- Ta đã đợi một trăm năm nay rồi, hôm nay sao có thể cho ngươi thoát?
Ngô Cửu U cho tay vào cơn cuồng phong đen, ánh mắt đỏ quạch nhìn Tiểu Điêu, cười nham hiểm rồi siết tay lại.
Phụt phụt!
Chỉ thấy trong lòng bàn tay giấu trong cơn cuồng phong bỗng chốc bắn ra vô số tia hắc quang tạo thành những đường mạch phức tạp.
Uỳnh!
Đám hắc quang này chui vào trong khiến màu sắc cơn cuồng phong sẫm thêm nhiều. Nhưng vì hai thứ màu đó gần giống nhau nên mắt thường khó nhận ra. Chỉ một vài trưởng lão thực lực cao thâm mới mơ hồ cảm nhận được sức mạnh cơn cuồng phong của Ngô Cửu U đột nhiên tăng lên không ít.
Bùm!
Hai luồng sức mạnh đâm vào nhau, không gian không ngừng toác ra thành vô số khe nứt, tiếng động kinh thiên động địa vang vọng khắp không gian.
Hai cơn cuồng phong đều mang trong nó thứ nguyên lực hùng hồn, chỉ tùy ý dao động cũng thể hiện được uy năng kinh người. Nhưng thực lực của hai người lúc này rõ ràng khó phân cao thấp, vì thế dù có sử dụng chiêu thức đáng sợ này cũng không thấy ai chiếm ưu thế.
Có điều, rõ ràng sự giằng co này không thể cứ kéo dài mãi.
Phụt!
Khi những tia hắc quang trong cuồng phong lan tỏa, nơi tiếp xúc của hai luồng năng lượng rõ ràng vỡ vụn với tốc độ nhanh hơn. Nơi năng lượng màu tím, nguyên lực vốn dĩ rất cuồng bạo bị năng lượng đen xâm thực rồi dần dần tiêu tan.
Cục diện giằng co bỗng chốc bị phá vỡ, cơn cuồng phong đen giống như hắc long hung hãn xung kích lên cơn cuồng phong tím.
Bùm bùm bùm!
Chịu đòn công kích mãnh liệt, cuồng phong tím dần dần vỡ tan, rồi giống như phản ứng liên hoàn, cơn cuồng phong dài mấy nghìn mết nổ tung trước bao ánh mắt kinh ngạc.
Soạt!
Ngô Cửu U biến thành một đạo hắc ảnh xuất hiện ngay trước mặt Tiểu Điêu lúc này vô cùng kinh hoàng, tung ra một chưởng.
Trong bàn tay Ngô Cửu U phủ đầu những hoa văn đen kỳ dị, uốn éo giống như những con rắn độc.
- Hừ.
Tiểu Điêu thấy Ngô Cửu U đuổi cùng giết tận như vậy, trong đầu hừ lạnh rồi nắm tay lại, tử hắc quang nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay, hội tụ sức mạnh toàn thân tung ra một quyền.
Ngô Cửu U thấy Tiểu Điêu chống cự, không kìm được phì cười, ánh mắt thêm u tối.
Uỳnh!
Chưởng và quyền chạm nhau, một luồng xung kích lực mạnh mẽ có thể nhìn bằng mắt thường nổ bùm một tiếng lan ra bốn phía. Ngay những tầng mây trên trời cũng bị thứ uy lực đó đánh tan tành.
Sắc mặt những người ở phía dưới đều kịch biến, vì họ nhìn thấy Tiểu Điêu bay ngược ra sau hàng nghìn trượng, găm thẳng vào một ngọn núi khiến đất đá sụt lở ầm ầm.
Ôi!
Rất nhiều người kêu lên kinh ngạc, trận chiến này kết thúc bằng kết quả Ngô Cửu U thắng sao?
- Sao có thể? Vừa rồi Ngô Cửu U sức mạnh chỉ tương tự A Điêu, sao đột nhiên thực lực lại mạnh lên nhiều như vậy?
