- Tất cả xem qua đi. Băng Lung thuận tay ném bức họa đi cho các trưởng lão khác. - Nhớ kỹ bộ dạng người này, nếu như chúng ta có thể tìm được hắn, mang hắn về Băng Tuyệt Đảo! Lúc trước Hỏa Diệu Tông gây bất lợi với Băng Tâm Cốc ta, đột nhiên vì người này mà trì hoãn, xem ra người này dính líu đến chuyện không nhỏ, nếu không Hỏa Diệu Tông sẽ không làm như vậy, có lẽ nguy cơ lần này của Băng Tâm Cốc sẽ vượt qua nhờ vào người này.
- Một khi đã như vậy, chúng ta cũng phải đi tìm người này? Nhiễm Vân Đình hỏi.
Băng Lung gật đầu nói: - Đương nhiên là phải tìm, nhưng cũng không cần cố ý, lát nữa khi chư vị trở về, phát cho các đệ tử mỗi người một bức họa, bảo các nàng lúc ra ngoài thì để ý một chút.
- Vâng, cốc chủ anh minh!
Chúng trưởng lão đồng loạt đáp.
Bức họa đã được truyền tay qua các vị trưởng lão, các nàng đều là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, trí nhớ đương nhiên không kém, chỉ xem một chút là nhớ kỹ bộ dáng.
Băng Lung lại nói: - Mấy năm trước, thái thượng trưởng lão của bổn tông luyện công sai lầm, đến nay vẫn chưa thể khôi phục, đã tìm đủ các vị thuốc chưa?
Nghe vậy, mười mấy người đang ngồi đều buồn bã lắc đầu, một vị trưởng lão nói:
- Những dược liệu khác đều đã hao tốn một số tiền lớn để mua, chỉ có một gốc cây Bảo Xích Huyền Tham quả thực khó kiếm, có lẽ... chỉ có trên Càn Lôi Sơn của Hỏa Diệu Tông mới có.
- Càn Lôi Sơn! Băng Lung sa sầm mặt. - Nhưng đó là cấm địa của Hỏa Diệu Tông, bản thân người của Hỏa Diệu Tông có tư cách tiến vào cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đừng nói chi là chúng ta, tiếp tục cho người tìm cẩn thận đi, phải mua được với bất cứ giá nào.
- Rõ!
- Đáng ghét! Nhiễm Vân Đình cắn răng nghiến lợi. - Nếu không phải mấy năm trước thái thượng trưởng lão luyện công sai lầm, Băng Tâm Cốc ta sao có thể bị Hỏa Diệu Tông áp chế! Vạn năm nay, thực lực của hai tông chẳng phân biệt cao thấp, nhưng lần này lại...
Nghe nàng nói vậy, chư vị trưởng lão đều phẫn uất.
- Đại trưởng lão, chớ có nói bậy, ngươi đang trách thái thượng trưởng lão luyện công sai lầm sao? Băng Lung trừng mắt, uy nghiêm quát khẽ.
Thân thể mềm mại của Nhiễm Vân Đình khẽ run, vội vàng nói: - Không dám, đệ tử không có ý này.
Băng Lung hơi buông lỏng, gật đầu nói: - Bổn cung biết ngươi không có ý này, nhưng đây cũng là một kiếp của Băng Tâm Cốc ta, tuy rằng lúc này thái thượng trưởng lão không tiện hành động, nhưng Hỏa Diệu Tông muốn chúng ta khuất phục cũng không dễ dàng như vậy, à, tạm thời không đề cập chuyện này nữa, bổn cung đang để ý một chuyện khác, đại trưởng lão, đệ tử kia của ngươi bây giờ như thế nào?
Nhiễm Vân Đình mỉm cười:
- Nàng rất tốt, bây giờ đã là Phản Hư nhất tầng cảnh.
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều giật mình.
- Nhanh như vậy đã đạt Phản Hư nhất tầng cảnh?
- Không ngờ tư chất của nàng lại tốt như vậy? Năm đó lúc đại trưởng lão đem nàng tới, nàng mới chỉ là Nhập Thánh tam tầng cảnh phải không? Bây giờ mới có bao nhiêu năm a.
- Cho dù tài nguyên tu luyện dư dã cũng không nhanh như vậy chứ?
Băng Lung vô cùng mừng rỡ, vui mừng nói: - Đại trưởng lão, ta nghe nói đệ tử kia của ngươi có đặc thù Băng Tinh Ngọc Thể? Là thật hay giả?
- Không sai! Nhiễm Vân Đình gật đầu. - Thể chất của nàng đúng là Băng Tinh Ngọc Thể, chỉ có điều dường như không phải thể chất bẩm sinh, mà sau này mới có, cũng không biết lúc trước nàng có kỳ ngộ gì, cho nên sau khi tu luyện bí thuật của Băng Tâm Cốc ta, tu vi mới có thể tiến triển nhanh như thế, không dối gạt cốc chủ, giờ này chẳng những nàng là Phản Hư nhất tầng cảnh mà còn đang chuẩn bị đánh sâu vào lưỡng tầng cảnh!
