Mua xe đạp điện xong, ba người lái xe đến sân thể dục đại học Quốc Gia.
Sân thể dục đủ lớn, có thể lái được rất xa mà không lo lắng khi rẽ bị trở ngại. Lý Thi Thi biết lái xe đạp, vấn đề thăng bằng không cần lo lắng, có thể học rất nhanh.
An Nam Tú ôm con kiếm Bá Vương Long đứng dưới bóng râm bức tường, gió lạnh thổi tóc dài phiêu động, nhìn Lý Lộ Từ dạy Lý Thi Thi lái xe đạp điện.
- Cho dù em lái kiểu gì cũng sẽ không thể ngã được, anh sẽ chạy phía sau giữ đuôi xe.
Lý Lộ Từ dạy Lý Thi Thi như dạy lái xe đạp. Người bình thường sẽ không dám cam đoan như vậy, bởi vì tốc độ của xe đạp điện, trọng lượng, quán tính hơn xa xe đạp. Nhưng những thứ đó không thành vấn đề với Lý Lộ Từ.
Lý Thi Thi không sợ chân tay co cóng. Anh Lý Bạch đã nói như thế rồi, Lý Thi Thi liền tăng thêm tốc độ. Chiếc xe Lý Lộ Từ chọn tốc độ cao nhất là 40 km/h, hắn có thể thoải mái chạy theo.
Lý Thi Thi chỉ phải tập rẽ trái rẽ phải, cảm giác, tăng tốc và mở đèn pha, rất đơn giản.
- Anh Lý Bạch dạy như thế, em học không được đâu. Anh buông ra… Thấy em ngã anh hãy cứu mạng!
Lý Thi Thi nghĩ chút rồi nói.
- Được, vậy em phải kêu lên nhé.
Lý Lộ Từ cười buông ra. Cái này giống như trẻ con tập đi, cứ nâng đỡ thì nó sẽ không biết đi, phải để nó tự đi hai bước, ngã vài lần mới được.
Lý Lộ Từ không giữa đuôi xe, Lý Thi Thi không dám để chân lên bàn đạp, vẫn đặt bên sườn, chậm rãi đi tới. Cô thử quẹo cũng không có vấn đề, nhưng khi đến gần cửa sân bóng đá đột nhiên vọt vào mặt cỏ. Lý Thi Thi khẩn trương kêu lên:
- Cứu mạng!
Lý Lộ Từ vẫn đi theo, một tay nâng xe đạp điện, tay kia đỡ lấy eo Lý Thi Thi, giúp cô duy trì thăng bằng.
- Đừng kêu cứu mạng, không nghiêm trọng như vậy. Ngã lên cỏ cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng kêu cứu mạng dễ đưa đến những người hăng hái làm việc nghĩa.
Lý Lộ Từ nhớ đến chuyện mình bị đánh một gậy vào đầu.
- Anh hùng cứu mĩ nhân vốn là như vậy mà. Phải kêu cứu mạng!
Lý Thi Thi tiếp tục lái.
- Làm gì có ai tự nhận là mĩ nữ?
Lý Lộ Từ nhìn một bên mặt Lý Thi Thi. Ánh mặt trời vẫn nóng bỏng, chẳng qua thanh niên luôn không để ý. Hai má Lý Thi Thi cực kì trắng nõn, mất đi nét bụ bẫm của trẻ con, thêm chút đường cong yếu ớt của thiếu nữ. Nụ cười luôn rất đơn thuần, cổ gầy và xương quai xanh tinh xảo luôn khiến Lý Lộ Từ cảm thấy cô yếu ớt như một mầm non nhỏ.
- Anh là anh hùng còn gì, Thi Thi đương nhiên là mĩ nữ, thế mới xứng cho anh Lý Bạch cứu mạng!
Lý Thi Thi không thèm để ý, cười đỏ mặt.
- Vẫn còn khoe khoang! – Lý Lộ Từ giữ lại để cô không chạy vào trong sân bóng – Anh thấy nếu là anh hùng thì cô gái xấu cũng phải cứu, nếu không đã không coi là anh hùng.
- Trên TV anh hùng đều cứu mĩ nữ. Em chưa từng thấy anh hùng nào cứu gái xấu cả.
Lý Thi Thi ngẫm nghĩ lại một chút, cảm thấy đúng là không có.
- Lúc nãy có một người đấy! – Lý Lộ Từ vỗ ngực.
- Anh Lý Bạch nói em là gái xấu???
