- Lâm Động tiểu ca, hắn cũng bị dị ma xâm thực sao?
Chúc Lê nhìn Ngô Cửu U không kìm được hỏi. Ngô Cửu U là người khá ưu tú trong Thiên Yêu Điêu tộc, nếu cũng bị như vậy thì họ thật sự bị đả kích không nhỏ.
Lâm Động nhìn Ngô Cửu U không chớp mắt, thản nhiên nói:
- Đại trưởng lão, một trăm năm trước, trong Thiên Yêu Điêu tộc, thiên phú của hắn rất bình thường, tại sao đột nhiên thực lực lại tăng mạnh vậy? Lẽ nào ngài không thấy có chút gì kỳ lạ sao?
Sắc mặt Chúc Lê hơi thay đổi.
- Nếu ta đoán không lầm, vị Ngô Cửu U huynh đệ đây có lẽ nhờ vào sức mạnh của dị ma mới khiến thực lực đạt đến Chuyển Luân Cảnh trong một trăm năm. Hơn nữa, ta cũng cảm nhận được năng lượng của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa từ hắn. Ta nghĩ…chắc chính ngươi đã lén trồng chúng trong thiên động, đúng không?
Ánh mắt Lâm Động sắc bén nhìn Ngô Cửu U, giọng nói cũng lạnh lùng.
Vẻ mặt tộc trưởng Thiên Yêu Điêu rất bình thản, chỉ là ánh mắt uy nghiêm kia vẫn khóa chặt Ngô Cửu U, trong đó là sát ý và một chút xót xa.
- Ngô Cửu U, hắn nói có đúng không?
Tộc nhân phía dưới cũng ngẩng lên nhìn Ngô Cửu U, phần lớn mọi người đều không tin được. một người bạn bình thường rất hiền hòa dễ mến lại là kẻ như vậy.
- Ha ha, đúng là sai một li đi một dặm. Không ngờ khi sắp thành công thì lại xuất hiện kẻ đáng ghét ngươi.
Vai Ngô Cửu U khẽ rung lên, một tiếng cười mang nặng sát ý vọng ra, hắn chầm chậm đứng dậy, dị ma khí trào dâng trong mắt khiến sự hiền hòa thường ngày giờ lại trở nên vô cùng hung hãn.
- Ngươi là tên nghiệt súc!
Toàn thân Chúc Lê run rẩy, gương mặt tím lại, chỉ thẳng vào Ngô Cửu U, trong lòng thầm thấy sợ hãi, suýt chuýt nữa lão đã giao vị trí tộc trưởng kế nhiệm cho loại người này.
- Ngươi là người của Thiên Yêu Điêu tộc lại câu kết với dị ma, còn âm mưu đồ sát trưởng bối, súc sinh!
Lúc này Ngô Cửu U lại rất bình tĩnh, hắn nhìn Chúc Lê, rồi nhìn Tiểu Điêu đang bình tĩnh nhìn mình, cười:
- Ta chỉ là không phục, năm đó ta không được coi trọng nhất, dù có liều mạng tu luyện thế nào, nhưng mười năm khổ tu vẫn không bằng A Điêu đại ca tu luyện một cách lười nhác. Hắn trước nay vẫn là người nổi trội nhất tộc, bên cạnh hắn ta chỉ như con sâu ăn bám đáng thương mà thôi.
- Lúc đó bị bắt nạt thì A Điêu sẽ giúp ta. Hà hà, nhưng ta chẳng có chút cảm kích nào hết. Vì ta không phục, hắn càng giúp ta càng muốn lật đổ hắn.
- Vì thế, một trăm năm trước, khi hắn ra ngoài ta đã báo cho dị ma, đáng tiếc là vẫn không giết được hắn…
- A Điêu bị đánh lén là do ngươi?
