Kiều Niệm Nô híp mắt, khó khăn bình ổn hô hấp của mình, ngọn lửa ngưng tụ trong lồng ngực như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bởi vì An Tri Thủy không phải An Nam Tú.
Vĩnh viễn mạnh mẽ, vĩnh viễn tự tin, không gì có thể lay động được thiên hạ đệ nhất công chúa An Nam Tú. Phần ngạo mạn cao cao tại thượng của cô ấy luôn tràn đầy, dường như chỉ một ánh mắt, sẽ có thể nghiền nát tự tôn của đối phương như một con kiến.
Phần ngạo mạn của An Nam Tú khiến người ta rất khó tức giận với cô. Bởi vì ngoại trừ bộ ngực, không gì có thể khiến An Nam Tú quá để ý. Bất cứ kẻ nào trào phúng đả kích cô ấy chỉ khiến cô ấy cảm thấy buồn cười, ngay cả một ánh mắt hay ngó lơ cũng không muốn bố thí.
Cho nên hãy xem nhẹ và bỏ qua sự ngạo mạn của cô ấy đi. Bằng không chỉ tự khiến mình tức chết mà thôi.
Nhưng hiện tại, đối diện với Kiều Niệm Nô là An Tri Thủy, không phải An Nam Tú.
Khi An Tri Thủy dùng ngữ khí của An Nam Tú để nói chuyện, cô cần vài thứ chống đỡ. Cô cầm chặt tay Lý Lộ Từ, hi vọng hắn có thể cho cô sức mạnh. Để kiêu ngạo nói chuyện, ngạo mạn đánh trả Kiều Niệm Nô.
Lý Lộ Từ nắm chặt tay An Tri Thủy. Cho đến bây giờ hắn cũng không phải là người có thói quen giúp hay không giúp đỡ người khác. Càng không luận đến thói quen. Trong mắt hắn, cho dù giúp hay không giúp người khác cũng đều phải xem xét có ảnh hưởng đến người thân thiết với mình hay không. Phán đoán thân hay sơ ngay tại thời điểm đó, chọn lựa ủng hộ ai.
Huống chi là Kiều Niệm Nô khiêu khích trước, Lý Lộ Từ lại không chút do dự giúp đỡ Thủy Thủy của hắn. Hắn chỉ đơn giản đứng bên cạnh cô, nhìn đôi má cô hồng hồng, môi run lên vì kích động, sau đó nắm chặt tay cô, khiến cô cảm giác được mình.
- Được lắm… Được lắm… Được lắm…
Kiều Niệm Nô liên tục nói ba chữ.
- Là tôi tự rước lấy nhục? Lý Lộ Từ?
Kiều Niệm Nô thoáng nhìn qua Lý Lộ Từ, cảm xúc trong mắt hoàn toàn thu lại, xoay người rời đi, một đầu tóc đen lay động không rõ cảm xúc.
Lý Lộ Từ thở dài. Đây đúng là chuyện không thể nói rõ. Hắn xem Kiều Niệm Nô là bạn bè, không muốn thương tổn cô. Nhưng tình huống như vậy không thể lựa chọn, trừ phi hắn muốn bắt cá hai tay mới đứng ra giảng hòa. Dưới tình huống đó, hắn chỉ có thể ủng hộ An Tri Thủy, bỏ qua Kiều Niệm Nô.
Huống chi hắn cảm thấy đây vốn là lỗi của Kiều Niệm Nô. An Tri Thủy hơi trẻ con chút đi kích thích Kiều Niệm Nô, nhưng Kiều Niệm Nô lại phản ứng quá mãnh liệt.
- Lý Lộ Từ, có phải em làm sai rồi không?
Nhìn thấy Kiều Niệm Nô rời đi, An Tri Thủy thở phào nhẹ nhõm, bộ ngực cao ngất cũng về đúng vị trí, không có mạnh mẽ kéo xuống cổ áo thiết kế không sâu để lộ ra cảnh đẹp.
- Không có, người sai là anh. Anh cứ nghĩ cô ấy chỉ định đùa thôi, không ngờ cô ấy lại trở mặt.
Lý Lộ Từ thoáng nhìn bóng dáng Kiều Niệm Nô. Khi đến gần Lý Tồn Hỉ, cảm xúc cô ấy đã dịu xuống. Kiều Niệm Nô còn chưa đến mức nổi giận ở trong này.
- Vốn đang vui vẻ…
An Tri Thủy chu miệng, rầu rĩ.
- Nhưng anh lại rất vui!
Lý Lộ Từ vô tâm nói.
- Sao lại thế? – An Tri Thủy buồn bực – Anh hư quá!
Lý Lộ Từ nhìn dây đeo màu đen trên chiếc cổ trắng nõn của An Tri Thủy, còn có mặt dây chuyền vô thức cầm chơi trên tay.
- Em… Em cảm thấy trên cổ trống trơn nên mới đeo cái này.
An Tri Thủy ý thức được, vội vàng giải thích. Nhưng không có gì lo lắng, cũng không đúng lý hợp tình như lúc nãy.
