Bên trong Giao dịch phường có không ít sản nghiệp của các gia tộc có thế lực, mặc cho ai tìm cách vơ vét của nhau, nhưng phần đông các thế lực đều đồng ý ngầm với cái loại tồn tại này, dần dà tạo thành một loại thăng bằng đến kỳ lạ.
Thanh Dương Trấn – Giao dịch phường, ở trong vòng trăm dặm vùng phụ cận rất có danh tiếng, không chỉ có người của bổn trấn đến giao dịch, mà còn những thôn trang gần đó thậm chí đến những thế lực thổ phỉ không lộ ra ánh sáng, cũng thường xuyên đến nơi này, mà cái dạng này cũng khiến cho Giao dịch phường tại Thanh Dương Trấn đã trở thành nơi ngư long hỗn tạp, cho dù Lôi – Tạ hai nhà bản thân là độc xà địa chủ, cũng nhìn lợi ích của Giao dịch phường mà thèm nhỏ dãi, nhưng vẫn không dám độc chiếm nó.
Lâm Động cùng Thanh Đàn đã đi tới trước đại môn của Giao dịch phường, nhìn vào bên trong toàn là người và người hòa lẫn với tiếng nói ồn ào cũng không khỏi chép chép cái miệng, Giao dịch phường này thật không hỗ là chợ giao dịch lớn nhất tại Thanh Dương Trấn và trong phạm vi trăm dặm vùng phụ cận, khí thế này quả thực là kinh khủng.
"Đi thôi"
Lâm Động cũng đem ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn thoáng qua Giao dịch phường, những năm qua hắn rất ít khi đến nơi đây. Thiếu niên, bất kể là loại người gì đối với địa phương này, càng thêm có một chút tò mò.
Nói xong, Lâm Động lôi kéo cánh tay bé nhỏ của Thanh Đàn, hướng bên trong Giao dịch phường chui vào.
Trong Giao dịch phường, cửa hàng san sát muôn màu muôn vẻ rực rỡ làm người xem hoa cả mắt, tuy nói đường phố tại Giao dịch phương tương đối rộng rãi, nhưng với lượng người lưu thông trên đó, vẫn lộ ra một chút chật chội.
Lâm Động cùng Thanh Đàn chẳng qua chỉ dạo một vòng thôi, vì bị chen lấn mà mồ hôi đổ đầy người, ngược lại Thanh Đàn thì cực kỳ hăng hái hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, bời vì quá hưng phấn mà trên mặt hiện ửng hồng, thoạt nhìn rất khả ái, tiếng cười nói thanh thúy của nàng đưa tới không ít ánh mắt nhìn chăm chú, sau đó nhìn thấy khuôn mặt như tranh vẽ kia, làn da trắng như tuyết đó, thì trong những ánh mắt kia, đều xẹt qua cảm giác kinh diễm.
Hai người cuối cùng rốt cục cũng đi đến điểm cuối của một con đường rộng lớn thì dừng lại, nơi này được coi như là chỗ cao cấp tại Giao dịch phường, mà ở trong này, Lôi – Tạ hai nhà, Cuồng Đao Võ Quán, thậm chí là Lâm gia cũng có cửa hàng.
"Thanh Đàn, muội trước hết ngồi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại ngay thôi …" Lâm Động ánh mắt quét quanh bốn phía, nhìn Thanh Đàn nhắc nhở một tiếng, sau đó xoay người xông vào trong đám đông, chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Xuyên qua đám người đông đúc, Lâm Động tiện tay mua một chiếc mũ đen ở trong tửu điếm, lúc này mới bình yên đi vào đường cái, đi vòng vo khoảng hai khu phố, cuối cùng dừng lại trước đại môn màu đen.
Bởi vì, bên trong Giao dịch phường đều có người tam giáo cửu lưu, mà trong đó cũng là buôn bán một ít thứ này nọ, vì do các nguyên nhân nơi phát ra vật phẩm, và cũng có một số người cũng vì khi rao bán ít đồ sẽ đưa tới một ít phiền toái, cho nên, một số giao dịch được kiến lập ở dưới đất, chính là ứng phó với những điều này.
Mà Lâm Động đi tới cái chỗ này, đây chính là một cơ sở giao dịch bên dưới mặt đất tại Giao dịch phường, ở chỗ này, bất kể vật phẩm hoặc lai lịch của một ai đó cao đến đâu nữa cũng không rõ ràng minh bạch, chỉ có thuận lợi mua bán thôi, hơn nữa giá cả sẽ không thấp lắm so với bên ngoài.
Ở bên ngoài cánh cửa màu đen, có một số người đang lục tục ra vào, bất quá trên đỉnh đầu của những người này cũng đều giống như Lâm Động vậy, đội một chiếc mũ màu đen, làm cho người khác không thể nhìn thấy chân diện mục được.