Chúc Lê siết nắm đấm, gương mặt hiện đầy nộ hỏa.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu thì vẻ mặt lặng như nước hò, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả Tiểu Điêu. Chỉ có điều, mấy người Ngô Trọng ở bên cạnh thì bạo nộ dị thường, chỉ hận không lập tức rat ay giết chết Ngô Cửu U.
- Sau đó ta tiếp nhận sức mạnh của dị ma. Các ngươi không thấy thành tựu rất tốt đó sao? Nếu không phải vì tên kia tự nhiên xuất hiện thì vị trí tộc trưởng kế nhiệm đã là của ta ồi. Hơn nữa sau khi tất cả cường giả bế quan trong thiên động bị giết hết, Thiên Yêu Điêu tộc sẽ rơi vào sự khống chế của ta. Lúc đó các ngươi sẽ biết ai mới là người ưu tú nhất Thiên Yêu Điêu tộc!
Ngô Cửu U giang hai tay ra, gương mặt hung hăng điên cuồng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Tâm lý biến thái, chẳng trách mà ngươi bị dị ma lợi dụng.
Lâm Động lắc đầu:
- Có điều, mộng tưởng của ngươi kết thúc tại đây. Sau này ngươi không chỉ không thể trở thành tộc trưởng Thiên Yêu Điêu mà còn bị tộc nhân bài trừ.
- Ngươi không đáng để có huyết mạch của Thiên Yêu Điêu.
Đồng tử Ngô Cửu U co lại, nhếch mép cười:
- Ngươi là cái thá gì? Ngươi xứng để giáo huấn ta sao?
- Ngô Cửu U, lão phu sẽ đích thân bắt ngươi. Ngươi quả thực không xứng đáng với huyết mạch Thiên Yêu Điêu. Lão phu sẽ rút hết máu của ngươi!
Chúc Lê lạnh lùng, thân hình khẽ động rồi xuất hiện phía trước Ngô Cửu U, nguyên lực hung hồn ập tới.
- Ha ha…
Ngô Cửu U thấy thế cười lớn, thân thể rung lên, một thứ mùi hương màu đen tỏa ra.
- Đại trưởng lão cẩn thận, đó là ảo hương của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa, hít phải nó sẽ rơi vào ảo cảnh!
Lâm Động vội vàng hô lên.
Sắc mặt Chúc Lê hơi biến, rồi vung tay lên, nguyên lực bắn ra đánh tan hết thứ mù hương kia.
- Trong người ta đã đầy ảo hương, các ngươi giết ta thì thân thể sẽ tự nổ, ảo hương bao trùm cả Thiên Yêu Điêu tộc và các ngươi sẽ rơi vào ảo cảnh! Đến lúc đó, có lẽ Thiên Yêu Điêu tộc sẽ mất tên khỏi thế gian này.
Ngô Cửu U giang tay cười lớn.
- Nghiệt súc!
Chúc Lê và các vị trưởng lão bạo nộ, nhưng không dám có hành động gì. Họ biết khá rõ về sự lợi hại của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa, thực lực như họ còn có thể ngăn chặn được phần nào, chứ tộc nhân bình thường mà dính phải thì rắc rối to.
- Lần này coi như ta không may mắn, nhưng ta vẫn chưa thua. Sau này ta quay lại, Thiên Yêu Điêu tộc chắc chắn sẽ rơi vào tay ta.
Ngô Cửu U cười nhạt rồi định rút lui.
- Ngươi mừng hơi sớm đấy.
Lâm Động nhìn Ngô Cửu U cười, rồi hắn búng tay, một luồng bạch quang bắn ra biến thành một tấm thạch phù.
Uỳnh!
Thạch phù treo lơ lửng trên không, một luồng bạch quang dịu nhè đổ xuống bao trùm quanh người Ngô Cửu U. Hắn bỗng cảm thấy ảo hương trong cơ thể mình dần bị tịnh hóa.
- Đây là…Tổ Thạch? Nó nằm trong tay ngươi?
Ngô Cửu U sắc mặt kịch biến.
- Nhãn lực không tồi.
