Nguồn gốc của thứ áp lực kia chính là bộ xương đó.
Xung quanh Hoá Long Đàm, tất cả mọi người đều thất thần nhìn thân ảnh đó. Trước luồng áp lực này không một ai nói gì, nhưng gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc kia đã cho thấy được nội tâm dậy sóng của họ.
Trên không trung, đôi mắt nhắm hờ của Lâm Động cũng chậm rãi mở ra. Thứ ánh sang lấp lánh trên người cũng tan dần đi, áp lực cũng dần tiêu biến.
Lâm Động vừa mở mắt là nhìn thấy vô số ánh mắt sững sờ đang nhìn mình, hắn cũng khựng người một chút rồi cười khan thiếu tự nhiên.
Nguyên Càn lúc này cũng sực tỉnh, nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp rồi quay sang nhìn mấy vị trưởng lão. Sắc mặt họ lúc này cũng phức tạp khó tả.
- Mọi người giải tán trước đi.
Nguyên Càn trầm ngâm một lúc, nhìn xung quanh rồi nói.
Nghe vậy, tộc nhân Long tộc mới lưỡng lự rời đi. Chỉ là khi đi rồi vẫn còn những lời bàn tá xôn xao, rõ ràng tất cả mọi người đều không được bình tĩnh.
Những tộc nhân bình thường đã đi, còn trưởng lão thì không hề động đậy. Sắc mặt căng thẳng của họ khiến Lâm Động thấy chột dạ. Đương nhiên hắn biết long cốt Hồng Hoang cả Long tộc chỉ có một bộ, vậy mà lại bị một con người không có chút huyết mạch nào với Long tộc lấy mất. Chắc hẳn tâm trạng của họ rất phong phú.
- Lâm Động tiểu hữu, mời xuống đây nói chuyện.
Nguyên Càn nhìn Lâm Động, cười.
Lâm Động gật đầu rồi đáp xuống. Vẻ mặt hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì có phần cảnh giác. Tuy hắn có long cốt Hồng Hoang là lấy mất lợi ích của Long tộc, nhưng thứ này quả thật không thể giao ra. Nếu không thì căn cơ tu luyện của hắn sẽ bị tổn hại rất lớn.
- Ha ha, Lâm Động tiểu hữu đừng căng thẳng, long cốt Hồng Hoang đúng là trọng bảo của Long tộc, nhưng bọn ta cũng không phải chủng tộc không có lý lẽ.
Nguyên Càn quả nhiên có con mắt tinh đời, hắn nhìn ra ngay sự cảnh giác của Lâm Động.
Lâm Động nghe vậy có phần bối rối, rồi thân thể dần thả lỏng.
- Lâm Động tiểu hữu thu hoạch không tồi.
Nguyên Càn quét mắt nhìn Lâm Động, nói.
Lâm Động gật đầu, nghĩ đến thu hoạch lần này, với định lực của mình mà Lâm Động cũng không kìm được mỉm cười. Quả thực lần này hắn thu hoạch không ít, không chỉ xương cốt biến thành long cốt Hồng Hoang mà thực lực cũng tăng vọt, trực tiếp bước lên Tử Huyền Cảnh đại thành đỉnh phong. Thậm chí tinh thần lực cũng như thuyền gặp nước dâng, từ Tiên Phù Sư đại thừa lên đại thừa đỉnh phong. Nếu thêm một bước nữa có lẽ đột phá Tiên Phù Sư, bước lên Phù Tông, sánh ngang với siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh rồi. Chỉ khi đạt đến trình độ đó thì uy lực thật sự của tinh thần lực mới dần được thể hiện rõ ràng.
Trong trời đất này, tuyệt đại đa số mọi người chủ tu nguyên lực. Cũng có không ít người đồng tu cả tinh thần lực, trong đó có lẽ không ít người có thành tựu không nhỏ về nguyên lực, nhưng về tinh thần lực thì rất hiếm người đạt được cảnh giới Tông Sư trong truyền thuyết.
Điều này cũng khiến cho không ít Tiên Phù Sư đại thừa đỉnh phong khi không thể đột phá thì đành từ bỏ, chuyển tu sang nguyên lực. Nhưng cũng may, nhờ có tinh thần lực mà tu luyện nguyên lực đỡ mất công rất nhiều.
Lâm Động hiện tại nếu tính thật sự về thực lực chỉnh thể, trong phạm vi Tử Huyền Cảnh, trừ những người có đại cơ duyên ra thì khó có ai là đối thủ của hắn. Nếu hắn dốc hết sức thì có lẽ cũng chiến đấu được với cường giả Chuyển Luân Cảnh.
Vì thế chuyến đi Hoá Long Đàm lần này thật sự khiến Lâm Động cười không khép nổi miệng.
- Ngươi đã gặp tiên tổ ở Táng Cốt Điện đúng không?
Nguyên Càn nhìn Lâm Động nói. Các trưởng lão Long tộc lập tức nhìn về phía Lâm Động.
Lâm Động cũng chỉ đành gật đầu.
- Ngươi…đánh bại ý chí của tiên tổ?
Nguyên Càn mở to mắt, thậm chí giọng cũng được nâng lên cao. Chắc hẳn chuyện này có xung kích không nhỏ với hắn. Vì hắn cũng từng thất bại trước ý chí của Lục Chỉ Thánh Long Đế.
- Ta gọi ý chí của Thôn Phệ Chủ ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Động nhún vai, hắn biết việc dựa vào sức lực bản thân đánh bại ý chí Lục Chỉ Thánh Long Đế là không thể, ít nhất thì hiện tại không thể.
- Thì ra là vậy.
Nghe thế mấy người Nguyên Càn mới thở phào, nếu như vậy thì họ tạm miễn cưỡng chấp nhận được.