Ngô Trọng thấy cảnh đó, nắm đấm siết lại, giận dữ nói.
Một số tộc nhân Thiên Yêu Điêu ở xung quanh cũng chau mày, hiển nhiên họ cũng không hiểu.
- Cái này…
Mấy người Chúc Lê đứng trên đài cao sắc mặt cũng có phần kinh dị. Dựa vào biểu hiện vừa rồi của hai người, không thể nào lại phân thắng bại dễ dàng thế này.
- Ha ha, xem ra vẫn là Ngô Cửu U mạnh hơn một bậc. Cũng khó trách, mọi người đều đã thấy sự chăm chỉ nỗ lực của hắn một trăm năm nay, A Điêu tuy thiên phú kinh người nhưng dù gì cũng tụt lại cả trăm năm.
Một trưởng lão cười.
- Ừm, đại trưởng lão, cuộc tỉ thí đã kết thúc, có phải nên…?
Một vị trưởng lão ủng hộ Ngô Cửu U gật gù nói.
Chúc Lê chau mày, nhìn mấy vị trưởng lão, lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng phải bất lực gật đầu.
- Cuộc tỉ thí này Ngô Cửu U thắng.
Chúc Lê ngẩng lên nhìn thân ảnh trên không trung, trầm giọng hô.
- Ha ha, đa tạ A Điêu đại ca đã nhường. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ngô Cửu U đã lấy lại nụ cười hiền hòa thường ngày, hướng về vách núi phía xa, bao quyền nói.
Bùm!
Vách núi nổ tung, đá vụn bay tứ tán, một thân ảnh bay ra, sắc mặt Tiểu Điêu lúc này có phần tối tăm, bàn tay hắn vẫn còn lại một chút hắc khí, chúng đang xâm thực vào trong cơ thể hắn, nhưng may là hắn đã toàn lực ngăn chặn.
Tiểu Điêu chau mày, trước đó đúng là Ngô Cửu U chỉ ngang ngửa hắn, nhưng sau đó đã ngấm ngầm dùng thủ đoạn gì đó khiến thực lực tăng mạnh, hơn nữa có phần quỷ dị.
- Thứ sức mạnh đó không phải của ngươi đungs không?
Tiểu Điêu nhìn Ngô Cửu U với ánh mắt sắc bén, chậm rãi nói.
- A Điêu đại ca đang nói gì vậy?
Ngô Cửu U cười nhạt, rồi quay đầu nhìn Chúc Lê phía dưới:
- Đại chưởng lão, tỉ thí đã kết thúc, không biết vị trí tộc trưởng kế nhiệm…
Chúc Lê thầm thở dài, rồi gật đầu:
- Từ nay về sau, người kế nhiệm tộc trưởng mới là Ngô Cửu U.
Chúc Lê vừa dứt lời, cả quảng trường đều ồ lên, không ít người nuối tiếc nhìn Tiểu Điêu. Không ai ngờ một người từng là thiên tài nổi trội lại sẽ thất thủ.
Tiểu Điêu không bận tâm những ánh mắt đó, hắn chỉ nhìn Ngô Cửu U chăm chăm rồi đáp xuống.
- A Điêu.
Ngô Trọng vội vàng tiến lại, nghiến răng:
- Sao hắn có thể thắng ngươi?
Tiểu Điêu phẩy tay, tuy hắn cũng nghi hoặc, nhưng nếu chất vấn lúc này thì chỉ khiến tộc nhân cho rằng hắn nhỏ nhen, không thể thừa nhận mình thất bại.
Trên trời, Ngô Cửu U nhìn xuống tộc nhân, khóe miệng nở nụ cười hiền hòa, đặc biệt là khi thấy thân ảnh Tiểu Điêu, hắn càng thấy sảng khoái. Từ nhỏ hắn thiên phú bình thường nhưng lại có trí óc khá tốt và đủ nhẫn tâm. Giờ hắn đã giẫm lên đâuf thiên tài Thiên Yêu Điêu, điều này cho thấy hắn mới là kẻ xuất sắc nhất Thiên Yêu Điêu tộc.