Lý Thi Thi đột nhiên buông xe đạp điện, cười khanh khách nhào vào đánh Lý Lộ Từ.
- Lý Thi Thi!
Lý Lộ Từ hoảng sợ. Cô bé này thật là…
Không biết nói gì cho phải, Lý Lộ Từ chỉ có thể ôm cổ cô, sau đó xe đạp điện mất thăng bằng, lập tức ngã xuống mặt cỏ.
- Em học xong rồi!
Lý Thi Thi không cảm thấy chuyện cô vừa làm nguy hiểm cỡ nào, hoặc là rất tin tưởng đứng bên cạnh Lý Lộ Từ sẽ không bị thương.
- Như thế mà gọi là học xong à? Học xong buông tay lái vồ vào ngực người khác? – Lý Lộ Từ nặng nề buông cô ra – Còn như thế nữa thì không cho em xe đạp điện!
- Tú công chúa biết lái không? – Lý Thi Thi lại hỏi.
- Anh nói em có nghe không đấy? Trên đường không được làm chuyện nguy hiểm như vậy!
Lý Lộ Từ nghiêm khắc nói.
- Biết rồi, có anh Lý Bạch bên cạnh em mới làm! – Lý Thi Thi cười tủm tỉm gật đầu.
- Anh ở bên cạnh cũng không cho làm! Nếu như anh không kịp cứu thì sao?
Lý Lộ Từ không hài lòng.
- Dạ, biết rồi!
Lý Thi Thi chu miệng. Người lớn đều như thế, cứ quan tâm đến những việc rõ ràng không có khả năng xảy ra. Anh Lý Bạch cũng thế. Nhưng anh Lý Bạch quan tâm mình, Lý Thi Thi vẫn rất vui mừng.
- Lại đi một lúc nữa, anh không chạy theo em đâu.
Lý Lộ Từ cảm thấy cô không có nhiều vấn đề lắm, không cần chạy theo cũng sẽ không ngã. Nhiều người chỉ cần thoáng qua cũng biết lái xe đạp điện rồi.
Lý Thi Thi lại chạy vài vòng, Lý Lộ Từ không chạy theo, cô cũng đi chậm, không dám làm bậy.
Học xong, ba người về nhà. Nhưng khi về An Nam Tú lái xe. Lý Bán Trang đã nấu cơm xong, nghe nói anh trai mua cho Lý Thi Thi một chiếc xe đạp điện, lắc đầu im lặng.
Kì nghỉ hè chuẩn bị kết thúc, Lý Thi Thi nhận được điện thoại từ nhà nói cha cô đã trở lại, Lý Thi Thi đành lái xe đạp điện về nhà, lưu luyến không rời, còn khóc lên. An Nam Tú thúc giục cô đi mau, Lý Lộ Từ nói lúc nào cũng có thể tới chơi, Lý Bán Trang nhắc cô phải chú ý học hành. Lý Thi Thi nghĩ đến buổi tối anh Lý Bạch có thể tới nhà Triệu Tráo nên không thương tâm nữa.
Sắp khai giảng, Lý Lộ Từ cũng không làm gia sư nữa. Mấy người Mã Đức Lý phải đi học. Tính thấy mấy ngày tới không cần đi học mà ở nhà chơi game, Lý Lộ Từ đương nhiên ủng hộ.
- Tôi không thể đi chơi suốt ngày đêm không về nhà.
Chơi hết một ngày, Tôn Ngạn Thanh đề nghị tiếp tục thâu đêm, Lý Lộ Từ chỉ có thể từ chối.
- Tôi còn không chơi với Mai Tử, đặc biệt đến chơi với các cậu, cậu muốn đi?
Mã Đức Lý không hài lòng.
- Cậu còn vội hơn cả người có bạn gái? – Tần Nam cũng bất mãn – Chẳng lẽ có tiến triển với An Tri Thủy?
- Tiến triển thì có, nhưng An Tri Thủy còn kiên trì chúng ta chỉ là bạn tốt!
Liễu Tử Việt cười hì hì. Cậu ta thường xuyên lên diễn đàn của trường. Trên diễn đàn thường có bài viết về tin đồn của Lý Lộ Từ và An Tri Thủy, nhưng An Tri Thủy không muốn dùng đặc quyền ngăn cản. Chỉ cần đối phương không công kích người thân, ác ý hãm hại, đồn đãi bậy bạ, An Tri Thủy sẽ không xóa bài viết đó. Chẳng qua trả lời một câu “Chúng tôi chỉ là bạn tốt”.
