- Tạp chủng…
Khóe miệng của tất cả mọi người đều không kìm được co giật. Họ thật sự không ngờ lại có người dám gọi Thiên Long Yêu Soái như vậy.
Thiên Long Yêu Soái bản thân không chỉ là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh, hơn nữa bản thể của hắn còn là phi long sáu cánh, trong cơ thể có huyết mạch của rồng. Tuy không sánh được với Long tốc cấp cao, nhưng đó cũng là điều Thiên Long Yêu Soái lấy làm tự hào. Dù sao trong yêu thú giới ai dám nghi ngờ sức mạnh của Long tộc. Hơn nữa lôi kéo được chút quan hệ với Long tộc về huyết mạch cũng khiến người khác phải dè chừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà hiện tại, thân phận mà Thiên Long Yêu Soái lấy làm kiêu ngạo nhất lại biến thành loài tạp chủng trong miệng người thanh niên kia. Lúc này mọi người không cần nhìn Thiên Long Yêu Soái cũng biết hắn đang tức giận đến mức nào.
- Ngươi…ngươi nói cái gì?
Người thanh niên kia vừa dứt lời thì Thiên Long Yêu Soái sắc mặt lập tức kịch biến, sát ý đậm đặc trào dâng, chắc hẳn nếu không phải cảm nhận được sự nguy hiểm từ bốn người kia thì hắn đã động thủ rồi.
Bên cạnh Thiên Long Yêu Soái, sắc mặt Kim Viên ngưng trọng nhìn bốn thân ảnh kia, bàn tay siết chặt lấy thiết côn, những vị khách không mời này rõ ràng không phải loại dễ đối phó.
Người thanh niên đó cười tươi nhìn Thiên Long Yêu Soái, đôi mắt tử kim sắc tỏa ra thứ hung quang khiến người khác lạnh xương sống.
- Vừa rồi ngươi nói muốn băm vằm họ ra?
Thanh niên đó chỉ vào hai người Lâm Động ở phía dưới, mỉm cười nói.
Đồng tử của tất cả mọi người đều co lại, lúc này mới hiểu, thì ra bốn người này là viện binh của Lôi Uyên Sơn?!
- Thì ra là viện binh…tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch thế nào??!
Kim Viên cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Lâm Động. Không thể ngờ Lâm Động lại quen biết cường giả cỡ này.
- Ngươi muốn bảo vệ chúng? Chỉ sợ ngươi không có tư cách!
Thiên Long Yêu Soái cười khảy.
- Tư cách?
Khóe miệng của thanh niên kia nhếch lên, hắn bước chân ra, tử hắc quang bùng lên, đôi cánh dơi khổng lồ giang rộng phía sau lưng. Ngay lúc ấy, một luồng áp lực nặng nề bao phủ lấy toàn bộ không gian.
- Thứ áp lực này…
Khi áp lực này lan tỏa, tất cả cường giả sắc mặt đều kịch biến, rồi những tiếng kêu kinh hãi bắt đầu vang lên:
- Người của Thiên Yêu Điêu tộc?
Vô số ánh mắt kính sợ nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ, họ không thể ngờ người đó lai là người của Thiên Yêu Điêu tộc, một trong Tứ bá tộc!
Đó là một trong những chủng tộc đáng sợ nhất của yêu thú giới đó!
Cả dãy sơn mạch đều run lên vì thứ áp lực đáng sợ đó. Sắc mặt Thiên Long Yêu Soái cuối cùng cũng trở nên vô cùng khó coi.
- Đáng chết, Lâm Động rốt cuộc là người thế nào, sao lại quen biết người của Thiên Yêu Điêu tộc?
Thiên Long Yêu Soái không kìm được mà thầm gào thét, cảm giác cục diện vượt ngoài tầm kiểm soát khiến hắn vô cùng bức bối.
- Là…Thiên Yêu Điêu.
Kim Viên Yêu Soái sắc mặt lúc này càng thêm căng thẳng, tay cầm thiết côn không kìm được mà run lên, hiển nhiên hắn cũng biết rõ sự đáng sợ của Thiên Yêu Điêu tộc.
Chủng tộc này đã nổi tiếng vì sự bá đạo, trong cả yêu thú giới, ngay ba chủng tộc còn lại trong Tứ bá tộc cũng phải đau đầu. Vì những chủng tộc khác ít nhiều còn để tâm đến tình lý và phân biệt trên dưới, còn Thiên Yêu Điêu tộc thì không hề. Đánh người trẻ thì già sẽ ra mặt, đánh già thì kẻ già hơn sẽ ra, đánh đi đánh lại đến cuối cùng ngươi sẽ nhận ra vô vàn cường giả Thiên Yêu Điêu tộc đang truy sát ngươi.
