngồi dậy, khó tin nhìn dì Đường.
- Sao vậy?
Dì Đường thân thiết vuốt ve mái tóc An Tri Thủy.
- Dì và cha không phải là bạn tốt sao?
An Tri Thủy khó tin nhìn chằm chằm dì Đường.
- Đúng vậy, bạn tốt, giống như con với Lý Lộ Từ vậy.
Quan hệ giữa dì Đường và An Đông Dương đương nhiên sâu xa hơn giữa An Tri Thủy và Lý Lộ Từ, không chỉ có giao lưu cảm tình.
- Dì Đường…
An Tri Thủy lắc cánh tay bà, hai má đỏ lên. Cô cần thời gian để tiếp nhận quan hệ của cha và dì Đường, nhưng cũng không phản cảm lắm. Với cô mà nói, dì Đường vốn làm bạn với cha và mình, vốn là người thân thiết gần gũi.
- Không có gì. Không cần cảm thấy xấu hổ, không ai chê cười con cả. Con gái hai mươi tuổi rồi, có mấy ai còn chưa từng yêu đương? Tuổi trẻ nên yêu đương một chút. Có một người yêu mình, chăm sóc mình, đau lòng vì mình, chọc cho mình vui vẻ… Kết thúc tốt nhất của tình yêu là hai người cùng đi vào lễ đường kết hôn, nhưng cũng không có ý là con không muốn kết hôn thì đừng yêu đương. Có ai dám chắc người đầu tiên yêu mình sẽ là người thích hợp kết hôn nhất trong tương lai? Tác dụng quan trọng nhất của yêu đương là để hai người thích ứng tính cách đối phương, thói quen cuộc sống. Con và Lý Lộ Từ nhường nhịn nhau, Lý Lộ Từ cố gắng vì con, cuối cùng hai người nhận ra đối phương đã chuẩn bị tốt, rồi tự nhiên vậy mà kết hôn, không phải rất tốt sao?
Dì Đường tận tình khuyên bảo giảng giải cho An Tri Thủy. Vì bà biết cô gái như An Tri Thủy, yêu đương và kết hôn không có gì khác nhau. Nhưng dì Đường nhất định phải nói rõ cho An Tri Thủy biết sự khác biệt của nó.
- Chúng con còn chưa…
An Tri Thủy vội vã lắc đầu.
- Dì biết, dì chỉ nói rõ cho con biết thôi. Đúng rồi, không phải mẹ con nói sẽ đến dự tiệc sinh nhật của con sao?
Dì Đường có chừng mực, mau chóng đổi đề tài.
- Không biết nữa, hình như sẽ không đến. Bà ấy có gửi bưu kiện cho con, nói là quà của con, thế nghĩa là không đến rồi.
An Tri Thủy ảm đạm nói.
- Có lẽ là bận việc gì đó rồi. Nhưng không sao, với một cô gái, có bạn trai bên cạnh đã là sinh nhật hoàn mỹ nhất rồi.
Dì Đường cười.
- Con không có bạn trai!
An Tri Thủy kiên quyết phủ nhận, đôi mắt ngập nước duyên dáng, ngưng tụ ngượng ngùng thành sương mù.
- Đi thôi, dì mang con đi thử lễ phục. Lễ phục mang đến rồi, còn phải chờ con mặc thử, xem cần sửa chỗ nào không.
Dì Đường kéo tay An Tri Thủy đứng dậy.
- Bộ lễ phục kia thật đáng ghét, lộ hết cả vai!
An Tri Thủy không hài lòng.
- Con đúng là bảo thủ! Chẳng qua chỉ để người ta thấy vai với xương quai xanh thôi, dì bảo bọn họ kéo cao trước ngực, sẽ không lộ da ngực đâu.
Dì Đường đánh giá dáng người An Tri Thủy.
- Thật đáng tiếc, bộ váy cổ chữ V kéo sâu thích hợp nhất với dáng con, nhất định sẽ khiến đàn ông trong vũ hội không thể rời mắt khỏi con. Lý Lộ Từ mà thấy nhất định sẽ thích chết!
- Dì đừng trêu con nữa!
An Tri Thủy có chết cũng không mặc váy cổ chữ V kéo sâu… Nhưng Lý Lộ Từ sẽ thích? Ừ nhỉ, Lý Lộ Từ cũng là con trai, nhưng… nhưng, không thể mặc!
- Không trêu, đi thôi, đi thôi.
- Sao không để bọn họ mang đến đây? Con mua rùa và cá ăn tối.
- Còn cả trang sức, kiểu dáng màu sắc tự cháu chọn. Người ta cũng không thể ôm thùng trang sức chạy khắp nơi, thế rất nguy hiểm. Đi thôi, đại tiểu thư!