Cô ấy vừa trả lời như vậy, bài viết vốn được mọi người chú ý lập tức đứng đầu. Dù sao cũng là trên mạng, người dám cười An Tri Thủy nhiều lắm. Sau đó An Tri Thủy cũng rút kinh nghiệm, mặc kệ bài viết gì cũng không trả lời. Nhưng lại có người nói cô cam chịu, chọc tức An Tri Thủy.
- Trong nhà còn có một tiểu công chúa. Nếu một ngày một đêm tôi không về, chỉ sợ mới khai giảng đã gặp rắc rối. Đúng rồi, các cậu đều biết đấy, lúc đón tân sinh đừng có ngu mà đùa giỡn, bằng không tôi cũng không cứu được các cậu đâu!
Lý Lộ Từ thận trọng cảnh cáo. Đại học Quốc Gia đón tân sinh là phúc lợi, bởi vì đại học Quốc Gia luôn có nhiều mĩ nữ. Nữ sinh bản địa Trung Hải chất lượng thuộc hàng trung ở cả nước, nhưng nữ sinh Trung Hải lại rất biết ăn diện. Con gái chỉ cần trang điểm, nếu không phải khuyết điểm trời sinh thì sẽ không có gì là xấu.
- Thử xem! – Tôn Ngạn Thanh dậm chân, không phục nói.
- Còn các cậu? – Lý Lộ Từ nhìn ba người còn lại.
- Trước tiên phải thu phục cô ta đã, bằng không thì sau này ra sao? Mai Tử cũng không dám quản tôi, còn nấu ăn cho tôi suốt đêm!
Mã Đức Lý đắc ý cực kì.
- Để cô ta biết đến sự lợi hại của chúng ta! – Tần Nam vung tay lên.
- Để cô ta nghiện lên mạng, mê chơi game. – Liễu Tử Việt cười tủm tỉm – Tôi mới là Gia Cát Lượng, ba gã thợ giày thối các cậu còn lâu mới bằng được tôi!
- Cô ấy còn chơi đấu địa chủ. Các cậu hay là thôi đi. Dù sao tôi đã cảnh cáo các cậu rồi, cô ấy không phải là An Tri Thủy. Lớp trưởng so với cô ấy đúng là một con cừu nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng động lòng người! – Lý Lộ Từ lắc đầu – Các cậu không phải chưa gặp qua cô ấy.
- Về đi. Tôi không có hứng thú với các cô nhóc, cậu yên tâm! – Mã Đức Lý khoát tay – Chúng tôi chỉ muốn gọi cậu là ông chú ơi!
- Tôi sẽ nhớ thắp hương cho các cậu.
Lý Lộ Từ tán phét với đám bạn bè một trận, sau đó mới về nhà.
Hôm sau, Lý Lộ Từ không đến quán internet, ngồi ở nhà giúp Lý Bán Trang thu dọn hành lý. Học viện Âm Nhạc Trung Hải cũng phải học quân sự, hơn nữa không phải chỉ cần có mặt là được, cực kì nghiêm khắc. Tất cả sinh viên mới đều phải ở trong quân doanh đóng kính vượt qua một tháng huấn luyện khó khăn.
Thực ra Lý Lộ Từ có thể tìm Lý cục trưởng hỗ trợ miễn bớt chuyện này. Học viện Âm Nhạc Trung Hải không có cấp bậc cao như đại học Quốc Gia, cán bộ thành phố Trung Hải cũng rất dễ nói chuyện. Nhưng Lý Lộ Từ không làm vậy. Tuy rằng học quân sự rất vất vả, Lý Lộ Từ rất đau lòng em gái, nhưng không thể tùy ý làm chuyện khác biệt, em gái cũng không phải cô bé được nuông chiều từ nhỏ.
Hơn nữa, nếu học quân sự xong mới nhập học, không khỏi sẽ có người bài xích em gái. Những người khác đều bồi dưỡng tình cảm hơn một tháng, mọi người đều quen thuộc, Lý Bán Trang lại lẻ loi một mình, không khỏi sẽ có cảm giác cô độc cùng khó chịu.
- Anh hai, đến quốc khánh mới có thể trở về.