Trong băng cung, biểu tình của tất cả trưởng lão đều vô cùng đặc sắc, vô cùng kinh ngạc, thậm chí là khiếp sợ.
Băng Lung cũng vô cùng cao hứng: - Bẩm sinh hay không cũng không khác biệt gì, Băng Tinh Ngọc Thể của nàng là tương lai của Băng Tâm Cốc, trời không phụ Băng Tâm Cốc a! Xem ra sau rất có thể nàng sẽ có thành tựu như thái thượng trưởng lão, tương lai của Băng Tâm Cốc có lẽ sẽ nằm trong tay nàng.
Nhiễm Vân Đình khiêm tốn nói: - Cốc chủ coi trọng nàng rồi, tiểu nha đầu tu vi còn thấp, còn cần cốc chủ chỉ giáo.
- Làm hết khả năng thỏa mãn nhu cầu của nàng! Băng Lung khẽ nói.
- Rõ! Nhiễm Vân Đình cung kính gật đầu.
- Đại trưởng lão, ta nghe nói lần này sở dĩ Hỏa Diệu Tông áp chế Băng Tâm Cốc là vì đệ tử kia của ngươi? Có người khẽ cười hỏi han.
- Không sai, chuyện này ta cũng có nghe nói, nghe đồn con của tông chủ Hỏa Diệu Tông Vệ Phong lúc ra ngoài lịch lãm vô tình gặp được nha đầu kia, liền nhớ mãi không quên, sau khi trở về liền giựt dây Vệ Thanh tới Băng Tâm Cốc đòi người!
- Nha đầu kia ta còn chưa từng thấy qua, dường như sau khi nàng tới Băng Tuyệt Đảo, rất ít đi ra ngoài, luôn luôn bế quan tu luyện.
- Ta gặp qua một lần, quả thật trời sinh cực kỳ xinh đẹp, khó trách tiểu hỗn đản Vệ Phong kia nhớ mãi không quên, nếu ta là nam nhân, chỉ sợ cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Chúng trưởng lão cười ha ha, không khí trở nên thoải mái rất nhiều.
- Nhảm nhí. Nhiễm Vân Đình cười khổ.
Băng Lung nói: - Chư vị cũng là trưởng lão Băng Tâm Cốc, chẳng lẽ nhìn không ra đây chỉ là cái cớ thôi? Hỏa Diệu Tông chỉ lấy chuyện này làm cái cớ để làm khó chúng ta mà thôi, mượn cơ hội thử dò xét tình trạng thương thế của thái thượng trưởng lão! Một khi bọn họ xác định thái thượng trưởng lão thật sự bị thương, chỉ sợ sẽ có hành động lớn, chuyện này không giấu diếm được lâu.
- Ta muốn xem rốt cuộc Hỏa Diệu Tông cứng rắn hay Băng Tâm Cốc chúng ta phòng ngự mạnh hơn!
- Bọn họ không có gan xâm chiếm nơi này đâu, trừ phi bọn họ không quan tâm sống chết của đệ tử.
- Bọn họ dám đến, đánh cho bọn họ biết tay!
Một đám nữ nhân kêu lên, khí thế mười phần.
Bên trái là một bà lão nhìn hơn 60 tuổi nhíu mày, nét mặt có chút u sầu, chờ những người khác nói xong, bà mới mở miệng nói: - Hồi bẩm tông chủ, trước đó vài ngày lão thân nghe được một tin.
- Tin tức gì lại làm Ô trưởng lão để ý như thế? Băng Lung đưa mắt nhìn bà lão nói, những người khác cũng nhìn bà.
- Lão thân nghe nói, Lạc Hải đã đến Hỏa Diệu Tông! Ô trưởng lão trầm giọng nói.
- Lạc Hải? Trong băng cung, mọi người đều nhướng mày, dường như không nhớ ra Lạc Hải là người nào, nhưng lập tức có người kêu lên: - Thúy Vi Tinh Tinh Chủ Lạc Hải đại nhân?
- Thật sự là hắn?
- Không thể nào, hắn không lo trấn giữ Thúy Vi Tinh, chạy tới Xích Lan Tinh làm cái gì?
Mặc dù Lạc Hải là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh, nhưng thân là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, sớm đã vang danh khắp Tinh Vực, cho nên mặc dù người của Băng Tâm Cốc ở trên Băng Tuyệt Đảo cũng đã nghe qua đại danh của hắn.
Bây giờ nghe tin hắn tới Hỏa Diệu Tông, ai ai cũng hoa dung thất sắc.
- Tin tức này có thể tin không? Băng Lung hơi nghiêng về phía trước, tay ngọc nắm chắc ghế vịn, tay vịn vang lên tiếng kẽo kẹt, có thể thấy trong lòng nàng đang rất thấp thỏm.
- Có thể tin! Ô trưởng lão ngưng trọng. - Thám tử mà lão thân an bài trong Hỏa Diệu Tông tận mắt nhìn thấy.
