Chương 32: Chuyện Xưa Kể Lại (+)

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Căn phòng chật hẹp bỗng trở nên đông đúc, rất không phù hợp với sự yên lặng kỳ quái hiện tại. Ba người cứ như vậy âm thầm đánh giá nhau. Không khí bỗng dưng có chút không được tự nhiên
Vô Ưu trong lòng liên tục kêu khổ, mấy hôm nay nàng xao nhãng chuyện cải trang, chỉ mong đừng bị phát hiện mới tốt...


"Niệm nhi khả khỏe?" Người lạ mặt nhàn nhạt lên tiếng đánh tan cục diện xấu hổ.
Là một chất giọng rất mềm, ngữ khí rất nhẹ, mang theo sự hiền lành ẩn nhẫn, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài kiều mị cuồng dã của nàng.


"Nhờ phúc của sư phụ, Niệm nhi hết thẩy bình an" Tích Nguyệt thản nhiên đáp lời "Sư phụ thế nào lại tới đây?"


"Nửa tháng trước, nhận được cấp tín nói rằng thiếu chủ của Triệu gia mất tích. Ta liền vội vàng trở lại xem thế nào" Người lạ mặt nhẹ giọng nói, cánh tay dưới lớp áo choàng du mục khẽ lay động.


Ngay sau khi phát hiện thích khách, thị vệ canh gác lập tức làm báo động. Một ngàn quân lính dưới chân núi thấy pháo sáng báo nguy, vội vàng chạy đến hộ giá. Sát thủ trốn không được truy binh, rất nhanh đều bị tiêu diệt. Thế nhưng, đại công chúa thì bỗng nhiên mất tích.
Lý Thần nghe tin, lập tức phái một vạn quân lên núi truy tìm. Triệu gia lại càng giận dữ, tiền thưởng và nhân lực đều đã tung hết ra, mà thiếu chủ nhà bọn họ vẫn biệt vô âm tín.
Cuối cùng Triệu Kính quyết định cấp cấp viết thư cho sư phụ của Triệu Niệm Mẫn, cũng là một thuộc hạ dưới quyền của Triệu gia, lệnh cho nàng hỏa tốc lên núi tìm công chúa trở về.


"Đây hẳn là công tử Vô Ưu..?" Người lạ mặt quay sang Vô Ưu mở miệng hỏi


Ế, không nhìn ra mình là con gái. Nên vui hay buồn đây??


"Tại hạ Vô Ưu, ra mắt...... tiên sinh" Sư phụ của công chúa, vậy gọi tiên sinh chắc không có vấn đề gì, Vô ưu đối với chuyện lễ tiết xưng hô của thời cổ đại vẫn vô cùng rối rắm.


"Tên tự của ta ở Triệu gia là Diệp Thu, công tử chớ khách khí" Diệp Thu gật đầu coi như chào hỏi, sau lại hướng Tích Nguyệt nói: "Lão gia ở nhà rất lo lắng, Niệm nhi chơi đủ, nên trở về"


"Sư phụ đối với Triệu gia, vẫn vô cùng tận tâm" Tích Nguyệt cười nhạt, làm như không đáng nói "Vậy sáng mai khởi hành thôi"


Diệp Thu hơi cúi đầu, xem như cam chịu. Một lúc sau mới đạm đạm nói:
"Vậy Niệm nhi và công tử Vô Ưu sớm đi nghỉ ngơi, ta ra ngoài trước"


Quan hệ giữa hai người này nó..sao sao ấy...


Vô Ưu đang lâm vào trầm tư, thấy Diệp Thu định rời bước vội vàng nói: "Ôi, ngoài trời rất lạnh, tiên sinh vẫn là ở trong phòng với công chúa đi, ta dù sao cũng là.. nam tử, chịu một đêm không có vấn đề gì"


"Không quan hệ, ta quen rồi" Diệp Thu lẳng lặng lắc đầu, vô cùng đạm bạc.
Ánh lửa bập bùng chiếu vào đôi mắt xanh biếc, lại không hề mang theo độ ấm.
Năm tháng dường như chưa hề để lại dấu vết trên khuôn mặt nàng, thế nhưng tính cách nhạt nhẽo này, lại giống như người đã chịu đủ mọi tang thương..


