Chương 1039: Đợt cuối cùng

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
- Vẫn còn một đợt nữa...

Khi giọng nói ấy vang lên, sắc mặt của Ma La và Đường Tâm Liên đều thay đổi, chỉ Thanh Trĩ là cười, dường nhu không hề bất ngờ.

- Lâm Động, đến nay chưa một ai chịu dược năm mươi dợt tử khí của Tử Viêm Linh Trì. Đợt cuối cùng cũng mạnh hơn những đợt trước rất nhiều, một khi thất bại, nhục thể của ngươi có mạnh thế nào cũng sẽ bị tử khí xâm thực!

Ma La trầm giọng nói.

Lâm Động lúc này vì bị tử khí xâm thực mà xạm đen lại, dường như hắn đang nhẫn nhịn sự thống khố, nên hắn không thể nói được lời nào, chỉ khẽ vẫy tay ra ý chưa muốn dừng lại.

Thế gian này chẳng có sức mạnh từ trên trời rơi xuống. Muốn mạnh hơn người khác phải nỗ lực và mạo hiểm hơn người khác. Điểm này Lâm Động đã rất rõ từ khi rời khỏi vương triều Đại Viêm.

Ma La thấy vậy ánh mắt ngưng đọng, tiểu tử này thật quật cường.

- Ma La, kệ hắn di. Hắn dã quyết dinh diều gì thì ngươi không cản dược dâu.

Thanh Trĩ cười.

Ma La cười khổ, lắc đầu nói.

- Ngươi cứ đứng đó mà nói. Đến khi nhục thế của hắn bị hủy diệt, ngươi tưởng luyện chế nhục thế dễ lắm sao?

Thanh Trĩ cười nhìn lên Lâm Động, khẽ nói:

- Hắn sẽ thành công...

- Hy vọng là vậy...

Tử khí sền sệt chạy nhô từ thạch đài xuống hồ nhưng không gây nên bất cứ âm thanh nào, cũng không tạo ra gợn sóng.

Sau bốn mươi chín dợt tử khí, Tử Viêm Linh Tri trở lại sự tĩnh lặng trước đó như không còn biến có gì nữa vậy.

- Sư phụ...

Ánh mắt Đường Tâm Liên có chút nghi hoặc, vì chưa từng có ai vượt qua đợt thứ năm mươi nên không ai biết rốt cuộc nó thế nào.

- Sắp tới rồi...

Ma La ngẩng lên nhìn ngọn thác, ánh mắt có phần ngưng trọng.

Rầm rầm!

Ngay sau đó không lâu, cà mặt đất rung chuyển, Đường Tâm Liên ngẩng lên nhìn thì thấy ngọn thác đen đang chầm chầm nhu động.

Ngọn thác giống như con cự long không có điểm tận cùng dần thể hiện sự hung hãn của nó trong im lặng.

Thứ tử khí đáng sợ khó hình dung lan tràn. Cả không gian đều trở nên tối lại, thứ tử khí đó đến không gian cũng không chịu nổi.

Lâm Động trên thạch đài cũng cảm nhận được luồng năng lượng đáng sợ đó. Hắn chầm chậm ngẩng lên, trong mắt phàn chiếu ngọn thác khủng bố tựa Tử Thần giáng lâm. Hắn hít sâu một hơi, đợt tử khí cuối cùng biến thái đến thế này, chẳng trách mà Ma La phản đối.

Có điều, đã đến lúc nà không thể rút lui được nữa.

- Đến đi!

Ngồi khoanh chân lại, ánh mắt dẩn tràn lên chiến ý.

Ngọn thác chầm chậm uốn lượng, một dòng nước đen chảy xuống rồi hòa vào hồ nước. Thế nhưng vẫn không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, sự yên lặng này khiến nhiều người phải lạnh gáy.

Rắc!

Bỗng nhiên có âm thanh gì đó vang lên, rồi không khí nhanh chóng tân ra, ngọn thác đen đem theo thanh thế khủng khiếp, tựa ngọn núi khổng lồ lao thẳng xuống đầu Lâm Động.

Rầm!

Ngọn thác lao xuống, thạch đài gần như ngay lập tức biến thành tro bụi. Tuy không có âm thanh đinh tai nhức óc nhưng đại địa rung chuyển cũng đủ chứng mình lực xung kích dáng sợ của nó.

Ngọn thác đen che lấp Lâm Động, rồi một tiếng kêu đầy thống khổ vang lên.

Ba người Ma La sắc mặt nặng nề nhìn cảnh tượng đó. Dựa vào nhẫn lực họ có thổ nhìn thấy bên trong, thân thể Lâm Động dang dần đen di, đó là dấu hiệu của nhục thể sắp bị phá hoại.

- Hắn không kiên tri dược nữa rồi.

Đường Tâm Liên vội nói, ai cũng không thổ tưởng tượng nối đợt ma khí cuối cùng lại hung mãnh đến vậy. Bốn mươi chín dợt trước chẳng dáng nhắc đến.

- Sư phụ, mau cứu hắn đi!

Ma La vẻ mặt ngưng trọng nhìn Thanh Trĩ vẫn bình tĩnh bên cạnh, lắc đầu khẽ nói:

- Đừng lo, tiểu tử đó vẫn chịu được.