Trong lòng khẽ thở ra một hơi, Lâm Động đè nén khẩn trương trong lòng, sau đó liền thong thả đi tới đại môn, mà khi cước bộ bước vào đại môn kia, một cổ âm u bắn đến bao phủ lấy, làm cho làn da hắn có chút rét run.
Ở phía sau đại môn có một lối đi lớn và dài, Lâm Động dọc theo lối này mà đi, sau đó hắn phát hiện tại hai bên lối đi có không ít cửa phòng đã được đóng chặc, Lâm Động biết, chỗ này chính là nơi giao dịch, lập tức tìm kiếm cửa một gian phòng được che kín, đi vào.
Sau khi tiến vào phòng, ánh đèn nhàn nhạt làm cho gian phòng có chút mơ hồ, bên trong phòng có một bàn rộng rãi, ở giữa chiếc bàn đó được ngăn cách bởi song sắt, tại bên dưới song sắt đó còn có vài ô cửa nho nhỏ.
"Mời ngồi, có cái gì cần giao dịch thì hãy đặt ở ô cửa là được rồi" Sau khi Lâm Động tiến vào phòng, ở phía sau song sắt kia có một đạo thanh âm truyền ra có vẻ già nua.
Lúc này, Lâm Động cũng không hề luống cuống tí nào nữa, trực tiếp ngồi xuống, từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc, trong bình cất chứa mười giọt Thạch Phù Linh Dịch, những thứ này đều là Linh Dịch Thạch Phù cũng không tinh thuần lắm, bởi vì … nó đã được Lâm Động pha loãng qua.
"Một loại linh dược luyện chế ra dược dịch (nước thuốc), đối với người Thối Thể Cảnh rất có lợi, mà hiệu quả chữa thương cũng cực tốt" Lâm Động đem chiếc bình đặt ở dưới ô cửa, thanh âm của hắn đã bị cố ý áp chế thành giọng khàn khàn, mặc dù có điểm khó nghe, bất quá so với âm thanh nguyên bản chênh lệch lại không nhỏ.
Bên dưới ô cửa vươn ra một bàn tay gầy guộc, đem chiếc bình đó lấy vào, sau đó Lâm Động nghe thấy âm thanh tích giọt của dịch dược, nghĩ đến người ở bên trong đang dò xét hiệu quả của linh dịch kia.
Cái loại dò xét này kéo dài gần mười phút đồng hồ thời gian, thanh âm sau ô cửa đó lại lần nữa truyền ra: "Nước thuốc này phẩm chất gần bằng Nhị phẩm linh dược, dược tính ôn hòa, rất thích hợp cho người Thối Thể Cảnh sử dụng, xét thấy nó đối với chữa thương cũng có hiệu quả đặc thù, giá trị có thể tăng lên một chút, ngươi muốn đổi lấy vật gì thế?"
Lâm Động ngón tay nhè nhẹ run lên, có chút kinh ngạc nhiên năng lực đánh giá của đối phương, chợt hắn hơi có chút trầm ngâm, rồi mở miệng nói: "Bảy gốc Tam phẩm linh dược"
"Quá mắc, nước thuốc này của ngươi, đối người Thối Thể Cảnh phục dụng thì quá mức xa xỉ, hiệu quả chữa thương này đối với một số người mà nói cũng có điểm giá trị, nhưng nếu dùng nó để chữa thương không thôi cũng như trước – quá xa xỉ, cho nên, không tốt lắm" Người sau cửa song sắt liền một hồi trầm mặc. Hiển nhiên đối với công phu Sử Tử ngặm của Lâm Động có chút không vui.
"Như vậy đi, ba gốc Tam phẩm linh dược"
"Sáu gốc" Lâm Động mặt không đổi sắc nói.
"Năm gốc, đây là cực hạn cuối cùng rồi … " Người ngồi sau cửa sổ lắc lắc đầu, giọng nói cũng không buông lỏng nữa, hiển nhiên là không cách nào tăng thêm.
"Thành giao"
Lâm Động nhún vai, khuôn mặt bên dưới chiếc mũ đen cũng đã lộ ra nụ cười, mười giọt linh dịch được pha loãng lại có thể đổi được năm gốc Tam phẩm linh dược, có được thu hoạch này đúng là rất tốt, bất kể đối phương có hay không diễn trò, hắn thế nhưng không để ý đến linh dịch được pha loãng này lắm.
Đối phương với tốc độ làm việc hiển nhiên là cực kỳ hữu hiệu, ngắn ngủi năm phút đồng hồ thời gian, liền có một bàn tay cầm cái hộp rất tinh xảo đưa ra ngoài ô cửa, Lâm Động nhận lấy, sau đó mở ra xem, năm loại quả thực sắc màu vàng sẫm lặng yên nằm trong đó, trong lúc mơ hồ mùi hương thơm thoang thoảng phiêu đãng.
"Tam phẩm linh dược – Địa Hoàng Quả"
Lâm Động dĩ nhiên cũng biết được loại quả vàng sẫm này, sau khi lấy ra tra xét một hồi, hài lòng gật đầu, tiện tay đem hộp gỗ nhét vào trong ngực, cũng không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời khỏi gian phòng.