Từ nay về sau không một ai cùng lứa có thể cạnh tranh được với hắn nữa!
Tương lai không lâu nữa hắn sẽ nắm giữ được cả Thiên Yêu Điêu tộc!
Nghĩ vậy hắn lại muốn cười thật lớn, sau bao năm nhẫn nhịn, cuối cùng hắn cũng có được thành quả.
- Đi thôi!
Tiểu Điêu cười với Ngô Trọng rồi quay người đi. Ngô Trọng cũng chỉ thở dài, hắn hiểu rõ Tiểu Điêu, cũng biết Tiểu Điêu rất kiêu ngạo, thất bại hôm nay hẳn là vô cùng khó chấp nhận.
- Hà hà, không ngờ đường đường là người của Thiên Yêu Điêu tộc lại dùng đến sức mạnh của dị ma, đúng là hiếm có…
Nhưng ngay khi Tiểu Điêu quay người thì một tiếng cười quen thuộc vọng lại từ phía xa, được nguyên lực hùng hồn bao bọc vang vọng khắp không gian.
- Lâm Động?
Nghe tiếng cười đó, Tiểu Điêu khựng người, nhanh chóng quay lại, vừa bất ngờ vừa mừng rỡ nhìn về phía xa.
- Ai?
Sắc mặt Ngô Cửu U hơi thay đổi, quát lên.
Những cường giả Thiên Yêu Điêu tộc phía dưới cũng giật mình, nhìn quanh tìm người vừa lên tiếng.
Vút!
Một quang ảnh bay vút tới, xuất hiện trước bao ánh mắt đang chăm chú, chính là Lâm Động.
- Ngươi là ai mà dám xông vào Thiên Yêu Điêu tộc, muốn chết đúng không?
Một vài trưởng lão thấy thế thì đại nộ, nguyên lực bùng nổ chuẩn bị rat ay.
- Vị tiểu hữu đây, không biết vừa rồi ngươi nói vậy là có ý gì?
Chúc Lê giơ tay ngăn các trưởng lão lại, nhìn Lâm Động chăm chăm. Vừa rồi lão đã nghe rất rõ Lâm Động nói gì. Thân là đại trưởng lão Thiên Yêu Điêu tộc, đương nhiên lão biết không ít về cái gọi là dị ma.
- Các vị làm trưởng lão mà mù mù mờ mờ. Trong tộc không chỉ bị chỉ bị dị ma đột nhập vào thiên động mà còn đặt bẫy khiến vô số cường giả bế quan đều rơi vào ảo ảnh. Nhiều năm như vậy mà các người không phát hiện ra, đúng là lão hồ đồ.
Lâm Động nhìn các trưởng lão cười khảy.
- Tiểu tử, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, muốn chết đúng không!
Hai trưởng lão ủng hộ Ngô Cửu U nghe thế, sắc mặt thay đổi, rồi lập tức quát lên, cùng lúc lao tới tấn công Lâm Động.
Lâm Động thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, nhưng không hề có ý phòng ngự.
Uỳnh!
Có điều, đúng lúc hai người đó sắp tiếp cận Lâm Động thì không gian phía sau đột nhiên dao động, một thân ảnh cao lớn với mái tóc dài màu kim hiện ra. Bàn tay to lớn nắm lại, hai trưởng lão Chuyển Luân Cảnh kia đột nhiên đông cứng lại.
- Hai vị trưởng lão, sao hai người lại vội vã hạ sát thủ như vậy? Chột dạ sao?
Thân ảnh cao lớn đó uy nghiêm nhìn hai trưởng lão sắc mặt đột nhiên trở nên kinh hoàng, trầm giọng nói.
- Tộc trưởng?
- Cung nghênh tộc trưởng!
Tộc nhân Thiên Yêu Điêu phía trước thấy thân ảnh kia xuất hiện, thần sắc mừng rỡ, tất cả cùng quỳ xuống, cung kính hô vang.