- Đúng rồi, dì Đường, dì mặc bộ lễ phục màu tím đen kia sao? Còn có, Lý Tử muốn đánh đàn dương cầm cho con, con muốn mua tặng cô ấy một sợi dây chuyền.
- Tùy con. Nhanh lên là được.
Thừa dịp An Tri Thủy kéo Tiểu Miêu lười biếng lên xe, dì Đường gọi điện cho An Đông Dương:
- Em đã nói với Tri Thủy chuyện của chúng ta rồi.
- Cái gì? – An Đông Dương cả kinh.
- Nó không phản ứng gì cả. Em tìm thời gian nói, cơ hội khó được.
Dì Đường nói.
- Nói thì cứ nói đi, nó còn dám phản đối sao?
An Đông Dương rất hung tợn nói.
- Đáng nhẽ anh nên biểu hiện như vậy trước khi em nói với Tri Thủy.
Dì Đường hơi tức giận nói.
- Ừ, anh có việc cần xử lý rồi. – An Đông Dương khụ hai tiếng.
- Tối về cả nhà cùng ăn cơm!
Dì Đường hơi mỉm cười, suy cho cùng, người phụ nữ không thông minh là khi không nể mặt đàn ông. Biểu lộ khó chịu của mình có chừng có mực thôi, đàn ông thực sự đau lòng vì mình sẽ tìm cơ hội bù đắp.
- Được, cả nhà cùng ăn cơm!
An Đông Dương trong lòng ấm áp, gác điện thoại. Nhân sinh cũng khá hoàn mỹ, nếu Tri Thủy không phản đối, vậy chuyện kết hôn có thể tính tiếp. Tạ Linh, cho cô biết hôn lễ cả đời chỉ có một lần của phụ nữ có thể khiến thế nhân quan tâm đến trình độ nào.
Điều duy nhất không hoàn mĩ chính là Lý Lộ Từ. Tiểu tử này rốt cục có lai lịch gì? Đại học Quốc gia bên kia truyền tin đến, Lý Lộ Từ có quan hệ rất chặt chẽ với cái ả nghiên cứu viên chó má kia, đây không phải là tin tức tốt.
Siêu cấp đại phú hào An Đông Dương đang không toàn vẹn, nguyên nhân – Lý Lộ Từ, đang cho cái không toàn vẹn kia thêm mắm thêm muối, thêm gạch thêm ngói, hắn nhắn tin cho An Tri Thủy.
“Thủy Thủy, anh xin lỗi em, anh không làm được”.
“Gì vậy?” An Tri Thủy khó hiểu.
“Anh đồng ý là không nhớ em, nhưng anh lại luôn nghĩ đến, anh thấy tối nay anh không ngủ được rồi.”
“Không được? Nếu anh không ngủ được thì đừng lên giường, dù sao không được anh còn ở giường làm gì?” An Tri Thủy nóng nảy.
“Vậy anh và em nhắn tin tán phét đi.” Lý Lộ Từ nói.
“Được!” An Tri Thủy nhắn sang một chữ, lại thẹn thùng bổ sung: “ Thực ra em cũng không ngủ được. Đều tại anh, dám làm chuyện xấu với em”.
“Sau đó dì Đường nói gì với em?” Lý Lộ Từ nghe.
“Dì nói Lý Lộ Từ là thằng bại hoại, nhắc em phải cẩn thận, cảnh giác tên khốn Lý Lộ Từ.”
« Chắc chắn là không phải. »
“Đúng mà.”
Thoáng cái, hai người nhắn tin cả buổi trưa. Ngay cả lúc An Tri Thủy thử quần áo cũng tiếp tục. Cô có cảm giác mình bị Lý Lộ Từ hôn, thật giống như trên người mình cũng có dấu vết của Lý Lộ Từ, một chút ngọt ngào không ngừng phát ra.
- Hôm nay An tiểu thư xinh đẹp hơn rất nhiều.
Nhà thiết kế tán thưởng, vừa điều chỉnh lễ phục.
- Làm gì có…
An Tri Thủy ngượng ngùng.
- Xem ra hôm nay tâm trạng An tiểu thư không tệ. Có vẻ như ngoại trừ sinh nhật, còn có việc vui khác nữa.
Nhà thiếu kế hiểu biết rộng, tâm sự con gái sao không thể nhìn ra. Khuôn mặt xấu hổ kia, không phải là đang yêu sao?
- Rõ ràng là chuyện xấu.
An Tri Thủy nhỏ giọng nói.
