Bọn họ còn hận không thể lại gần hơn một chút nữa kìa!
- Xin chư vị nể mặt Dương mỗ một lần, Dương mỗ vô cùng cảm kích! Dương Khai hết sức tức giận, hận không thể dùng võ lực uy hiếp, nhưng vì đột phá của Tiền Thông, hắn không thể không nén giận, khách khí nói.
- Ngươi là cái thá gì hả, chúng ta đứng đây cũng không gây ảnh hưởng gì, càng không có tự tiện làm loạn, đây là nhà của ngươi hay sao mà lại không cho phép người khác đứng đây. Có người bất mãn kêu lên.
- Đúng vậy đúng vậy, chỉ là một tên Phản Hư lưỡng tầng cảnh nhỏ bé mà cũng dám quơ tay múa chân ở chỗ này sao, cẩn thận không lão phu phế ngươi đó!
- Người trẻ tuổi, đi chỗ khác hóng mát đi, đây không phải là nơi ngươi có thể tùy ý nói chuyện đâu.
Cả đám người đều khiêu khích châm chọc, không xem hắn ra gì.
Sắc mặt Dương Khai tái xanh!
- Chư vị, người khác đang trong thời điểm thăng cấp quan trọng, các ngươi lại chạy tới đây lải nhải có vẻ không được tốt lắm thì phải? Hôm nào các ngươi thăng cấp, Hứa mỗ cũng đi làm phiền như vậy có được không? Hứa Tân Bạch cười hắc hắc nói, âm thanh không lớn nhưng lại truyền vào tai tất cả mọi người.
- Tiểu tử kia, ngươi là ai?
- Người trẻ tuổi bây giờ thật là không biết kính già yêu trẻ mà, toàn nói những điều kiêng kỵ như vậy, sớm muộn gì cũng gặp phải thiệt thòi lớn!
- Các ngươi muốn chết hả, tên kia là đồ đệ của Vô Đạo tiền bối, các ngươi lại dám nói hắn như vậy sao.
Không phải tất cả mọi người đều biết được lai lịch của Hứa Tân Bạch. Những người lúc trước ở bên ngoài Huyết Ngục nghe được cuộc đối thoại giữa Hứa Tân Bạch và trưởng lão Ngự Linh Các, hiển nhiên đã biết thân phận của hắn không tầm thường, vội vàng thấp giọng nhắc nhở.
- Cái gì? đồ đệ của Vô Đạo đại nhân sao, ngươi không nhầm chứ?
- Không thể nào, Vô Đạo đại nhân trong truyền thuyết đã mấy trăm năm không lộ mặt, ngài ấy thu đệ tử khi nào chứ?
- Tin hay không tùy các ngươi, hắc hắc, đến lúc đó chịu thiệt thòi cũng đừng trách ta không nhắc nhở đó.
- Ách... đúng là thật rồi, các ngươi nhìn phù hiệu trên ngực hắn kìa, đó rõ ràng là biểu tượng Tam Hoa Thần Công của Vô Đạo đại nhân, chỉ có người thân cận nhất của Vô Đạo đại nhân mới có tư cách đeo nó.
- Trời ơi, đồ đệ của Vô Đạo đại nhân đó, thành tựu sau này chắc chắn không thể lường được.
- Không phải là giả đó chứ?
- Ai dám lấy đồ án này đem ra giỡn chứ? Không muốn sống sao?
- Nói vậy, người này thật sự là đồ đệ Vô Đạo đại nhân...
Sau khi biết được thân phận của Hứa Tân Bạch, sắc mặt của mấy tên võ giả vô cùng hống hách không xem Dương Khai ra gì trước đó, đều trở nên trắng bệch, cảm thấy hối hận vì những lời nói lỗ mãng vừa rồi, chưa biết lai lịch Hứa Tân Bạch đã nói ẩu nói tả.
Hứa Tân Bạch cười thầm, nói: - Hơn nữa, người ta sắp sửa tấn cấp lên Hư Vương Cảnh, các ngươi lại dám làm càn như vậy, không sợ sau khi lão tấn cấp xong sẽ tìm đến các ngươi sao?
Vừa nói xong, mọi người đều lập tức biến sắc!