- Giờ Điêu gia ta đã đủ tư cách chưa?
Thanh niên đó nhìn Thiên Long Yêu Soái sắc mặt đang ngày một khó coi, nói.
Ánh mắt Thiên Long Yêu Soái tối lại, thân phận Thiên Yêu Điêu khiến hắn vô cùng dè chừng, nhưng dù sao hắn cũng là cường giả Chuyển Luân Cảnh, vẫn có chút ngạo khí, trầm giọng nói:
- Vị bằng hữu đây, Lâm Động đoạt mất Thần Vật Bảo Khố vốn dĩ thuộc về Thú Chiến Vực bọn ta. Ngươi muốn bảo vệ hắn cũng được, chỉ cần giao đồ ra đây, ta tuyệt đối không làm khó dễ.
Thiên Long Yêu Soái biết Thiên Yêu Điêu tộc khó đối phó, vì thế mở mồm là kéo cả Thú Chiến Vực vào để tạo áp lực.
- Cướp đồ của ngươi?
Thanh niên đó cười, rồi bỗng nhiên lạnh lùng:
- Đó là coi trọng các ngươi rồi. Mẹ kiếp, hôm nay Điêu gia ta còn định dễ dàng tha cho ngươi, nhưng ngươi lại còn muốn làm khó dễ? Ngươi bị đánh ngu rồi hả?
Tất cả đều sững người, mồ hôi túa ra trên trán, cuối cùng họ cũng được chứng kiến sự bá đạo của Thiên Yêu Điêu tộc rồi.
- Ngươi!
Thiên Long Yêu Soái bạo nộ, hắn không ngờ mình đã nhượng bộ mà đối phương lại lấn tới.
- Ngươi nghĩ ba đại Yêu Soái Thú Chiến Vực dễ ức hiếp sao?
Thiên Long Yêu Soái quát lên, khí tức mạnh mẽ bùng phát toàn bộ. Quỷ Điêu cũng bay tới, chau mày nhìn về phía trước. Đúng là danh tiếng Thiên Yêu Điêu có sức uy hiếp, nhưng sức hấp dẫn của Thần Vật Bảo Khố khiến hắn không thể từ bỏ được.
Ba tia nhìn sắc lẹm của ba đại Yêu Soái, ba luồng khí tức Chuyển Luân Cảnh khiến nguyên lực trong trời đất trở nên bạo động.
- Ồ? Sao vậy? Định chơi với Thiên Yêu Điêu tộc ta sao?
Thanh niên kia thấy vậy, miệng nhếch lên cao hơn, chỉ là hàn ý trong mắt đã nhanh chóng ngưng tụ.
- Hà hà, từ lâu đã nghe danh ba đại Yêu Soái Thú Chiến Vực, hôm nay muốn thử xem danh có đúng như thực không?
Lúc này ba người trung niên phía sau thanh niên đó cười, rồi cùng bước ra. Lập tức ba luồng khí tức hung hãn hơn bùng nổ.
Bốn cường giả Chuyển Luân Cảnh!
Mọi người toát mồ hôi, ánh mắt đều hiện vẻ chấn động. Không hổ là tý tộc, xuất hiện một cáii là bốn cường giả Chuyển Luân Cảnh ngay, thực lực này đủ để quét sạch Thú Chiến Vực!
Bảy luồng khí hùng hồn tức trên bầu trời khiến không gian như biến dạng, tất cả mọi người đều có thể nhận ra, trong cuộc đọ khí tức này thì ba người bọn Thiên Long Yêu Soái bị yếu thế.
Thiên Yêu Điêu tộc vốn đã sánh ngang với Long tộc. Nói về mức độ cường hãn của huyết mach thì bọn Thiên Long Yêu Soái đã thua kém một bậc. Dù là cùng đẳng cấp, nhưng nếu một chọi một thì cường giả Thiên Yêu Điêu tộc vẫn lợi hại hơn.
Sắc mặt ba người bọn Thiên Long Yêu Soái vô cùng khó coi, chúng là người cảm nhận rõ nhất áp lực từ khí tức của bốn người bên đối phương. Chúng biết rằng, nếu hôm nay thật sự giao đấu thì chắc chắn chúng không phải đối thủ. Huống hồ bên cạnh còn có Lâm Động, Tiểu Viêm. Hai kẻ đó tuy không phải Chuyển Luân Cảnh nhưng đều là kẻ đáng gờm.