Lý Bán Trang không hưng phấn nhiều lắm. Đêm qua gọi điện cho Trương Nhã Lệ, cô lại không thể hưng phấn được. Không biết cùng lớp có ai bảnh bao, huấn luyện viên có đẹp trai hay không, khiến cô quên mất Lý Lộ Từ cô thầm mến? Nhưng đó vốn là lời nói đùa của cô và Trương Nhã Lệ, hai người đã quen đoán tâm tư của nhau.
- Hơn một tháng thôi mà. Phải chú ý thân thể của mình. Nhưng thân thể Lý Tử vẫn rất tốt, không bị bệnh nặng bệnh nhẹ gì hết, cũng chưa đến mức không chịu nổi. Nếu thật sự không chịu nổi, nhất định phải gọi điện cho anh hai, biết chưa?
Lý Lộ Từ cũng có chút lo lắng. Học quân sự thường thường là lần đầu tiên các cậu trai cô gái chịu khổ. Hi vọng Lý Tử không có vấn đề gì. Thật ra Lý Lộ Từ không có cảm giác nhiều lắm về học quân sự của mình. Nhưng dù sao em gái cũng là con gái, rèn luyện càng vất vả hơn.
- Ừm. – Lý Bán Trang gật đầu thật mạnh.
- Vậy thì chúng ta đi thôi! – Lý Lộ Từ gọi An Nam Tú – Cô có muốn tiễn Lý Tử không?
- Không đi, Lý Bán Trang quyến luyến không rời làm tôi rất ghê tởm!
An Nam Tú không hề hứng thú nói.
- Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ không nhớ cô đâu!
Tâm tình li biệt tối tăm của Lý Bán Trang bị An Nam Tú làm tức giận, bay mất hơn một nửa.
- Không có khả năng. Cho dù hiện tại cô cảm thấy tôi rất đáng ghét, nhưng đến khi cô chịu mệt nhọc một ngày ở nơi nào đó, một mình chịu khổ, đồ ăn khó nuốt muốn chết, nhìn bạn học cũng bi thảm như mình, khổ không chịu nổi, cô sẽ cảm thấy ở nhà bị Tú công chúa xinh đẹp ngược đãi cũng là một loại hạnh phúc!
An Nam Tú bình tĩnh phân tích.
- Tôi không phủ nhận sẽ có lúc cảm thấy cô đơn vất vả. Nhưng tôi sẽ nhớ anh hai, sẽ gọi điện cho anh hai. Còn Tú công chúa xinh đẹp, chắc chắn chỉ xuất hiện trong ác mộng mà thôi.
Lý Bán Trang không chút khách khí đáp trả.
- Nhưng cô cũng sẽ nghĩ đến, khi mình ở quân doanh bị bụi bặm bám vào đầy bẩn thỉu, An Nam Tú vừa tắm rửa xong, sạch sẽ thơm tho nằm trong lòng anh hai cô nghe anh ấy kể chuyện. Anh hai cô chỉ biết vắt hết óc dụ Tú công chúa ngủ. Còn cô thì sao? Anh ấy mới không thèm quan tâm đến cô. cô cứ ôm chăn gối thối hoắc mà vượt qua đêm dài đi!
An Nam Tú sao có thể bại bởi Lý Bán Trang.
- Cô…!
Lúc này An Nam Tú đã đánh trúng Lý Bán Trang, công kích có hiệu quả, Lý Bán Trang đỏ hai má, nhưng lại hừ lạnh:
– Quả nhiên chỉ là con nít, cuối cùng cũng thừa nhận mình chỉ là đứa con nít cần người ru ngủ?
- Trong bộ não đơn giản của cô chưa hoàn thành hệ thống ngôn ngữ sao? Tôi thừa nhận khi nào? Tôi chỉ nói như vậy, cô tưởng tượng tình huống nào là chuyện của cô. Còn tôi và Lý Lộ Từ sẽ làm những gì, cô quản được sao? Tức chết cô!
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú đỏ trong nháy mắt, nhưng cô không dễ dàng bị người ta bắt lấy nhược điểm như vậy. Lý Bán Trang muốn đánh bại An Nam Tú cần tu luyện thêm mười ngàn năm.
- Đi thôi. Cãi nhau với cô ấy không phải em tức chết thì cũng là cô ấy tức chết, cuối cùng chỉ có anh là xui xẻo nhất!
Lý Lộ Từ xách vali của Lý Bán Trang, kéo cô đi ra.
Lý Bán Trang rầu rĩ, đến dưới lầu cũng không đi nữa, nhìn đông nhìn tây, kéo tay anh trai.
- Làm chi đấy? – Lý Lộ Từ kì quái hỏi.