- Nói vậy thì ngươi đã có được long cốt Hồng Hoang rồi?
Một trưởng lão không kìm được hỏi một câu thừa thãi. Nói xong thì người đó đỏ mặt, chắc hẳn đã nhận ra điều đó.
- Trưởng lão, việc này vô cùng quan trọng…
Một trưởng lão thở dài, lưỡng lự một chút rồi nói:
- Nếu Lâm Động tiểu hữu có thể trả long cốt Hồng Hoang cho Long tộc thì bọn ta sẽ trả bất cứ giá nào…
- Trưởng lão, chắc ngài biết lấy đi long cốt lúc này thì ta sẽ tổn hại lớn thế nào? Có lẽ thực lực của ta sau này sẽ rất khó tăng tiến.
Sắc mặt Lâm Động hơi thay đổi, lùi sau một bước, trầm giọng nói.
- Lâm Động tiểu hữu đừng vội.
Nguyên Càn vội nói.
- Nhưng long cốt Hồng Hoang là trọng bảo của Long tộc. Tuy Lâm Động tiểu hữu đã giúp Long tộc việc lớn nhưng dù gì hắn cũng không phải người của Long tộc…
Một trưởng lão khác không kìm được nói.
- Bảo hắn giao long cốt Hồng Hoang thì không phải sẽ khiến người đời nói Long tộc ta vong ân phụ nghĩa sao?
Cũng có trưởng lão phản đối.
- Nhưng đại thể là quan trọng.
…
Nguyên Càn nhìn những trưởng lão đang tranh luận, rồi nhìn Lâm Động. Hẳn là chuyện này khiến hắn vô cùng đau đầu, nếu Lâm Động chỉ có long cốt Viễn Cổ thì còn dễ nói. Tuy nó cũng hiếm nhưng ít nhất không khiến các trưởng lão không thể chấp nhận. Nhưng đáng tiếc là hắn lại lấy được bộ long cốt Hồng Hoang duy nhất của Long tộc.
- Đường đường là Long tộc lại tranh cãi thành ra thế này, không phải làm trò cười cho thiên hạ sao?
Bỗng nhiên có một tiếng cười vang lên, nghe thấy nó, không chỉ các trưởng lão giật mình ngậm miệng lại mà ngay Nguyên Càn cũng kinh ngạc ngẩng lên, nhìn về phía trước:
- Thái Tượng trưởng lão?
Lâm Động cũng ngẩng lên, chỉ thấy không gian đột nhiên biến dạng, một lão nhân tay cầm quải trượng hiện ra.
Từ vẻ mặt mấy người Nguyên Càn có thể thấy người này có bối phận khá kinh người. Nhưng da dẻ của người này lại mềm nhẵn như thanh niên, nhìn vô cùng dị thường. Quanh người là luồng năng lượng luân hồi mạnh mẽ hơn Nguyên Càn. Thậm chí cũng không thua kém Thanh Trĩ.
- Cung nghênh Thái Thượng trưởng lão!
Các trưởng lão thấy thế vội cúi người, thái độ của họ còn cung cẩn hơn cả với Nguyên Càn.
- Thái Thượng trưởng lão, ngài xuất quan rồi sao?
Nguyên Càn mừng rỡ.
- Không ra thì chỉ ý thể diện của Long tộc không còn gì nữa.
Lão nhân chống gậy nói khiến các trưởng lão kia bối rối.
- Thái Thượng trưởng lão, việc này…
Nguyên Càn cười khổ.
Lão nhân kia phẩy tay rồi nhìn Lâm Động gật gù, gương mặt nở nụ cười cảm thán:
- Không ngờ long cốt Hồng Hoang lại bị người ngoại tộc lấy được.
Vì không rõ vị Thái Thượng trưởng lão của Long tộc này có thái độ gì nên Lâm Động cũng không nói nhiều, chỉ cung tay.
- Long cốt Hồng Hoang đúng là trọng bảo của Long tộc, nhưng có lẽ cũng vì nó quá quan trọng nên không ai trong Long tộc có được. Giờ ngươi đã lấy được nghĩa là có duyên với nó. Hơn nữa…việc mà tiên tổ đã đồng ý thì bọn ta cũng không dám nói gì.
Lão nhân đó chậm rãi nói.
- Nhưng dù gì hắn cũng không phải người của Long tộc…
Một trưởng lão nói.
- Cứ giữ mãi quy tắc cũ kỹ thì sớm muộn gì Long tộc cũng diệt vong như những bá tộc kia mà thôi.
Lão nhân thản nhiên nói, rồi dừng lại nhìn Lâm Động.
- Tiểu hữu, không biết ngươi có phản đối việc trở thành trưởng lão Long tộc không?
Lâm Động nghe vậy thì mừng thầm, vội nói:
- Ta cầu không được.
Đương nhiên hắn nhận ra vị Thái Thượng trưởng lão có địa vị rất cao trong Long tộc đây đang tìm đường ra cho hắn.
Lão nhân gật gù, nắm tay lại, ánh sang ngũ sắc ngưng tụ, biến thành một đạo long ấn tử kim, toả ra thứ năng lượng kinh người.
- Tiểu hữu, đây là Hình Phạt Long Ấn, người cầm nó sẽ có quyền thi hành hình phạt với bất cứ ai trong Long tộc. Từ giờ về sau ngươi chính là Hình Phạt trưởng lão mà Long tộc tín nhiệm.
Lâm Động sững người, hắn không hề biết gì về cái gọi là Hình Phạt Long Ấn, nhưng hắn có thể nhận ra, ngay lúc này, sắc mặt của các trưởng lão, thậm chí Nguyên Càn đều biến đổi.