- Mặc kệ nguyên nhân gì, đã đeo rồi thì đừng gỡ xuống!
Lý Lộ Từ yêu cầu.
- Không đâu…
An Tri Thủy cự tuyệt.
- Không đeo thì trả lại cho anh!
Lý Lộ Từ quá phận nói.
- Của em mà!
An Tri Thủy cầm chặt hai tay, như sợ bị Lý Lộ Từ cướp mất.
- Vậy em nhất định phải đeo, không đeo thì trả cho anh!
- Anh bắt buộc em?
- Đúng!
- Vậy… Vật được rồi… Nhưng đó là do anh bắt buộc em. Không phải em cam tâm tình nguyện đâu!
An Tri Thủy nói xong liền thoải mái, buông hai tay, xấu hổ cười nhìn Lý Lộ Từ.
- Đẹp không?
An Tri Thủy hỏi.
- Đẹp tuốt!
Lý Lộ Từ trả lời súc tích.
- Em hỏi mặt dây chuyền ngọc này mà! – An Tri Thủy vui vẻ trong lòng – Không phải hỏi em.
- Đó là đương nhiên. Thủy Thủy đẹp không cần hỏi, ai cũng biết!
Lý Lộ Từ gật đầu đồng ý.
An Tri Thủy đỏ mặt mỉm cười vui vẻ. Vừa rồi tâm tình xám xịt vì Kiều Niệm Nô cũng mau chóng biến thành sau cơn mưa trời lại sáng. Ngoại trừ có Lý Lộ Từ chọc cho mình vui vẻ, An Tri Thủy cảm thấy mình cũng có công lao, bởi vì cô học được dũng cảm bảo vệ chủ quyền của mình. Ở bên cạnh Lý Lộ Từ, An Tri Thủy lại học được một thứ, đó là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau.
Lý Lộ Từ thấy An Đông Dương và Lý Tồn Hỉ cùng đi tới, theo sau là rất nhiều người. Phần lớn chính khách tham gia diễn đàn tài chính thành thị cấp tỉnh bộ đã rời khỏi. Thân phận Lý Tồn Hỉ là cao nhất nhưng chưa rời đi, không nghi ngờ gì, ông ta trở thành trung tâm.
Hoa Văn Hiên và Đàm Hồng Kỳ đứng ở ngoài cùng. Người trẻ tuổi theo bề trên trong nhà đến cũng không ít. Bởi vì Lý Tồn Hỉ còn chưa đi, quan liêu bản địa Trung Hải không thể rời khỏi trước.
- Tri Thủy, sao còn chạy lung tung vậy? Còn chưa chào qua bác Lý!
An Đông Dương sa sầm mặt. Thân phận Bí thư Thành ủy không thể tách rời khỏi Lý Tồn Hỉ, nhưng lấy thân phận này đi tham gia một vũ hội sinh nhật của hậu bối, dù là thuận tiện cũng không thích hợp, nên An Đông Dương không xưng hô chức vụ chứ không phải cố ý chắp nối.
- Thanh niên đương nhiên nên chơi nhiều với thanh niên, chứ có đề tài gì với mấy lão già chúng ta đâu?
Lúc này Lý Tồn Hỉ không có phần thâm trầm uy nghiêm như khi gặp mặt Lý Lộ Từ, có vẻ tùy ý hơn rất nhiều.
- Bí thư Lý trẻ trung khỏe mạnh, chúng ta mới là lão già!
Lý Tồn Hỉ tùy ý nói một câu, luôn có người theo sau nịnh hót. Trong quan trường, chỉ có chức vụ mới quyết định thái độ của con người. Ỷ vào tuổi mà cậy già lên mặt đều là ngu xuẩn hoặc là biểu hiện không cầu tiến.
Lý Lộ Từ không chịu nổi cái loại một người nói một câu, rồi một đám người cười cúi người phụ họa theo. Dù sao cũng không liên quan đến hắn, thừa dịp sự chú ý của mọi người đều ở trung tâm, Lý Lộ Từ xoay người tính đi tán gẫu với em gái, bây giờ không có đánh đàn. Lý Bán Trang cũng không được tùy ý đi lại, bởi vì không phải ai cũng có tư cách đi theo sau An Đông Dương và Lý Tồn Hỉ. Nhưng lại có một số thanh niên tiếp cận Lý Bán Trang.
- Lý Lộ Từ, đứng lại!
Lý Tồn Hỉ đột nhiên sa sầm mặt, lại y hệt khi An Đông Dương gọi An Tri Thủy.
Mọi người lại không quen, thậm chí còn được đối xử bình đẳng, gọi cái gì mà gọi? Lý Lộ Từ lầm bầm vài câu trong lòng, khi quay người vẫn rất lễ phép.
Một tiếng gọi này lại khiến nhiều người chấn kinh. Có mấy người được Lý Tồn Hỉ nhớ rõ tên tuổi? Lại có mấy người đủ tư cách khiến Lý Tồn Hỉ không chút khách khí gọi lại? Trong mắt Lý Lộ Từ là không khách khí, nhưng rất nhiều người mơ ước được đối xử như vậy, thậm chí có lẽ suốt đời cũng không được hưởng thụ.
