Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển khiến tất cả mọi người nhanh chóng tỉnh lại, nhìn Ngạc Báo Vương thanh thế kinh người, trong lòng mọi người không khỏi giật mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Động một tay cầm Thiên Lân Cổ Kích, một tay nắm chặt, cánh tay lộ ra ngoài áo với một tốc độ kinh người nhanh chóng bị màu đồng xanh bao phủ, cường hãn và lạnh lẽo cơ hồ trong cùng thời gian từ trong thân thể tuôn ra.
Sắc mặt Lâm Động bình tĩnh nhìn Ngạc Báo Vương đam ầm ầm lao đến, tiếng xé gió cùng từng đạo không khí bị đè nén chói tai lướt tới. Tuy nhiên những đạo không khí này còn cách Lâm Động khoảng một trượng thì đã nổ tan, bộ dạng đó phảng phất như xung quanh Lâm Động có một lớp bảo vệ vô hình đang che chắn cho hắn.
- Grào!
Ngạc Báo Vương mắt đỏ lừ ầm ầm lao tới, lớp phòng ngự vô hình của Lâm Động đối diện với sức lao tới cường hãn này không có hiệu quả lớn lắm, do đó thân thể Ngạc Báo Vương không hề chậm lại liền xé rách lớp phòng ngự này mà lao tới. Lâm Động nhất thời cảm nhận được kình phong cường hãn đang cuộn cuộn kéo tới.
Đối mặt với thế xông lên vô cùng hung hãn của Ngạc Báo Vương, Lâm Động không chỉ không lùi về phía sau, ngược lại còn mạnh mẽ tiến lên một bước, hơn nữa khiến mọi người kinh ngạc nhất là, hắn không hề thi triển trường kích trong tay để chống đỡ, mà trực tiếp một quyền mạnh mẽ đánh ra.
Ầm!
Một quyền đánh ra, trực tiếp đem theo tiếng nổ trầm thấp, mơ hồ có thể nhìn thấy trên nắm tay hắn có kim quang và thanh quang tuôn động.
- Hắn không ngờ muốn dùng nắm tay chống lại Ngạc Báo Vương!
Nhìn thấy cảnh này sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên kinh hãi, cho dù mạnh như Khương Lôi cũng phải mượn trọng kiếm trong tay mới có thể kháng cự lại với Ngạc Báo Vương, còn dùng nắm đấm trực tiếp đối đầu với đám Yêu thú trời sinh cường hãn này, quả thật là hành động vô cùng ngu ngốc.
Đối với sự sợ hãi trong mắt mọi người, Lâm Động không thèm để ý tới, trên cánh tay hắn nhanh chóng xuất hiện màu đồng xanh thẫm, mơ hồ có thể cảm nhận thấy một cỗ lực lượng cường hãn đang tuôn động.
Ầm!
Nắm đấm màu đồng xanh cuối cùng trong giây lát sau đánh mạnh xuống phần đầu được bao phủ bởi lớp da dày của Ngạc Báo Vương. Cả không gian phảng phất trong lúc này đều ngưng đọng lại. Tiếp theo đó, một vòng kình khí ba động mà mắt thường có thể nhìn thấy trực tiếp từ chỗ tiếp xúc lan ra.
Ầm!
Bùn đất từ dưới mặt đất ùn ùn bay lên, trên không trung vỡ vụn thành đám mưa bụi đất trút xuống.
- Grào!
Bụi đất bay đầy trời, sau đó mọi người liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ, ánh mắt nhìn lại, lập tức đồng tử đột nhiên co rút lại, sự kinh ngạc đến khiếp sợ xuất hiện trên mặt.
Ở nơi bùn đất rơi xuống, thân hình Ngạc Báo Vương khổng lồ không hề giống sự dự đoán của mọi người đem Lâm Động đánh bay đi, ngược lại bị một cỗ lực lượng hung hãn chấn lui lại mấy chục mét, bốn chân lê dài trên đất, kéo thành bốn rãnh đất sâu.
- Không ngờ một quyền đem Ngạc Báo Vương đánh bay đi!
Mọi người của Võ quán Ưng Chi không kìm được nuốt vào một ngụm nước bọt, mục quang nhìn lại Lâm Động chỉ lui lại hai bước, trong lòng nổi lên sự kinh ngạc và sợ hãi. Lực lượng cường hãn đến như vậy, tên gia hỏa này đúng là người sao?
Khương Tuyết đứng sau lưng Lâm Động cũng bị một cảnh này làm cho chấn động không nói nên lời. Một quyền đánh lui Ngạc Báo Vương nổi tiếng cường hãn, năng lực này cho dù là Khương Lôi cũng không thể làm được.