Vô Ưu nhíu mày nhìn theo bóng dáng cô độc của Diệp Thu hòa vào bóng tối, trong lòng có chút phức tạp. Nàng là con lai, ở thời cổ đại, vẻ ngoài đã thuộc dạng vô cùng nổi bật, nhưng ít nhất bản thân còn may mắn, vẫn giữ được tóc đen mắt đen, chưa đến nỗi trở thành quái thai dị tộc. Diệp Thu tiên sinh thì khác, tóc vàng mắt xanh, hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh. Trong xã hội phương đông khép kín ở thời cổ đại lạc hậu, cuộc sống chắn chắn vô cùng khó khăn.
May mắn thì chỉ bị cách ly kỳ thị, không ai tới gần. Xui xẻo thì có lẽ sẽ bị giết chết, thậm chí thiêu sống không biết chừng. Thảo nào tiên sinh phải đeo mặt nạ, mặc áo khoác chùm kín đầu tóc như vậy.
Thời kỳ này, khoa học thường thức chưa xuất hiện, con người vẫn vô cùng mông muội, họ thường thích đổ lỗi các loại tai nạn, bệnh dịch, thiên tai.. cho một cá nhân hay bùa phép yêu ma nào đó.


"Nàng lại thất thần" Tích Nguyệt bất đắc dĩ nói, kéo Vô Ưu trở về thực tại.


"Công chúa hình như... không thích sư phụ của mình lắm" Vô Ưu thẳng thắn hỏi "Nói với nhau chưa được hai câu, liền đuổi người"


"Vô Ưu quá lời..." Tích Nguyệt lạnh nhạt phản bác "...là nàng tự lựa chọn bước đi, ta chưa từng đuổi..."


"Được rồi, được rồi!!" Vô Ưu không kiên nhẫn ngắt lời.
Không hiểu sao, nàng cảm thấy có chút khó chịu khi nhìn thấy Diệp Thu bị đối xử như vậy, là một loại đồng cảm với người cùng cảnh ngộ tha hương sao?
"Công chúa nghỉ sớm đi, tiên sinh đối với nơi này không quen thuộc, ta ra xem thế nào"
Nói xong cũng không quay lại, cầm theo vài ống trúc bước ra ngoài. Tích Nguyệt híp mắt dõi theo bóng dáng của nàng, trong lòng vô cùng khó chịu, sau lại thở dài nhẫn nhịn ngồi xuống, đưa mắt nhìn vào màn đêm thăm thẳm cô đơn


Vô Ưu rất nhanh tìm được Diệp Thu đang ngồi an tĩnh sưởi ấm, ngọt lửa hắt lên khuôn mặt trắng nõn, tỏa ra sắc vàng nhàn nhạt. Từ hư không hạ xuống vài bông tuyết sáng như ánh trăng, lặng lẽ rơi trên lớp áo choàng du mục


"Tiên sinh.." Vô Ưu cười yếu ớt ngồi đối diện nàng ".. ta còn chút thịt nướng và lá trà, tiên sinh không ngại, dùng cho ấm người"


Diệp Thu nhìn nàng phức tạp, cuối cùng vẫn nhận lấy, mềm nhẹ đáp lời: "Tạ ơn công tử"


"Tiên sinh gọi ta Vô Ưu được rồi, công tử gì gì đó, ta không dám nhận" Nàng cười cười rót ra hai cốc trà, có chút tò mò hỏi: "Tiên sinh thế nào tìm được chúng ta ở đây?"


"Ta biết sơ qua vu thuật và hoàng lão, lại thường xuyên ở ẩn sống trong núi rừng" Diệp Thu tiếp nhận cốc trà, ủ ấm trong lòng bàn tay
"Đường môn có thuật Truy Tung rất lợi hại, ta men theo đường mòn lần theo dấu vết các ngươi để lại, một ngày đường thì tới trạm nghỉ này, vào trong còn thấy hãn huyết bảo mã. Đoán chín phần là tìm đúng rồi, liền ở lại chờ..."


"Tiên sinh là người của Đường môn? Thảo nào công chúa dùng ám khí lợi hại như vậy.. Danh sư xuất cao đồ a" Vô Ưu gật đầu cảm thán


Đường Môn nước Thục là một môn phái giang hồ, nhưng lại phát triển theo hình thức gia tộc. Phái Đường Môn giỏi nghiên cứu, phát minh và sử dụng các loại ám khí và thuốc độc, uy lực kinh người. Võ công mà các thành viên trong gia tộc họ Đường sử dụng không phải là chưởng, đao hay kiếm pháp mà là khinh công, sử dụng cơ quan, thuốc nổ, các loại cạm bẫy và ám khí
Đệ tử môn phái này thường là người trong gia tộc, rất ít khi hành tẩu giang hồ, làm việc bí hiểm, hành vi thoắt ẩn thoắt hiện, mang lại cho người khác cảm giác vừa chính vừa tà, nghĩ không ra.