Không khí trong băng cung lập tức yên tĩnh, nét mặt mọi người đều mờ mịt, sắc mặt không tốt.
- Chỉ sợ chư vị cũng biết, mặc dù Lạc Hải đại nhân là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh, nhưng có giao tình với Hỏa Diệu Tông Xích Hỏa, đúng lúc này hắn lại tới Hỏa Diệu Tông... Ô trưởng lão còn chưa dứt lời, nhưng ai cũng hiểu ý của bà.
- Không đến mức đó! Băng Lung lắc đầu. - Quả thật hắn có giao tình với Xích Hỏa, nhưng cũng không đến mức vì đối phó với chúng ta mà cố ý từ Thúy Vi Tinh chạy tới đây, Xích Hỏa không có mặt mũi lớn như vậy.
- Nhưng cốc chủ, đây là khoảng thời gian nhạy cảm, không thể không đề phòng a, vạn nhất Lạc Hải và Xích Hỏa liên thủ, Băng Tâm Cốc chịu không nổi.
Gương mặt xinh đẹp của Băng Lung trắng bệch!
Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ Băng Tâm Cốc chỉ có thể giải tán, chỉ riêng Lạc Hải Băng Tâm Cốc cũng không thể ngăn cản, hắn còn cường đại hơn thái thượng trưởng lão và Xích Hỏa một tầng.
- Ta cảm thấy lần này Lạc Hải đại nhân tới Xích Lan Tinh có thể có quan hệ với việc Hỏa Diệu Tông tìm người kia. Có trưởng lão suy đoán.
- Xin chỉ giáo?
- Các ngươi nghĩ xem, Hỏa Diệu Tông tìm người là chuyện xảy ra gần đây, thậm chí không tiếc trì hoãn việc chèn ép chúng ta, mà Lạc Hải đại nhân tới Xích Lan Tinh cũng là chuyện gần đây, nơi hắn tới lại là Hỏa Diệu Tông, xâu chuỗi mọi chuyện, có thể Lạc Hải đại nhân nhờ Hỏa Diệu Tông hỗ trợ tìm kiếm tung tích của người kia chăng?
Mọi người sáng mắt!
- Có khả năng rất lớn! Nếu thật sự là như thế, chúng ta phải tìm thấy người kia trước Hỏa Diệu Tông!
Ánh mắt của Băng Lung lóe ra tia sáng khác thường. - Chỉ cần tìm được hắn, giao hắn cho Lạc Hải đại nhân, nguy cơ trước mắt của Băng Tâm Cốc liền có thể dễ dàng giải quyết, chờ đến khi thái thượng trưởng lão hoàn toàn khôi phục, nhất định Hỏa Diệu Tông sẽ không dám tiếp tục gây phiền phức!
- Cốc chủ nói không sai. Nhiễm Vân Đình gật đầu phụ họa.
- Truyền lệnh xuống, xuất động toàn bộ đệ tử, dùng hết khả năng tìm tung tích của người này! Băng Lung quyết định thật nhanh, cắn răng quát khẽ.
- Rõ! Chúng trưởng lão rối rít đồng ý, đồng loạt rời khỏi băng cung.
Ngày hôm đó, hơn vạn đệ tử Băng Tâm Cốc xuất phát từ Băng Tuyệt Đảo, đi khắp mọi nơi trên Xích Lan Tinh, mỗi người đều mang một bức họa, trên đó là dung mạo của Dương Khai.
Ban đêm, ở gần trung tâm Băng Tuyệt Đảo, trong một tòa băng thất, Nhiễm Vân Đình ngồi xếp bằng, vận công tu luyện.
Băng thất nhiệt độ cực thấp, cho dù là võ giả Phản Hư tam tầng cảnh đến đây cũng vô cùng khó chịu, phải vận chuyển thánh nguyên ngăn cản hàn ý xung quanh, nhưng đối với Băng Tâm Cốc đại trưởng lão mà nói, nơi này lại là nơi tu luyện tốt nhất.
Hàn khí xung quanh tựa hồ bị cái gì đó dẫn dắt, rối rít chui vào cơ thể nàng, cộng hưởng với thánh nguyên, tăng cường lực lượng của nàng.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất khẽ, sau đó tiếng bước chân nhanh chóng ngừng lại, có người lên tiếng: - Đệ tử thỉnh an sư tôn!
- Vào đi! Nhiễm Vân Đình mỉm cười, mở mắt ra.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một thân ảnh xinh đẹp bước vào.
Nàng mặc một bộ áo trắng, không nhiễm một hạt bụi, một túm tóc đen mượt như mây buông xuống, cặp mày phượng tuyệt đẹp, cặp mắt sáng long lanh, sóng mũi thanh tú, khuôn mặt trái xoan trắng nõn như ngọc, thân hình thon thả, nhã nhặn lịch sự.
Nàng giống như một búp bê bằng băng được thiên thần điêu khắc, toàn thân không có tỳ vết.