Nếu như nói thân phận của Hứa Tân Bạch làm cho bọn họ kiêng kỵ mà thôi, vậy thì câu nói này đã khiến cho bọn họ hoảng sợ.
Vừa rồi bọn họ chỉ mải mê xem trò vui, thỏa mãn tính tò mò trong lòng, chứ không hề nghĩ tới chuyện này. Vừa được Hứa Tân Bạch nhắc nhở như vậy liền hiểu được mình ngu xuẩn tới cỡ nào.
Đúng vậy, người khác sắp sửa tấn cấp lên Hư Vương Cảnh, nếu như đột phá thất bại, vậy cũng không có gì đáng nói, người này chắn chắn sẽ bị hồn phi phách tán dưới sự thanh tẩy của năng lượng thiên địa. Nhưng nếu như người kia đột phá thành công, tấn cấp trở thành cường giả Hư Vương Cảnh, chẳng lẽ lão sẽ không tìm mình tính sổ sao?
Tiếp tục đứng ở chỗ này quan sát, quả thực chính là tự tìm đường chết mà!
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của toàn bộ đám người này đều trở nên trắng bệch, tên võ giả vừa chỉ trích Dương Khai kia liền chắp tay về phía Hứa Tân Bạch nói: - Đa tạ nhắc nhở!
Nói rồi, liền vội vàng thối lui về sau, trên mặt hiện ra nụ cười với vẻ lúng túng. Rồi sau đó lại ôm quyền hướng về Dương Khai ở phía xa nói: - Vị tiểu huynh đệ này, vừa rồi đã đắc tội nhiều, là do tại hạ suy tính không chu đáo, mong tiểu huynh đệ chớ nên trách tội!
Mấy người khác cũng đều ngượng ngập cười, nói ra toàn những lời êm tai.
Vẻ mặt của Dương Khai hơi thả lỏng xuống, khẽ gật đầu nói: - Chư vị khách khí rồi, Dương mỗ vừa rồi cũng có chỗ không đúng, chỉ cần chư vị đứng cách xa một chút, không ảnh hưởng đến vị tiền bối bên phía Dương mỗ này tấn cấp, dĩ nhiên Dương mỗ sẽ không can thiệp.
- Tốt tốt tốt, tiểu huynh đệ quả thật là "người vui vẻ nói lời sảng khoái", chúng ta xin được tạ ơn.
Một trường phong ba cứ như vậy liền được hóa giải vô hình, gần như tất cả võ giả tiến lại gần đều rất biết điều, chủ động lui về phía sau.
Đám người Dương Tu Trúc và Sở Hàn Y thầm lau mồ hôi lạnh.
Dương Khai lúc này mới hạ xuống, nhìn về phía Hứa Tân Bạch khẽ gật gật đầu, cảm kích nói: - Đa tạ Hứa huynh giải vây, nhân tình này ta xin nhớ kỹ.
- Chuyện nhỏ thôi, Dương huynh không cần để ý. Hứa Tân Bạch cười tiêu sái.
Đúng lúc này, chợt truyền đến một trận ồ lên.
- Trời ơi, Lạc Hải đại nhân tới.
- Động tĩnh ở nơi này quả nhiên đã kinh động đến Lạc Hải đại nhân, dù sao ngài cũng là Tinh Chủ của Thúy Vi Tinh mà.
- Có rất nhiều Hư Vương Cảnh! Kia không phải là Kiếm Minh Lôi tiền bối sao?
- Mau nhìn kìa, kia là Lê Uyển Ngưng tiền bối của Tử Tinh chúng ta.
- Kia là Cưu lão của Hằng La Thương Hội...
7, 8 vị cường giả Hư Vương Cảnh, tất cả đều được người ta nhận ra, dù sao bọn họ cũng không giống Vô Đạo "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi" như vậy, tuy bọn họ ít giao du với bên ngoài, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ lộ diện, tất cả đều có uy danh to lớn trên toàn bộ Tinh Vực.
Những Hư Vương Cảnh này từ phía chân trời xa xôi mà đến, dưới sự dẫn đầu của Lạc Hải, những người còn lại theo sát phía sau, trong chớp mắt đã tới chỗ mọi người.
