Chương 5: Đây là vật gì?

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
"Đây là vật gì?"

Lâm Động vẻ mặt mờ mịt nhìn vật trong tay, thứ đó thoạt nhìn trông giống một khối đá hình thù hai ngón tay lớn nhỏ, màu trắng xám. Chỉ có điều khi cầm trong tay lại có cảm giác mềm mại kì dị. Thứ này không hẳn là bằng đá, cũng không giống ngọc, lại càng khác xa gỗ.

Không phải đá, không phải ngọc, càng không phải gỗ!

Vật này là do Lâm Động hao tổn hết tâm cơ mới leo lên được đỉnh chóp sơn động, tìm được trong một cái khe nhỏ. Rõ ràng giọt chất lỏng ở bên dưới Thạch Trì được bắt nguồn từ vật này.

Vật này được khảm vào một nơi tối tăm trên nóc sơn động, nơi đó còn lưu lại một chưởng ấn cực kỳ rõ ràng, rõ đến mức có thể nhìn thấy dấu vân tay. Nhìn chưởng ấn thần bí đó, Lâm Động đoán rằng thật lâu về trước đã có người trú ngụ trong cái sơn động này.

"Thật là vật kỳ quái!"

Lâm Động thì thầm, nhìn khối đá hình thù như hai ngón tay lớn nhỏ, trong mơ hồ có thể thấy được một vài phù văn tối nghĩa. Phảng phất như là một ký hiệu thần kỳ nào đó.

Phù văn bao phủ gần trọn khối đá, thoạt nhìn rất giống với một khối Thạch Phù thần bí.

Khối Thạch Phù này ngoại trừ những ký hiệu thâm ảo ra dễ làm cho người ta tối tăm, còn lại đều không có chỗ nào đặc biệt. Bất quá Lâm Động cũng hiểu, giọt chất lỏng màu đỏ nhạt lúc nãy chắc chắn không phải là ảo giác.

Thạch Trì sở dĩ có công năng như vậy, nguyên nhân hẳn là do Thạch Phù này. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Động hiện lên vẻ do dự, lúc trước hắn đã tận mắt nhìn thấy tia sáng chiếu xuống Thạch Trì. Cũng chỉ có như thế mới giải thích được vì sao Thạch Trì lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.

"Đát!"

Trong lúc Lâm Động còn đang trầm tư, ở bên ngoài sơn động đột nhiên truyền đến tiếng đá lăn, hắn lập tức đem Thạch Phù nhét vào trong lớp áo lót, ép chặt vào ngực.

"Lâm Động ca, hì hì, ta biết ngay huynh ở nơi này mà"

Lâm Động vừa cất xong Thạch Phù, một thân ảnh như hồ điệp đã hiện ra trước cửa động. Đó là một cô bé ước chường mười ba mười bốn tuổi, nàng mặc một bộ y phục đơn giản màu sáng, bất quá bộ y phục đơn giản ấy cũng không thể che giấu được vẻ lanh lợi trên gương mặt nhỏ nhắn. Cô bé mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng gương mặt đã hiện rõ vẻ tinh xảo, đôi mắt to sáng ngời, vô cùng khả ái.

Nhìn cô bé, Lâm Động âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô bé đó không phải là người của Lâm gia, mà là do Liễu Nghiên cứu sống từ trong đống tuyết đem về nuôi dưỡng. Lúc đó Lâm Động vừa mới ra đời không lâu, so với nàng, Lâm Động lớn tuổi hơn một chút. Hai người cùng nhau lớn lên, quan hệ tựa như huynh muội, cực kỳ thân mật. Bởi là cô nhi nên nàng không mang họ Lâm, được Liễu Nghiên đặt cho một cái tên dễ nghe, Thanh Đàn, với mong ước người cũng như tên, thanh nhã như tiếng đàn.

"Lâm Động ca, trời đang dần chuyển tối, mẹ kêu huynh về đấy"

Thanh Đàn cười hì hì tiến tới, đôi tay nhỏ bé tự nhiên cầm tay Lâm Động, sau đó kéo hắn ra phía ngoài cửa động, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tối rồi, nơi này đường sá cũng không còn nhìn thấy, ca chẳng lẽ còn muốn giống như lúc trước ngủ lại sơn động sao?"

Nhìn Thanh Đàn không ngừng nói liến thoắng như một chú sơn ca nhỏ, Lâm Động không nhịn được mà nở nụ cười, hắn len lén đưa tay sờ lên ngực, nơi giấu Thạch Phù. Một tia cảm giác lạnh như băng nhè nhẹ truyền ra.

Mặc dù không rõ lai lịch Thạch Phù này như thế nào, nhưng trực giác cho Lâm Động biết nó chính là một vật bất phàm.