"Ngươi là nói chiêu Tiểu Lý Phi Đao?" Diệp Thu cười bất đắc dĩ sửa lời cho nàng, tuyệt kỹ trấn tộc của Đường môn, thế nào lại thành ám khí bình thường rồi
"Nàng theo ta rất nhiều năm, liền chỉ thích học mấy chiêu trò sử dụng tốc độ như vậy."


Thể chất tự nhiên của nữ tử đã luôn không thể so sánh với sức mạnh của nam tử, xem ra chỉ có thể lấy tốc độ, chuẩn xác và sự dứt khoát để bù vào.


"Vu thuật và hoàng lão thuật?" Vô Ưu đăm chiêu nghĩ lại, giống như kiểu phù thủy...?


"Ân, đại khái là về phong thủy, kinh dịch, cúng tế, bùa chú..cả tà thuật nữa" Diệp Thu nhìn nàng có chút bí hiểm cười


"Vu" là những người thời xưa chuyên hành nghề cầu đảo, bói toán, chiêm tinh và dùng dược liệu để cầu phúc trừ tai, chữa trị bệnh tật cho con người. Trên thực tế, họ chính là cầu nối liên hệ giữa con người với thế giới thần linh. Sách Thuyết văn giải thích "Vu là người đàn bà có thể liên hệ với thế giới vô hình bằng lối múa giáng thần".
Một hình thức khá gần với với việc Lên Đồng / Hầu Đồng trong tín ngưỡng văn hóa Việt Nam.


"Xưa kia, người đức hạnh cầu phúc, nên tuy có tế tự nhưng chỉ là thỉnh thoảng; người nhân nghĩa dưỡng cầu lành, nên tuy có bói toán nhưng cũng thưa thớt thôi. Đời nay, thế tục buông lỏng việc tu dưỡng mà cầu cạnh quỷ thần, lơ là với lễ mà chăm chỉ cúng bái, coi thường tình thân mà xem trọng quyền thế, hay xằng bậy nhưng lại tin vào ngày tháng, nghe lời nói vu vơ hoang đường mà may được, cho nên mới bỏ vật thực ra mà hưởng lấy cái hư phúc... "
"... ta đọc sách Diêm Thiết Luận có thấy nói thế, tiên sinh nghĩ sao?"


Vô Ưu từ trước vẫn hơi ngạc nhiêu tự hỏi tại sao thư phòng của công chúa lại nhiều sách về mộ địa, phong thủy, kinh dịch, bùa chú, cổ độc... đến như vậy, xem ra là vì ảnh hưởng của sư phụ nàng a.


Đôi mắt xanh của Diệp Thu lướt qua một chút ngạc nhiên, sau lại bình tĩnh đáp:
"Vạn vật hữu linh, nơi đâu không có quỷ thần? thế nhưng chúng sinh trong lòng chồng chất khổ đau, bất lực trước thời cuộc, nhỏ bé trước thiên nhiên, sinh tồn trong sợ hãi.
Thứ duy nhất họ có thể gửi gắm tâm tình và cầu xin che chở là các thế lực thần thánh siêu nhiên, nhằm bù đắp cho sự thiếu thốn yếu đuối của bản thân, và sự khiếp hãi trước những hiện tượng không giải thích được"
"... Con cháu hoàng tộc tự nhân mình là hậu duệ của Trời, không cần đến ai phải thông thiên liên hệ cho họ. Nhưng dân chúng thì khác, họ tự biết thân phận mình rẻ mạt như sâu như kiến, không có cách nào chạm được đến Thiên thượng cao quý, vì thế Vu Thuật Thần Nữ, những người được cho là có khả năng liên hệ với thế giới khác, mới xuất hiện đầy rẫy trong dân gian"


Ôi giời, mai sau hiện đại rồi, dân chúng còn chơi lớn hơn ý chứ, một lần hầu đồng toàn từ chục củ đến trăm củ không à..


"Khụ... tiên sinh, ở nơi ta đến, phần nhiều là cúng bái quàng xiên, chuộng bói toán, mê tín dị đoan. Tế lễ bằng rất nhiều sinh mạng và tiền bạc. Có người vì tin họ giả thần giả quỷ mà khuynh gia bại sản, thậm chí mất mạng cũng không biết lý do" Vô Ưu nhíu mày trần thuật.