Một loại lực lượng vô hình từ thân thể những người này tràn ngập ra, khi nó lan tới gần, tất cả mọi người đều không tự chủ được lui về phía sau một đoạn dài. Trong vòng 30 trượng bên cạnh bọn họ tự động hình thành một khu vực chân không.
- Chậc chậc, quả nhiên Huyết Ngục mở ra lần này có Hư Vương Cảnh được sinh ra. Nhìn khí thế của người này, hiển nhiên đã va chạm vào ngưỡng cửa Lĩnh vực, nếu vận khí tốt, nhất định có thể tấn tấn cấp đó nha! Cưu lão của Hằng La Thương Hội chặc lưỡi, ánh mắt như chim ưng xuyên thấu qua lớp linh khí thiên địa dày đặc, nhìn thẳng vào vị trí hiện tại của Tiền Thông, nghi hoặc nói: - Người này trước giờ lão phu chưa từng thấy qua, không biết hắn thuộc thế lực nào.
Mỹ phụ đến từ Tử Tinh, Lê Uyển Ngưng cười lảnh lót nói: - Cưu lão, có phải ngươi định lôi kéo người ta hay không đó, nếu muốn thì nói rõ, làm gì phải úp úp mở mở như vậy chứ.
- Lão phu nào có úp mở cái gì chứ? Không phải các ngươi cũng đều có ý định đó sao? Cưu lão hừ nhẹ nói.
Những người khác đều im lặng mỉm cười, hiển nhiên Cưu lão nói không sai.
- Người này đương nhiên là ta muốn lôi kéo, tuy nhiên lão thân cũng cảm thấy rất hứng thú đối với tiểu tử thần bí kia, Lạc Hải đại nhân, hiện tại tiểu tử kia ở đâu, có phải cũng đang ở đây không? Kiếm Minh lão ẩu gõ quải trượng xuống đất, vừa hỏi thăm vừa cười tủm tỉm quan sát xung quanh, hễ phát hiện có võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, liền nhìn chăm chú một hồi.
Vẻ mặt của Lạc Hải rạng rỡ hẳn lên, ngược lại cũng không có ý định che giấu, gật gật đầu nói: - Đúng là ở nơi này, về phần rốt cuộc là ai, ta nghĩ chư vị nên dùng thần niệm dò xét đi, cũng không có gì khó khăn chứ?
- Nếu Lạc Hải đại nhân đã nói như thế, vậy bọn ta đành bêu xấu rồi!
Một nam nhân cường tráng cười hắc hắc, thần niệm khổng lồ lập tức tràn ngập ra ngoài.
Những người khác cũng như vậy.
Chỉ trong chốc lát, 7, 8 luồng thần niệm của cường giả Hư Vương Cảnh đã tràn ra tầng tầng lớp lớp, bao phủ toàn bộ võ giả lại, khiến mọi người đều trở nên kinh hãi, không biết rốt cuộc những cao nhân này muốn làm gì.
- Là hắn! Cưu lão đột nhiên khẽ quát lên, ánh mắt như ngừng lại trên người Dương Khai, trong ánh mắt rất độc hiện ra vẻ lấp lánh.
Nối gót theo lão, mọi người đều tập trung ánh mắt lên người Dương Khai.
Dù sao ở đây có hơn ngàn người, số lượng Phản Hư lưỡng tầng cảnh cũng không nhiều, mà trong số những Phản Hư lưỡng tầng cảnh này, Dương Khai là một trong những người có thánh nguyên cô đọng và mạnh mẽ nhất, sinh cơ và khí huyết trong cơ thể cũng mạnh liệt nhất.
- Chính là tiểu tử này không sai, nhìn mức độ cô đọng thánh nguyên của hắn kia, phải hơn gấp mấy lần Phản Hư tam tầng cảnh trở lên đó nha, chẳng trách có thể chém giết qua lại trong Huyết Ngục. Cưu lão mỉm cười hài lòng, khẽ gật gật đầu.
- Thật ra lão thân lại cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc hắn tu luyện công pháp tôi luyện thân thể gì mà nhìn qua có vẻ rất mạnh mẽ. Lão ẩu họ Lôi hiện lên vẻ nghi hoặc.