- Thiên Long…
Kim Viên chau mày, thầm cười khổ, rồi nói:
- Hôm nay e là không được gì rồi…
Tuy chiến đấu lực của Lâm Động và Tiểu Viêm rất kinh người, nhưng cũng không tạo được sức uy hiếp gì tới bọn Kim Viên. Nhưng lúc này Thiên Yêu Điêu tộc đã nhúng tay vào, ưu thế về thực lực đã không còn nữa…
Hơn nữa, nếu thực sự phải đắc tội với Thiên Yêu Điêu tộc, với thực lực của Kim Viên cũng thấy sợ.
- Tên tiểu tử đó không ngờ lại có bối cảnh như vậy.
Quỷ Điêu cũng lắc đầu bất lực, hắn không ngờ Lâm Động lại có bằng hữu lợi hại đến thế.
Thiên Long Yêu Soái nghe thế, nắm đấm siết lại, ánh mắt đầy nộ hỏa và sự không cam tâm.
- Viêm Soái…đó là bằng hữu của mọi người sao?
Phía sau Lâm Động, Tiểu Viêm, chư tướng Lôi Uyên Sơn bay tới, nhìn người thanh niên áp chế ba người bọn Thiên Long Yêu Soái, ánh mắt không che giấu được sự chấn động, không kìm được hỏi.
- Đó là nhị ca của ta.
Tiểu Viêm gật đầu, nói.
Bọn Trần Thông khẽ gật đầu, kìm nén sự chấn động trong lòng. Nhưng rồi rất nhanh họ bỗng nhớ ra, Tiểu Viêm vẫn gọi Lâm Động là đại ca, mà người thanh niên có địa vị trong Thiên Yêu Điêu tộc kia lại là nhị ca…vậy nghĩa là trong ba huynh đệ họ, Lâm Động lại là lão đại?
- Tạp chủng, chuyện này chưa xong đâu.
Người thanh niên kia cười khảy nhìn Thiên Long Yêu Soái, rồi quay sang nhìn hai thân ảnh phía dưới.
Khi hắn nhìn xuống, tất cả mọi người, kể cả ba cường giả trung niên bên cạnh đều nhận ra sự hung hãn trong mắt hắn dần tiêu tan, thay vào đó là sự dịu dàng, xúc động hiếm thấy.
Phát hiện này khiến ba cường giả trung niên kinh ngạc, hắn ta rất ít khi có cảm xúc như vậy.
Thanh niên đó thu lại hung sát khí, thân thể khẽ động là xuất hiện trước mặt Lâm Động và Tiểu Viêm.
- Nhị ca!
Tiểu Viêm nhìn gương mặt quen thuộc liền nở nụ cười xúc động.
- Tử Huyền Cảnh viên mãn? Xem ra con hổ ngốc ngươi một năm qua cũng sống không thừa.
Thanh niên đó nhìn thân hình cao lớn của Tiểu Viêm, môi hơi nhướn lên cười.
Tiểu Viêm gãi đầu cười, rồi đứng dịch sang bên để lộ ra Lâm Động.
Thanh niên kia cười nhìn Lâm Động, nụ cười ấy giống như những giọt rượu nóng ấm, từng chút từng chút thấm vào khiến lòng người bình yên.
Nụ cười đó, giống như năm ấy ba người bất luận gặp phải khó khăn gì cũng xoa dịu tất cả.
Thanh niên kia nhớ lại người thanh niên hồi ở Dị Ma Thành bị ba kẻ Nguyên Môn dồn đến đường cùng, dù đã biết rõ thập tử nhất sinh nhưng cuối cùng vẫn chọn cách rời khỏi Đạo Tông đứng về phía mình, nụ cười của hắn lúc đó cũng như vậy.
Cuối cùng, khi sử dụng chuyển dịch không gian để thoát, cũng chính người đó đã bước ra giành lấy chút thời gian cuối cùng.
Khi đó hắn cảm thấy việc để Lâm Động làm lão đại không khó chấp nhận nữa.
Ký ức bỗng tràn về như nước lũ, thanh niên tuấn mỹ bỗng cảm nhận được một nỗi niềm chua xót dâng lên trong lòng. Hắn hít sâu một hơi, cười một cái thật tươi, thật dịu dàng.
- Đại ca.
Đứng trước Lâm Động, con người trước đây luôn ngạo nghễ không chịu cúi đầu trước bất kỳ ai, nhún vai, mặc kệ ánh mắt mở to của Lâm Động cũng như bọn Trần Thông, lần đầu tiên nói ra lời mà trước đây hắn cho là kỳ cục.