"Hành hiệp đạo nghĩa, bất bốc tự cát. Hành bội đạo nghĩa, túng bốc diệc hung. Nhân đương tự bốc, bất tất bốc thần." Diệp Thu suy nghĩ một chút, thay nàng kết luận.
(Làm theo đạo nghĩa, không bói toán cũng được cát. Làm ngược đạo nghĩa, có bói toán cũng gặp hung. Muốn hỏi cát hung, hãy hỏi chính mình, đừng hỏi thần linh.)


"Vu Chúc thường hạch sách, đòi lễ lộc, mâm cao cỗ đầy. Người dân sợ miệng lưỡi họ, sợ bị nguyền rủa, sợ bị âm hồn xui xẻo bám theo, liền mù quáng nhất nhất nghe theo." Vô Ưu nghiêm túc đáp lời


"Quỷ ở trong lòng, đuổi không đi, trốn không được" Diệp Thu thở dài, nhàn nhạt nói.


"Quỷ ở trong lòng, trốn không được, trốn không được..."Vô Ưu mỉm cười, gật đầu đồng ý.


.


Hai người cứ như vậy đàm luận vô cùng hưng trí, Vô Ưu đối với văn hóa tín ngưỡng phồn thực của thời cổ đại thiết tha vô cùng. Diệp Thu kiến thức rộng mênh mông, lại rất nhẫn nại bồi nàng phân tích. Cứ như vậy nói chuyện đến gần sáng, Vô Ưu mới nhớ ra mục đích ban đầu của mình


"Tiên sinh, thứ cho ta hỏi thẳng" Nàng có chút do dự lên tiếng "Tiên sinh và công chúa, quan hệ không phải rất tốt?"


"Nàng a.." Diệp Thu cúi đầu cam chịu nói "..bướng bỉnh y như mẫu thân của mình"


Mẫu thân của công chúa? À à à, là cựu hoàng hậu Triệu Tuệ Linh


"Thế nhưng ta lại thấy nàng giống tiên sinh" Vô Ưu cười nói "... tính cách cũng đạm nhạt như vậy"


"Ta chăm sóc cho nàng từ khi còn bế ẫm, hẳn là có chút ảnh hưởng" Diệp Thu mềm mại nhìn nàng, đôi mắt như hồi tưởng lại quá khứ xa xăm


Cô ơi, cô chăm sóc tiểu công chúa của mình kiểu gì mà để em nó ghét cô thế ạ??


"Ngươi trở lại đi thôi" Diệp Thu cho thêm chút củi vào đống lửa, nhẹ nhàng nói
"Nếu không ngày mai, nàng liền tuyệt giao với ta mất"


"..." Cái tính thích đem mình ra trêu đùa cũng di truyền luôn hả??
"Tiên sinh, nam nữ thụ thụ bất thân, ta vào không hợp lễ, tiên sinh vẫn là đi nghỉ sớm đi"


"Ngươi nghĩ ta nhìn không ra?" Diệp Thu thản nhiên nói, nhìn nàng đạm cười


"..." Cái tính thích gây shock cũng di truyền luôn đúng không??
"Tiên sinh không muốn nói gì nữa sao?" Vô Ưu thở dài, coi như cam chịu


"Niệm Mẫn là hài tử thông minh, nàng biết mình thực sự muốn gì." Diệp Thu trầm ngâm nói "Hơn nữa, ta cũng không có tư cách xen vào a.."


'


'


'


Vô Ưu rón rén trở về, Tích Nguyệt đã nằm trên giường từ lâu. Nàng nhẹ nhõm thở dài, lén lút nằm xuống, còn chưa kịp hoàn toàn nhắm mắt. Giọng công chúa đã vang lên, lãng đãng trong không gian chật hẹp: "Như thế nào đi lâu vậy?"


Giật hết cả nẩy!!!


"A, thật lâu không nói chuyện với người khác, có chút dông dài" Vô Ưu vuốt vuốt ngực trả lời


Tích Nguyệt không hồi đáp, yên lặng như lúc đầu. Vô Ưu thấy vậy, lại một lần nữa chuẩn bị nhắm mắt ngủ


"Sư phụ khỏe không?" Tích Nguyệt nằm sát vào người nàng, nhàn nhạt hỏi


Tiên sinh vẫn khỏe, chỉ có ta là đau tim sắp chết rồi đây này!!!


"Ngươi quan tâm nàng như vậy, sao không tự đi hỏi?" Vô Ưu để mặc nàng từ đằng sau ôm lấy mình, có chút nhịn cười nói.


Lần này, Tích Nguyệt im lặng không đáp.