ÁM

Dưới sức ép của hắc khí, tiếng kêu tựa của thú dữ vọng ra từ ngọn thác. Thật khó tưởng tượng mức độ thống khổ đó đến mức nào, ngay Lâm Động cũng phải kêu lên thảm thiết như vậy.

Đường Tâm Liên lấy tay che miệng, nàng có thể nhìn thấy cơ thể Lâm Động dường như đang dần thu nhỏ lại. Tử khí đang dần xâm thực cơ thể hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Từng lớp da đen chồng lên bề mặt cơ thể Lâm Động, cảnh đó khiến người khác nhìn phải nổi da gà.

Tiếng kêu thảm thiết dần yếu đi, không phải hết thống khổ mà là vi tử khí đã làm hỏng cổ họng hắn.

Đường Tâm Liên thấy thế, mắt đỏ hoe, vội vàng quay đi không nhìn nữa.

Rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao sư phụ và Thanh Trĩ lại coi trọng người thanh niên có độ tuổi tương đương nàng như vậy. Đó không phải vì thiên phú hay gì khác, mà là vì hắn có sự y chí không nhận thua.

Ý chí đó nàng không thể đạt tới, ít nhất thì hồi đó nàng không có dũng khí thách thức đợt tử khí thứ năm mươi.

- Lâm Động, có lên...

Đường Tâm Liên siết chặt tay, lấm nhẩm.

Tiếng kêu thống khố kia dần tiên tan, thế nhưng từ khí khủng khiếp vẫn không ngừng đánh lên cơ thể Lâm Động. Do bị tử khí bao quanh nên không thể cảm nhận được người bên trong liệu có còn sống hay không.

Mười phút sau, ngọn thác đen kia mới dần chảy ngược trở lên trên lơ lửng trên không.

Ba người Ma La thấy ngọn thác dần rút lui, vội vàng nhìn xuống Tử Viêm Linh Trì. Trên mặt hồ là ngọn lửa đen cháy rực, nhũng lớp da vụn đen chồng lên nhau thành ngọn núi nhỏ.

Ma La vung tay, một đạo kình phong thôi qua, đám da bay đi, lộ ra một thân thể gầy quắt đen toàn thân.

Đường Tâm Liên nhìn thấy thân thể tựa như bộ xương đó, không kìm được mím môi I lại cố gắng không phát ra tiếng.

Nàng không cảm nhận được bất cứ luồng sinh khí nào từ cơ thể đó.

Ma La vẻ mặt nặng nề, rồi nhìn sang Thanh Trì. Thanh Trĩ lúc này tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng Ma La vẫn nhận thấy cơ thổ hắn căng lên.

Không ai nói gì, không khí bức bối đến nghẹt thờ.

Rắc!

Không khí đó kéo dài khoảng một phút, rồi đột nhiên có một âm thanh rất nhỏ vang lên. Ba người Ma La vội nhìn, thì thấy trên cơ thể đen tuyền kia bỗng xuất hiện vô số vết rạn.

Ba người thấy vậy, ánh mắt đều ngưng đọng. Vì thứ vậy chất đên kia hoàn toàn được ngưng tụ từ tử khí, nên ngay Thanh Trĩ cũng không thể phát hiện được liệu nó còn sinh khí hay không.

vết rạn nhanh chóng lan rộng, rồi một cánh tay thò ra.

Rắc rắc!

Thứ vật chất đen kia nhanh chóng tách ra, rồi một thứ màu khỏe mạnh đầy sinh khí lộ ra.

Một thân thể trẻ tuổi cao to, cường tráng xuất hiện. Đôi mắt đen sâu thẳm, sáng ngời, cơ thể tràn đầy năng lượng.

Đó dường như là thân thể được niết bàn trùng sinh từ cái chết. Tuy không có cơ thể cường tráng như người khổng lồ, nhưng đằng sau đó là một thứ năng lượng đáng sợ.

-Thành...công rồi...

Ba người Ma La nhìn thân thể dó, cả ba đều cảm nhận được cơ thể đó mạnh hơn trước rất nhiều.

Hơn nữa trong cơ thể hắn còn chảy một thư nguyên lực dồi dào. Trong nguyên lực là thứ tử khí tinh thuần, cảnh giới đã vững như thạch bàn!

Rõ ràng đó là kết quả sau khi Lâm Động vượt qua đợt tử khí thứ năm mươi.

-Tiểu tử này...

Ma La cười, ánh mắt đầy sự tán thường. Lâm Động một lần nữa dã khiến hắn chấn động.

Phù!

Thanh Trĩ cười thật tươi, nhưng chỉ có Ma La mới nhận ra thân thê căng cứng của hắn bắt đầu thả lỏng.

Lâm Động nhìn ba người, cũng cười, định tiến lên thì một cây trường thương đỏ rực bay vút tới. Kình phong mạnh mẽ khiến hắn phải lúi sau mấy bước, rồi kinh ngạc nhìn Đường Tâm Liên. Lúc này gương mặt Đường Tâm Liên đỏ ửng, ánh mắt nhìn sang bên cạnh hắn, vừa giận vừa xấu hổ:

- Ngươi mặc quần áo vào!

Ma La không kìm được bật cười lớn, còn Thanh Trĩ chỉ lắc đầu cười mỉm.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]