- Đi xem bọn người Nhân Nhân đi, con súc sinh này giao cho ta!
Khi mà đầu óc Khương Tuyết vẫn còn chút hỗn độn, Lâm Động ở phía trước đột nhiên giơ tay lên, đầu không quay lại nói.
- Cẩn thận một chút!
Khương Tuyết khẽ mở miệng nhẹ giọng nói, tới lúc này nàng ta mới hiểu ra, người trước mặt từng bị nàng ta cho là sẽ làm vướng chân Võ quán Ưng Chi, không ngờ lại có năng lực đáng sợ đến vậy.
Lâm Động cười cười, nhìn Ngạc Báo Vương mắt đỏ ngầu, bàn tay chầm chậm cầm lấy Thiên Lân Cổ Kích:
- Súc sinh này, quả thật da dày.
- Grào!
Ngạc Báo Vương bị Lâm Động một quyền đánh lui, ánh mắt dữ tợn nhìn Lâm Động, đột nhiên toàn thân tuôn động hồng mang, dưới hồng mang này, một vài gai giáp trên thân đột nhiên lớn lên, giống như những lưỡi kiếm sắc nhọn.
Ngạc Báo Vương hiện tại mới thực sự là một cỗ máy chết chóc có sinh mạng.
Gai giáp mọc ra, Ngạc Báo Vương phì một cái liền với tốc độ kinh người xông vào Lâm Động, mùi tanh quét tới vô cùng đáng sợ.
Nhìn Ngạc Báo Vương lại xông tới, Lâm Động hừ lạnh một tiếng, ngón chân chạm đất, thân hình lao đi, thân ở trên không trung, cổ kích trong tay đột nhiên vũ động, mang theo nguyên lực ba động hùng hậu chém xuống.
Keng keng!
Kim quang rực rỡ từ cổ kích tuôn ra, sau đó hóa thành từng đạo kích ảnh sắc bén mạnh mẽ điểm trên thân thể cứng rắn như thép của Ngạc Báo Vương, phát ra từng đám tia lửa lớn.
- Hừ!
Thân thể Ngạc Báo Vương vô cùng cứng rắn, Tạo Hình Cảnh tầm thường e rằng không thể phá vỡ lớp phòng ngự của nó, nhưng Lâm Động có Thiên Lân Cổ Kích thì lại khác. Dựa vào uy lực của Linh bảo Trung cấp, kích mang sắc bén kia trực tiếp chém ra một vết sâu chừng nửa tấc trên thân thể Ngạc Báo Vương, thậm chí trên miệng vết thương đã có máu đỏ mang theo mùi tanh nồng chảy ra.
- Ngư Lân Kích!
Cự ngư hung tợn lao ra, mang theo kích mang sắc bén khắp toàn thân mạnh mẽ chém xuống thân thể Ngạc Báo Vương, đột nhiên khiến những vết thương trên thân thể nó liền lên hơn nhiều. Yêu thú trong mắt Khương Tuyết vô cùng khó chống đỡ này, trong tay Lâm Động lại trở nên vô cùng chật vật.
- Grào!
Bị Lâm Động đánh cho thê thảm, Ngạc Báo Vương hiển nhiên vô cùng phẫn nộ, chỉ thấy thân thể nó đột nhiên rung mạnh, ánh sáng màu đỏ sẫm tuôn ra, mười mấy chiếc gai giáp đột nhiên bắn ra, kình phong đó vô cùng sắc bén, không hề thua kém uy phong của Linh bảo Hạ cấp. Hiển nhiên, Ngạc Báo Vương này cũng đã liều mạng phản kích.
- Kim Đài Trấn Ma Chưởng!
Tuy nhiên, đối diện với phản kích của Ngạc Báo Vương, Lâm Động lại thầm cười lạnh, tay vừa nắm lại, kim quang rực rỡ ngưng tụ trong không trung, trực tiếp đánh xuống, đem mười mấy chiếc gai giáp kia chấn vỡ, dư lực không giảm giống như một hòn núi đè xuống người Ngạc Báo Vương.
Rầm rầm!
Dưới ánh mắt sững sờ của mọi người, kim đài ầm ầm hạ xuống, lực lượng cương mãnh đáng sợ đó thậm chí đem thân thể to lớn của Ngạc Báo Vương đè lún xuống đất một nửa.
Đối diện với công kích hung hãn này, lớp giáp dày trên thân thể Ngạc Báo Vương cũng nứt ra nhiều đường, máu tươi chảy ra.
- Grừ grừ!
Ngạc Báo Vương hiển nhiên cũng bị một trận này đánh cho có chút mơ hồ, điên cuồng giãy dụa, phát ra tiếng gào thét điên cuồng.