----------------------

Bóng đêm bao phủ khắp nơi, ánh trăng mát mẻ chiếu chênh chếch, quét sạch cái nóng còn vương vất trên mặt đất.

Trong phòng, Lâm Động đang nhắm mắt ngủ say. Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, nhu hòa phủ lên thân mình hắn. Bất chợt, ánh trăng dường như biến đổi thành gợn sóng, một màn kì dị hiện ra, chỉ thấy ánh trăng mát mẻ ngưng tụ lại nơi lồng ngực Lâm Động. Từ nơi lồng ngực hắn bỗng phát ra ánh sáng, mơ hồ có thể thấy trong trung tâm luồng sáng là một Thạch Phù phong cách cổ xưa.

Lúc Thạch Phù phát sáng, Lâm Động vốn đang ngủ say bỗng mở he hé hai mắt, song đôi mắt hắn còn chưa mở ra hoàn toàn thì một cảm giác mê muội đã xâm chiếm đầu óc hắn, sau đó hắn hoảng sợ phát hiện một điều, lúc này hắn đang ở trong một không gian tối đen như mực.

Nơi này không có bất kỳ một tia sáng nào, hoàn toàn yên tĩnh, hơn nữa còn lạnh như băng.

Đột nhiên xuất hiện biến cố, làm Lâm Động sợ hãi trong lòng, bất kể như thế nào, hắn hiện tại chẳng qua là một hài tử mới mười bốn tuổi mà thôi.

"Xoẹt!"

Trong lúc Lâm Động còn đang hoảng sợ, một thanh âm rất nhỏ vang lên trong không gian u tối, một quang ảnh đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, nhìn kỹ, quang ảnh đó giống hệt như Lâm Động, chỉ có điều khuôn mặt của người đó không có nửa điểm sinh khí, mà đầy rẫy vẻ chết chóc.

"Chuyện gì xảy ra thế này…?"

Lâm Động ngơ ngác ngắm nhìn quang ảnh giống hệt hắn trước mắt, đầu óc bị cảnh tượng kì dị đó làm cho sợ hãi.

"Ba!"

Lúc Lâm Động còn đang ngẩn người, quang ảnh "Lâm Động" kia đột nhiên cử động. Chỉ thấy thân ảnh nó chớp động, song quyền vung ra, thi triển một bộ quyền pháp mà Lâm Động vô cùng quen thuộc.

"Đây là... Thông Bối Quyền mà?"

Nhìn quang ảnh thi triển quyền pháp, ánh mắt Lâm Động nhất thời trợn trừng lớn hơn, ngay sau đó, một nỗi khiếp sợ cùng cực hiện ra trong mắt hắn. Hắn phát hiện Thông Bối Quyền mà quang ảnh thi triển tựa hồ so sánh với Lâm Khiếu còn muốn thuần thục hơn nhiều, như hành vân lưu thủy… Hoàn mỹ…!

"Ba ba ba ba ba ba ba ba ba!"

Trong không gian u tối, quang ảnh di chuyển như bay, song quyền huy động nhanh nhẹn, thân thủ linh động như một Viên Hầu. So với Lâm Khiếu, lại càng sung mãn linh khí hơn.

"Ba…ba…" Âm thanh của chín tiếng vang liên tiếp phát ra.

Ánh mắt Lâm Động mang theo một tia rung động quan sát quang ảnh "Lâm Động" đang thi triển Thông Bối Quyền, hắn có thể nhất thanh nhị sở nghe thấy chín đạo âm thanh thanh thúy!

"Chín tiếng vang sao …"

Lâm Động lẩm bẩm tự nói, song trong lúc hắn còn đang rung động, quanh ảnh kia sau thi triển xong bộ quyền pháp, thân thể đột nhiên run lên một cách kì dị, sau lần run người đó, lại thêm một tiếng vang rất nhỏ từ trên cánh tay quang ảnh truyền ra!

"Điều này..."

Một tiếng vang rất nhỏ vọng tới, nếu không phải nơi đây là vùng không gian yên tĩnh không một tiếng động, lại thêm lúc này tinh thần Lâm Động đang ngưng tụ đến cực hạn, e rằng hắn căn bản không cách nào nghe thấy tiếng vang đó.

"Mười … mười tiếng vang…"

Lâm Động ngốc trệ nhìn quang ảnh, Thông Bối Quyền rõ ràng chỉ có chín tiếng vang, tại sao ở trong tay quang ảnh lại phát ra tiếng vang thứ mười?

Lâm Động dám phi thường khẳng định, tiếng vang thứ mười này cho dù là Lâm Khiếu phụ thân hắn tự mình thi triển, cũng không cách nào tạo ra được.