- Tiểu tử này thật là nổi trội đó nha.
- Đứng ở đây đánh giá hắn làm gì, đi tới trò chuyện với hắn là biết liền, chẳng lẽ các ngươi sợ hắn ăn thịt mất hay sao chứ. Mỹ phụ Lê Uyển Ngưng hé miệng cười, uyển chuyển bước chậm về phía Dương Khai, ánh mắt đẹp nhìn không chớp vào khuôn mặt Dương Khai.
Dương Khai lập tức cau mày.
Mấy vị cường giả Hư Vương Cảnh này cùng lúc giá lâm tới đây khiến Dương Khai ngạc nhiên thật lâu, hắn cho rằng Tiền Thông tấn cấp đã gây ra động tĩnh thu hút bọn họ tới đây, trái tim hắn liền đập loạn nhịp, không biết rốt cuộc bọn họ muốn gì.
Mỗi một vị cường giả Hư Vương Cảnh đều có thực lực xuất sắc, lần này lại có tới 7, 8 vị, bất cứ ai cũng sẽ lo sợ bất an.
Trong lúc còn đang lo lắng đề phòng, không ngờ liền thấy mỹ phụ trong đó đang đi về phía hắn, còn nhìn hắn chằm chằm không dứt, điều này làm cho Dương Khai lập tức cảm thấy mê man.
Nối gót sau mỹ phụ, những người khác cũng đều đang nhìn hắn, chậm rãi đi tới...
Bọn họ muốn gì chứ?
Dương Khai không tự chủ được vận chuyển thánh nguyên toàn thân lên, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
Với thực lực của hắn bây giờ, dưới Hư Vương Cảnh có thể nói là vô địch, nhưng đối mặt với Hư Vương Cảnh hắn chỉ có thể chạy trốn mà thôi, không cẩn thận sẽ bị dính một chiêu chết ngắc.
Chênh lệch giữa Phản Hư Cảnh và Hư Vương Cảnh quá xa, nếu không cả Tinh Vực cũng sẽ không có nhiều võ giả bị vây tại Phản Hư tam tầng cảnh cả đời như vậy, nếu không số lượng Hư Vương Cảnh trong Tinh Vực cũng sẽ không thưa thớt.
- Dương huynh không cần khẩn trương. Bỗng nhiên ở bên cạnh liền vang lên âm thanh của Hứa Tân Bạch, dường như hắn đã nhìn ra Dương Khai đang cảnh giác, liền cười ha hả nói: - Bọn họ đối với ngươi chắc hẳn là không có ác ý gì đâu.
- Lời này nghĩa là gì? Dương Khai thấp giọng hỏi thăm.
- Ừm, mỗi khi Huyết Ngục thí luyện kết thúc, cường giả Hư Vương Cảnh của các thế lực lớn đều sẽ lôi kéo một vài võ giả xuất sắc, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ta nghĩ cơ bản là bọn họ đã coi trọng ngươi rồi, đang muốn tới lôi kéo ngươi chứ không phải là muốn gây bất lợi đối với ngươi.
- Lôi kéo ta sao? Dương Khai cau mày nói tiếp: - Từ Huyết Ngục đi ra cũng không chỉ có mình ta, vì sao lại lập tức tìm ta chứ?
Hứa Tân Bạch cười rạng rỡ: - Điều này hiển nhiên là bởi vì Dương huynh ngươi đây có biểu hiện không chê vào đâu được trong Huyết Ngục, nói thật là Hứa mỗ đối mặt với ngươi cũng cảm thấy áp lực rất lớn!
- Biểu hiện của ta hả... Sao bọn họ có thể biết được biểu hiện của ta ở trong Huyết Ngục chứ?
Dương Khai sa sầm mặt xuống.
- Căn bản là bọn họ cũng không rõ lắm, nhưng Lạc Hải tiền bối của Thúy Vi Tinh lại có thể cảm ứng được một chút tình hình, ngài chính là Tinh Chủ của Thúy Vi Tinh mà. Hứa Tân Bạch giải thích.
Dương Khai biến sắc, đột nhiên ý thức được không ổn.