Tiếng gầm của Ngạc Báo Vương hiển nhiên có kích thích rất lớn đối với đám Yêu thú kia, lập tức công kích của đám Yêu thú kia trở nên hung mãnh hơn rất nhiều, khiến áp lực của mọi người trong Võ quán Ưng Chi tăng lên rất nhiều, thậm chí ngay cả bọn người Khương Tuyết phải ra tay lần nữa, hình thành tầng phòng ngự.
- Tiểu Viêm!
Thấy thế, Lâm Động khẽ nhíu mày, quát khẽ.
- Grào!
Nghe thấy tiếng quát của Lâm Động, Tiểu Viêm đang được Nhân Nhân ôm trong lòng đôi mắt chợt sáng lên, lập tức dễ dàng giãy dụa thoát ra. Lôi quang tràn ra, trong nháy mắt dưới con mắt kinh ngạc của bọn người Khương Tuyết đã trở lại hình dạng chiến đấu, sau đó phát ra một tiếng gầm lớn, xông vào đám Yêu thú, lôi quang lấp lóe, đuôi mãng xà gào thét, giống như hổ giữa bầy cừu trực tiếp đem đám Yêu thú kia ngăn lại.
Bọn người Khương Tuyết nhìn Tiểu Viêm lúc trước còn là con mèo nhỏ hiền lành, lúc này đã trở thành con hổ khiến đám Yêu thú khiếp sợ, biểu tình trên mặt vô cùng thú vị.
Bọn họ không thể ngờ rằng, không chỉ Lâm Động cường hãn như vậy, thậm chí cả vật cưng của hắn không ngờ cũng vô cùng đáng sợ.
- Chết cho ta!
Kim quang gào thét, kim đài do nguyên lực tạo thành không ngừng đem theo lực lượng cường đại hung hãn tấn công xuống người Ngạc Báo Vương, khiến nó bốn phương tháo chạy, vô cùng chật vật.
- Grào!
Lại bị đánh trúng mấy đòn nữa, cho dù là Ngạc Báo Vương cường hãn cũng không thể chống lại sức tấn công cường hãn đó, lập tức phát ra tiếng kêu phẫn nộ mà bất lực, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Yêu thú cầm đầu vừa chạy, đám Yêu thú còn lại cũng hoàn toàn tan rã, nhanh chóng chật vật tháo lui, chỉ trong vòng mấy phút tất cả Yêu thú đã trốn chạy sạch sẽ, ngay cả con Ngạc Báo Vương đang chiến đấu kịch liệt cùng Khương Lôi cũng đành không cam tâm mà tháo chạy, để lại xác thú chất đầy mặt đất.
Đám thú tan đi, áp lực đột nhiên tiêu tán, đám người của Võ quán Ưng Chi ngồi phịch xuống đất. Hiển nhiên trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều thể lực của bọn họ.
Đương nhiên, trong tiếng thở gấp gáp, ánh mắt bọn họ cũng không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía thiếu niên đang từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Vốn dĩ là kết cục phải chết không ngờ, lại bị Lâm Động dễ dàng hóa giải, Ngạc Báo Vương rất khó đối phó trong Mê Vụ Lâm suýt nữa đã bị Lâm Động đánh thành một đám bùn.
Hình tượng như thần thánh này so với gã thiếu niên hiền lành vô hại trước kia, hiển nhiên là khác nhau một trời một vực.
- Lâm Động tiểu ca, bội phục!
Khương Lôi thu lại trọng kiếm trong tay, ánh mắt nhìn Lâm Động cũng có chút kỳ lạ. Hắn hiện tại đã hiểu ra, thực lực của Lâm Động cho dù là hắn không không sánh được, bởi vì khi hắn còn đang khổ chiến cùng Ngạc Báo Vương thì Lâm Động đã dễ dàng đem Ngạc Báo Vương đánh cho tháo chạy, đó chính là khoảng cách giữa hai người.
- Đại ân không biết nói lời cảm tạ thế nào, lần này ngươi có ân với Võ quán Ưng Chi, sau này nếu có cơ hội, Võ quán Ưng Chi chúng ta nhất định sẽ báo đáp.
Nhìn Khương Lôi vẻ mặt ngưng trọng, Lâm Động cũng đành cười cười gật đầu, nếu không phải tình hình nguy hiểm, hắn thực sự không muốn bộc lộ thực lực, lưu lại một chút dù sao vẫn an toàn.
- Xin đa tạ!
Một trận gió thơm bay vào trong mũi, Lâm Động quay đầu, vừa hay nhìn thấy thân thể mềm mại lả lướt, tiếp đó, tiếng nói thấp nhẹ của Khương Tuyết cũng nhẹ nhàng truyền đến tai hắn.