"Đây là chuyện gì xảy ra?"

Lâm Động lâm vào trạng thái ngẩn ngơ, sau một hồi mới từ từ hoàn hồn, cau mày trầm tư. Tuy rằng hắn chỉ quan sát một lần nhưng Lâm Động lại có một cảm giác rất kì dị, Thông Bối Quyền do quang ảnh thi triển so với Lâm Khiếu thi triển lúc ban ngày rõ ràng là tự nhiên và linh động hơn, nói cách khác là hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Về phần vì sao quang ảnh đó lại có năng lực kì lạ như vậy, Lâm Động không có khả năng thấu hiểu, bất quá trong lúc mơ hồ, hắn hiểu được có lẽ lần này hắn đã gặp được bảo bối…

Trong lúc Lâm Động còn đang quay cuồng với các ý niệm trong đầu, quang ảnh thi triển xong quyền pháp cũng không tiêu tán đi mà thân ảnh lại chớp động lần nữa, ngay sau đó lại là một bộ Thông Bối Quyền được thi triển lại từ đầu.

Nhìn quang ảnh linh động như một Viên Hầu, Lâm Động có chút thất thần, cảm giác hoảng sợ lúc ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Hắn tập trung tinh thần, hết sức chăm chú nhìn quang ảnh linh động kia. Vẻ trầm tư trên gương mặt càng thêm nồng đậm, hắn một lần nữa quan sát ghi nhớ quyền thức của quang ảnh, thậm chí từng độ cong thân thể cũng tỉ mỉ ghi nhớ trong đầu.

Quan sát học hỏi một hồi lâu, Lâm Động bất tri bất giác triển khai đôi chân, tạo thành thủ thế, bắt đầu bắt chước quang ảnh, chậm rãi thi triển Thông Bối Quyền.

"Ba!"

Trong không gian tối đen, hai thân ảnh giống nhau liên tục thi triển quyền pháp, một lần lại một lần, không hề biết mệt mỏi. Từng đạo âm thanh "ba ba" không ngừng vang lên, bất quá phần lớn tiếng vang là thuộc về quang ảnh "Lâm Động"

Đối với tình huống như thế, Lâm Động cũng không có ngượng ngùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là vẻ trầm tĩnh. Đồng thời thi triển quyền pháp, hắn đã không tự chủ chiếu theo quyền thức của quang ảnh mà cải biến từng tiểu tiết nhỏ nhất trong chiêu thức của mình.

Sự thay đổi này mặc dù rất nhỏ bé nhưng phảng phất như vẽ mắt cho rồng. Cải biến nho nhỏ nhưng lại đem đến hiệu quả ngoài dự đoán.

"Ba! Ba! Ba! Ba!"

Quyền chưởng phóng ra, cánh tay linh hoạt như Viên Hầu, bốn đạo âm thành giòn tan liên tiếp vang lên, mà quyền phong của của Lâm Động lúc này đã mang theo tiếng gió rít!

Bốn tiếng vang!

Hai mắt Lâm Động lúc này đã trở nên sáng rực, hắn không ngờ chỉ có một chút xíu thay đổi như vậy mà việc tu luyện Thông Bối Quyền lại trở nên thuận buồm xuôi gió.

Cảm giác này giống như một người tìm được một danh sư siêu việt, hơn nữa trình độ của vị danh sư này lại đạt đến cấp bậc khủng bố.

Thu hoạch to lớn khiến nội tâm Lâm Động mừng như điên. Nếu Lâm Khiếu biết hắn trong vòng một ngày có thể đem Thông Bối Quyền tu luyện tới mức tạo thành bốn tiếng vang, sợ rằng cũng bị ngất xỉu vì chấn kinh. Lúc hắn tu luyện, phải mất gần một tháng mới miễn cưỡng đạt tới trình độ này, trong khi tốc độ tu luyện của Lâm Động lại vượt qua hắn đến vài chục lần!

Thu hoạch như vậy cũng khiến tinh thần Lâm Động trở nên tràn đầy hơn rất nhiều, hắn không nghỉ ngơi mà tiếp tục triển khai quyền thức một lần nữa. Cứ một lần nối tiếp một lần thi triển Thông Bối Quyền, cố gắng làm cho quyền pháp của mình giống hệt như của quang ảnh.

Trong không gian đen nhánh kia dường như thời gian không trôi đi, Lâm Động cứ như vậy không ngừng bắt chước quang ảnh, mồ hôi không ngừng tuôn rơi, càng lúc quyền pháp của hắn càng giống quyền pháp của quang ảnh.

Không gian đen nhánh, hai bóng người chớp động tựa như hai Viên Hầu thập phần linh tính, quyền chưởng phóng ra, xé gió từng trận.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]