Dì Đường và nhà thiết kế đều cười, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Tới sinh nhật An Tri Thủy rồi. Sáng sớm Lý Nghênh Trân đã gọi điện thoại tới, bàn bạc tốt địa điểm và thời gian hẹn gặp Lý Bán Trang. Buổi diễn hôm nay Lý Nghênh Trân và Lý Bán Trang đều rất chú tâm. Lý Bán Trang không tham gia thương nghiệp diễn xuất không có nghĩ là cô không quan tâm đến thanh danh. Lý Bán Trang không cần thanh danh bay đầy trời, cô cần thanh danh lưu truyền trong thượng tầng, như vậy sẽ có lợi cho tương lai được đào tạo sâu. Lấy việc học tập mà nói, trong nước không thể so với Nhật Bản, càng đừng nói tới Âu Mĩ. Hệ thống học tập khổng lồ đó không phải vài thập niên vội vàng liền có thể thành lập. Nếu Lý Bán Trang học nhạc cụ dân gian thì không sao, đằng này cô ấy chỉ toàn lực chú ý đến đàn dương cầm.
- Cô Lý nói phí diễn xuất rất cao, nhưng em đã từ chối. Em và chị Tri Thủy là bạn bè, coi như quà sinh nhật của em cho chị ây.
Trên thực tế, những người đánh đàn dương cầm trên quốc tế tham dự vào những buổi tiệc thế này đều rất nể mặt chủ nhân. Lý Bán Trang không có danh tiếng như vậy, nhưng thực lực diễn tấu của cô so với những người đó không thấp hơn chút nào. Người bình thường cũng sẽ không cảm thấy quà sinh nhật của Lý Bán Trang có gì đặc biệt, chỉ có người nghe qua mới ngạc nhiên thán phục. Chỉ có người chân chính hiểu đàn dương cầm mới cảm thấy đây là món quà sinh nhật trong mơ.
- Cô Lý đồng ý rồi? Nên thế, cô ấy làm thầy của em cũng không phải vì tiền, cô ấy sẽ không quan tâm lắm đến chuyện đó. Nhưng tương lai có cơ hội kiếm tiền nên chú ý đến cô Lý một chút, không thể để cô ấy bận việc không công được. Có hợp đồng nào tốt để cô Lý quan tâm đến em, nên chia đều cho cô ấy như người đại diện mới được.
Lý Lộ Từ là người rất phúc hậu.
- Cô Lý có thể dạy em rất nhiều, dù sao nghệ thuật không phải kỹ thuật, một họa sĩ có thể vẽ bức tranh phong cảnh giống như ảnh chụp chưa chắc đã vẽ ra một tác phẩm xuất sắc lưu truyền đời sau. Nhưng anh nghĩ cũng không phải em không cần học tập.
- Em biết, em sẽ cố gắng học tập, sẽ không kiêu ngạo tự mãn.
Lý Bán Trang gật đầu. Có An Nam Tú, Lý Bán Trang vĩnh viễn cũng sẽ không kiêu ngạo tự mãn.
- Cô thật sự không đi?
Lý Lộ Từ hỏi An Nam Tú ôm đại bá vương long mã nghĩ ngồi trên sofa im lặng kháng nghị.
- Không đi, nói với anh mười ngàn lần rồi!
An Nam Tú không kiên nhẫn nói, chỉ vào tủ lạnh:
- Lý Thi Thi, lấy kem lại đây, chúng ta mỗi người một cây.
Lý Thi Thi cầm que kem, vô cùng vui vẻ nói với Lý Lộ Từ:
- Anh Lý Bạch, chúng em thực sự không đi đâu. Tú Công Chúa nói sẽ mang em bay lên trời.
- Em cũng tin sao?
Lý Bán Trang thương hại nhìn Lý Thi Thi. Cô gái đáng yêu cỡ nào, đáng tiếc lại thành tín đồ của An Nam Tú, sớm hay muộn cũng sẽ điên mất.
- Ừ, đây là quà sinh nhật của tôi tặng An Tri Thủy.
An Nam Tú không tình nguyện lấy quà ra.
- Coi như đáp lễ lần trước cô ta tặng con kiến pha lê cho tôi. Nhưng cô phải nhắc nhở cô ta, nếu sinh nhật tôi mà cô ta không tặng quà, tôi sẽ lấy lại!
- Làm gì có ai tặng quà lại đòi lại quà như cô!
Lý Lộ Từ nhận lấy, nhìn cái thứ tròn vo như củ khoai tây nhỏ, kỳ quái hỏi:
- Cái gì thế?
- Nghĩ đến là thành!
An Nam Tú đắc ý giới thiệu tên món quà.