Sau khi Lâm Động đã đi khỏi phòng, song sắt chậm rãi dâng lên, lộ ra một vị lão giả áo xám, lão giả kia nắm cái bình, lúc này đang ngửi ngửi mùi ở trong bình, khẽ gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Cổ chấp sự, đồ vật này thật sự có trị giá năm quả Địa Hoàng Quả sao?" Ở phía sau lão nhân, một vị trung niên nhân trên thân toát ra một cổ mùi vị huyết tinh, hắn nhìn thoáng qua cửa phòng, thấp giọng nói.
"Những dược dịch này đối với người Thối Thể Cảnh có hiệu quả vô cùng tốt, ta nghĩ, Lôi – Tạ hai nhà kia hoặc là Cuồng Đao Võ Quán cũng sẽ rất vui lòng thu mua loại dược dịch này" Lão giả áo xám nhàn nhạt cười nói.
"Nga? Vậy có cần đi điều tra tên kia một chút không?" Trung niên nhân đầu tiên là ngẩn người ra, song tiếng cười của hắn vừa mới dứt, chính là nhìn thấy sắc mặt của lão giả áo xám trầm xuống, lập tức vội vàng ngậm miệng.
"Chúng ta quy củ ở nơi này, ngươi còn không hiểu sao? Làm hư chiêu bài, lại còn muốn đặt chân lên Thanh Dương Trấn sao?"
Nghe được lão giả áo xám mắng chửi, trung niên nhân kia cũng chỉ vội vàng gật đầu xác nhận.
"Hừ"
Lão giả áo xám hừ lạnh một tiếng, lúc này mới đứng dậy cầm lấy cái bình, phẩy áo bỏ đi.
***
Lâm Động sau khi đi ra khỏi cơ sở giao dịch dưới đất, đầu tiên là đi dạo quang một vòng trong Giao dịch phường khổng lồ này, vứt xong cái mũ đen đội trên đầu xuống, nhanh như chớp hướng một đầu đường phố chạy trối chết.
Chạy đến chỗ lúc trước tách ra, Lâm Động thuận lời tìm được chỗ Thanh Đàn đợi hắn, mà hắn đang chuẩn bị mang Thanh Đàn đi dạo chung quanh một lần nữa, đột nhiên nàng kéo kéo cánh tay của hắn.
Lâm Động ngẩn ra, giương mắt nhìn lên, lập tức nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc từ trong cửa lớn đi ra, chính là Lâm Sơn.
Lúc Lâm Động nhìn thấy Lâm Sơn, hắn cũng đã phát hiện ra hai người bọn họ, trong ánh mắt đầu tiên là bắn ra một cổ kinh hãi ý, sau đó như nghĩ tới điều gì, sắc mặt một trận biến hóa, đứng bất động ngay tại chỗ.
Lâm Động liếc mắt nhìn Lâm Sơn, trên khuôn mặt hắn bây giờ có chút bầm tím, nhìn bộ dáng này tựa hồ là bị người ta hành hung, rất ư là chật vật …
Lâm Sơn đứng ở nơi đó nhìn Lâm Động, vừa muốn đi tới nhưng lại ngại từ trên mặt mũi của mình, hình như đang muốn nói gì đó cũng được dừng lại luôn, xem bộ dáng rất là quấn quýt a.
"Ai"
Lâm Động thở dài một hơi, kéo Thanh Đàn đi tới, nói: "Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Lâm Sơn nhìn Lâm Động hơi hơi có chút sợ hãi, thoáng chần chờ một chút rồi mới nói: "Chúng ta cùng với lũ Tạ gia khốn kiếp kia va chạm nhau, sau đó Lâm Hà tỷ bị chúng khi nhục, chúng ta liền cùng bọn họ động tay động chân … cái này, bọn họ nhiều người. Chúng ta thua thiệt, nên ta chạy đi … là muốn tìm một ít … cứu binh"
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Lâm Sơn đỏ lên, đầu cũng không nhịn được cúi thấp xuống.
"Lâm Hà tỷ cũng ở đó?"
Lâm Động sửng sốt, chợt cau mày, hơi có chút trầm ngâm, phất phất tay nói: "Mang ta đi xem một chút"
Bất luận như thế nào, hắn cùng với Lâm Hà quan hệ cũng không tệ lắm, cho dù Lâm Sơn và Lâm Hoành trước kia có tranh giành gì đi nữa, đó cũng là trong gia tộc mà thôi, lòng dạ hắn cũng không có hẹp hòi như vậy, chuyện này, hắn cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Nghe Lâm Động nói như thế, Lâm Sơn nhất thời ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Động, dĩ nhiên là không nghĩ tới Lâm Động bất chấp hiềm khích trước kia mà ra tay trợ giúp bọn họ, lập tức ánh mắt có chút hồng lên, dùng toàn lực gật gật đầu.