Lâm Động cười:
- Chúc Lê trưởng lão, ngài có thể ra tay rồi.
- Đa tạ Lâm Động tiểu ca.
Chúc Lê vẻ mặt lạnh lùng, biến thành một tia sáng lao tới, công thế kinh người tấn công Ngô Cửu U như vũ bão.
Binh binh binh!
Ngô Cửu U gắng sức chống đỡ, nhưng mất đi Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa, rõ ràng hắn không phải đối thủ của Chúc Lê, sau nhiều chiêu qua lại, khí thế đã yếu hẳn đi.
Binh!
Lần này Chúc Lê không hề lay động, còn Ngô Cửu U thì hộc máu bay ngược ra sau, gương mặt dần trở nên tái nhợt.
- Ngô Cửu U, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, niệm tình trước đây, bản tộc sẽ giữ cho ngươi cái mạng!
Chúc Lê đứng trên ko trung, nguyên lực hội tụ quanh người giống như tạo thành một cái đĩa ánh sáng sinh tử huyền ảo dị thường.
- Ha ha, giữ lại mạng cho ta?
Khóe miệng Ngô Cửu U nhếch lên, hắn quệt vết máu, ánh mắt đột nhiên hung hãn:
- Có điều, ta không muốn giữ lại mạng cho các ngươi! Ta thấy Thiên Yêu Điêu tộc cũng không cần phải tồn tại nữa.
- U mê không tỉnh ngộ!
Chúc Lê sắc mặt lạnh băng, sát ý bùng nổ trong mắt, lật tay một cái, đĩa ánh sáng đột nhiên bắn ra.
Ngô Cửu U nghiến răng, hai tay kết ấn, rồi đột nhiên tóm lấy hai trưởng lão lúc nãy tấn công Tiểu Điêu.
Bùm!
Hai người đó nổ tung, máu tươi bắn tung tóe, ma khí tà ác lan tràn rồi nhanh chóng tụ lại phía trước Ngô Cửu U biến thành một cái xoáy đen.
Phụt!
Đĩa sáng đâm thẳng vào xoáy đen nhưng không hề gây ra chấn động kinh người. Dường như nó chui vào động không đáy, biến mất không tông tích.
Lâm Động thấy vậy, đồng tử đột nhiên co lại.
- Hề hề.
Ngô Cửu U đứng đằng sau vòng xoáy, nhìn Lâm Động, rồi rạch một đường trên vai, máu tươi bắn vào vòng xoáy.
- Cung nghênh Vương giáng lâm, huyết tẩy Thiên Yêu Điêu tộc!
Ngô Cửu U quỳ xuống, ánh mắt đầy cung kính.
A a a!!
Vòng xoáy xoay chuyển điên cuồng, từ bên trong vọng ra vô số tiếng kêu thảm thiết khiến người ta phải lạnh người.
- Tất cả tộc nhân nghe lệnh, chuẩn bị phòng ngự!
Chúc Lê hô lên, rồi trên không trung vang lên những tiếng gió rít, vô số thân ảnh hiện ra trên không trung, khí tức hùng hồn lan tỏa trong không gian.
Tộc trưởng vẻ mặt lạnh băng, bàn tay ngài đã có một luồng năng lượng khủng bố ngưng tụ.
- Triệu hồi Dị Ma Vương sao?
Ánh mắt Lâm Động có phần nặng nề, hắn đã từng tận mắt thấy Dị Ma Vương, đương nhiên biết mức độ đáng sợ của chúng.
Uỳnh!
Lâm Động nhìn thấy, sâu trong vòng xoáy có tiếng bước chân vọng ra, rồi hai đôi cánh tay trắng bệch cùng với thứ khí tức tà ác chầm chậm thò ra, rồi tới hai gương mặt trắng đến quỷ dị xuất hiện trước bao ánh mắt.
Lâm Động hít vào một hơi khí lạnh, bàn tay không kìm được siết chặt
- Đáng chết...có tận hai Dị Ma Vương...