An Đông Dương lại không tỏ vẻ, hơi trầm ngâm, trong lòng vướng bận vô số, còn có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
An Đông Dương vẫn xem Lý Lộ Từ chỉ là sinh viên bình thường, cho dù biểu hiện và bối cảnh của hắn không thể nói nổi, nhưng Lý Lộ Từ chung quy chỉ mới hai mươi tuổi, An Đông Dương cần quan trọng đối đãi hắn sao? An Đông Dương là người chưởng quản Cẩm An, chống lại quan chức bình thường cấp tỉnh bộ là không thành vấn đề, thậm chí có thể lay động một số thế lực đối địch ở cấp bậc đó. Cho dù là Lý Tồn Hỉ, mọi người cũng phải có thái độ hợp tác vui vẻ, không có chuyện An Đông Dương cần Lý Tồn Hỉ để phát triển, hay Lý Tồn Hỉ cần An Đông Dương đầu tư tài chính.
An Đông Dương nghĩ như vậy, nên dù không có điều tra ra bối cảnh của Lý Lộ Từ, An Đông Dương cũng không để ý. Vì Lý Lộ Từ không có khả năng đủ tư cách bước vào hàng ngũ bình đẳng đối thoại cùng hắn, cho dù cha mẹ Lý Lộ Từ là cấp trên.
Nhưng An Đông Dương lại vô cùng kiêng kị Kiều Niệm Nô. Cô gái này đã dọa An Đông Dương đến mức trong một thời gian dài cũng khó an tâm. Nhưng nếu đã mua được hàng mẫu, An Đông Dương cũng phân rõ quan hệ với Kiều Niệm Nô.
Lúc này An Đông Dương cũng nhớ đến Kiều Niệm Nô từng nói với ông, vấn đề của con gái ông có cần cô ta giúp đỡ giải quyết hay không? Lúc đó chỉ cảm thấy cô gái như vậy sao lại muốn một sinh viên bình thường? Bây giờ nghĩ lại đã thấy mùi khác thường.
Nếu Kiều Niệm Nô là con gái riêng của Lý Tồn Hỉ, lại có điều tra cho thấy các sinh viên Quốc gia Kiều Niệm Nô và Lý Lộ Từ có quan hệ không tệ, An Đông Dương cảm thấy mình đã sắp đụng đến vấn đề mấu chốt.
Lý Tồn Hỉ có thể có con gái riêng, vậy thì hắn còn có thể có một con riêng!
Cứ như vậy, nhiều nghi hoặc có thể dễ dàng giải quyết. Nếu không một sinh viên lớn lên từ gia đình nghèo khó như Lý Lộ Từ lại có đủ khí thế đối mặt An Đông Dương, thậm chí dám chất vấn An Đông Dương nên cảm thấy áy náy với hắn? Con trai Lý Tồn Hỉ kiêu ngạo, ngông cuồng một chút cũng là bình thường. Nếu Lý Lộ Từ thật sự là con trai Lý Tồn Hỉ, vậy tính cách kì thực cũng coi như khiêm tốn bình thản, cũng không có kiêu ngạo như các con ông cháu cha khác.
Tuy nhiên vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn, còn cần điều tra. An Đông Dương chưa có võ đoán đến mức dựa vào suy nghĩ mà đã kết luận. Nhưng coi như ông ta đã tin tưởng một nửa.
Những người khác không có nhiều ý tưởng như An Đông Dương, chỉ cảm thấy quan hệ giữa Lý Lộ Từ và Lý Tồn Hỉ không tầm thường.
Đàm Hồng Kỳ hoảng hốt như An Đông Dương, ánh mắt Hoa Văn Hiên cũng co lại. Xem ra đại học Quốc gia, có bối cảnh mạnh nhất không phải là Hoa Văn Hiên.
- Tiểu Nô hơi không vui, cậu đi dỗ nó một tý. Thanh niên cãi nhau chút không sao, nhưng cậu là đàn ông, nên chủ động một chút.
Lý Tồn Hỉ tùy ý dạy bảo.
Lý Lộ Từ thiếu chút nữa nhảy lên. Đường đường là Bí thư Thành ủy Trung Hải lại hãm hại người khác như vậy? Lý Lộ Từ thật muốn mắng vài câu thô tục cộng thêm phun nước miếng vào mặt Lý Tồn Hỉ. Thứ nhất, Lý Lộ Từ không trêu ông ta. Thứ hai, Lý Lộ Từ cũng không chọc ông ta. Khi nãy gặp mặt còn thể hiện vô cùng lễ phép, vô cùng quy củ, đắc tội với ông ta chỗ nào?
Lý Lộ Từ còn định không quan tâm đến Lý Tồn Hỉ. Cho dù có đắc tội, Lý Tồn Hỉ cũng không với tới hắn. Ai biết chỉ một câu cũng đủ làm hắn đỏ mắt nóng ruột.