_______________________ ________________________________


'


'


'


'


'


_______________________ _________________________________



"Linh Linh, nói cho phụ thân Ti Trù Lộ đi qua những đâu?" Triệu Kính cẩn thận ôm Triệu Tuệ Linh trên tay, sủng nịnh cười hỏi nàng.


"Ti trù lộ là chỉ chung một hành trình, bản thân nó có ba đoạn đường khác nhau, mỗi đoạn đường lại chia thành ba điều tuyến đường bắc, trung, nam.
Triệu gia chủ yếu lựa chọn đoạn đường xuất phát từ Tây An hoặc Lạc dương, đi qua Ngọc Môn Quan tiến đến Mông Cổ, Hy Lạp, Ba Tư, Ai Cập, Ả Rập, Thổ Nhĩ Kỳ.. xung quanh vùng Địa Trung Hải, tiến đến cả Châu Âu nữa"
Triệu Tuệ Linh ôm chặt phụ thân, ngọt ngào lên tiếng
"Ân, phía đông còn giao thương với Triều Tiên và Nhật Bản nữa"


"Gần đúng, gần đúng hết rồi" Triệu Kính nhìn vào đôi mắt hổ phách to tròn của nàng, cười hài lòng "Nữ nhi của phụ thân chân hảo a"


Triệu Kính năm nay đã 27 tuổi, là người thừa kế dòng chính của Triệu gia, người bình thường tuổi này đã có vài hài tử trong nhà. Hắn lại điêu linh chỉ có một nữ nhi duy nhất với thê tử ngoại tộc người Duy Ngô Nhĩ.
Gia tộc xem mệnh nói hắn đời này chỉ có một hài tử, liền muốn đưa con cháu của phân gia nên làm người thừa tự cho hắn.
Triệu Kính biết tin chỉ cười lạnh, hắn quản lý cả một gia tộc lớn như vậy đã bao năm, chỗ nào dễ niết? chỗ nào giống như tùy thời để người sắp đặt? nữ nhi duy nhất của hắn có thể tùy tiện để người khi dễ, không coi ra gì sao?
Triệu Kính cứng rắn gạt hết bọn họ sang một bên, lấy quyền lực mạnh mẽ ép xuống tất cả phản đối, để Triệu Tuệ Linh đường đường chính chính trở thành người thừa kế duy nhất của mình.
Hắn cũng không phải làm bừa, vẫn nói hổ phụ vô khuyển tử, Triệu Tuệ Linh từ nhỏ đã rất thông minh, đối với thương nghiệp cũng vô cùng mẫn cảm.
Ai trong Triệu gia cũng biết Triệu Kính coi nữ nhi của mình như bảo bối, hết lòng yêu thương, luôn mang nàng theo bên người tự mình dạy bảo, còn đưa nàng theo thương đoàn rong ruổi khắp nơi, cứ như mặc nhiên tuyên bố, cái ghế chủ nhân của Triệu gia, nữ nhi của hắn ngồi định rồi...


"Linh Linh nói xem, những món hàng giao dịch chính của Triệu gia với ngoại quốc là gì?" Triệu Kinh vuốt vuốt tóc nàng hỏi


"Tơ lụa, lá trà, thảo dược, đá quý, hạt giống, gia vị, thuốc súng, giấy, gốm sứ, thuốc nhuộm.... đổi lại ngựa, vàng, bạc, ngà voi, nước hoa, lông thú, gia súc.." Triệu Tuệ Linh nghiêng đầu suy nghĩ
"Nhưng chúng ta cũng không đi xa như vậy, chỉ là giao dịch với các thương buôn từ quốc gia khác trên con đường tơ lụa, nhưng thương buôn đó mua lại hàng hóa, rồi lại mang hàng đi xa, bán với giá cao hơn"


Tổng chiều dài của con đường tơ lụa rơi vào khoảng 7000km, với khoảng 4000km nằm trong lãnh thổ Trung quốc hiện nay.


"Đúng vậy, Linh Linh trí nhớ rất tốt, phụ thân nói một lần liền nhớ rồi" Triệu Kinh gật đầu, tiện tay chỉ vào một đám thương buôn ngoại quốc nói
"Linh Linh thấy những quyển sách và bản vẽ da thuộc trên tay họ không? Đó là bản đồ về những vì sao trên bầu trời, kiến thức về thiên văn, địa lý, hải đồ cũng là một mặt hàng trao đổi vô cùng quý giá. Nhờ con đường này, các nhà truyền giáo mới có thể tìm đến Trung nguyên. Ý tưởng..."


"...Ta đã nói với người anh em đây là hàng hiếm rồi" Một giọng

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]