Một chiếc xe ngựa từ xa chầm chậm đi tới. Xung quanh xe ngựa có mười mấy tên kỵ sĩ. Mỗi người trong số đố đều hết sức phấn chấn, ánh mắt lấp lánh có thần. Người qua đường khi nhìn vào ánh mắt của họ đều có cảm giác chói mắt, lạnh toát sống lưng.
Mặc dù đoàn người không hề hò hét gì nhưng suốt đường đi bất kỳ xe cộ hay ai chắn đường đều chủ động tránh sang một bên.
Những người ra ngoài phần lớn đều có một chút hiểu biết. Bọn họ thừa biết người nào có thể trêu chọc, người nào không thể động tới. Chứng khiến khí thế của đám kỵ sĩ đó cho dù là một kẻ vô cùng cuồng ngạo cũng sẽ phải suy nghĩ một chút.
Qua mấy ngày, mấy cỗ xe ngựa cuối cùng đã tới được Hạ gia ở Thái Thương huyện.
Đến hôm nay, bên ngoài Hạ gia trang đã xây dựng một bức tường thành rất cao. Những người đứng trên đó đã chú ý tới đội xe từ rất sớm.
Có vài người tiến lên đang định tra hỏi. Đám người phụ trách mặc dù không có tu vi cao cường nhưng nhãn lực rất tốt. Chỉ cần nhìn đám kỵ sĩ, chúng cũng biết những người này có lai lịch không nhỏ.
Có điều, phía sau bọn họ dù sao cũng là Hạ gia trang. Thấy diện mạo đám kỵ sĩ đó hết sức lạ lẫm nên bọn họ cũng không thật sự đặt đội xe vào trong lòng.
Người phụ trách giơ tay kêu lớn:
- Đứng lại!
Mười tên kỵ sĩ nhanh chóng ghìm cương, dừng ngựa lại. Thấy động tác của đám kỵ sĩ, người phụ trách nhất thời cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Khí thế của đám kỵ sĩ đều vô cùng bất phàm, rõ ràng toàn là những người tu luyện. Nhưng nhìn cách bọn họ cưỡi ngựa thì lại không thể khen hay được. Nhận thấy điều đó, đám môn nhân liền biết ngay bọn họ không phải thực khách của một thế lực lớn mà là đám ô hợp chiêu nạp từ nơi nào đó.
Những người như vậy, cho dù lợi hại cũng không được các đại gia tộc để vào trong mắt.
Người phụ trách can đảm nói lớn:
- Các ngươi là ai? Có biết đây là nơi nào không mà vẫn dám cưỡi ngựa? Tất cả dừng lại cho ta.
Đám kỵ sĩ đưa mắt nhìn nhau, nếu xét riêng về mặt tu vi bất kỳ ai trong số họ cũng có thể đánh cho tráng đinh trước mặt răng rơi đầy đất. Nhưng nếu xét về chuyện miệng lưỡi thì có cưỡi ngựa mà đuổi cũng không kịp.
Nhìn thấy những người này á khẩu không nói được gì, người phụ trách đắc ý, hừ lạnh một tiếng nói:
- Lão tử không quản các ngươi đến từ nơi nào. Xuống ngựa hết cho ta.
Một vị kỹ sĩ nhíu mày, ôm quyền nói:
- Xin các hạ thông báo một tiếng, nói...
- Thông báo? - Người phụ trách cười ha hả một tiếng, chặn ngay câu nói của hắn, đưa tay ra vẫy vẫy nói:
- Tốt! Cầm tới đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Viên kỹ sĩ nhìn bàn tay đối phương, ngơ ngác hỏi:
- Cầm cái gì?
Người phụ trách trợn mắt nói:
- Nói nhảm! Tất nhiên là bạc chứ còn gì. Đây là quy củ của Hạ gia trang. Muốn lão tử thông báo thì phải có đủ lễ mới được. Hôm nay, tâm trạng của lão tử đang tốt chỉ lấy... Ba mươi lượng thôi.
Phía sau người nọ, tiếng cười ha hả vang lên. Trên tường thành có mười người đang đứng cũng mở miệng cười hì hì nhưng chẳng có ai bước ra ngăn cản. Chuyện như thế này đã có bao nhiều lần, mỗi một lần kết quả đều giống nhau.
Bọn họ đều đoán được kết cục cuối cùng đó là người kỹ sĩ dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đưa tiền ra. Nếu không, bọn họ đừng mong tiến vào Hạ gia trang chứ đừng nói đến chuyện thông báo.
Sự ngạc nhiên của đám kỵ sĩ còn chưa hết, một giọng nói trong trẻo từ trong chiếc xe ngựa phát ra:
- Hạ gia trang có quy định đó từ khi nào?
Mặc dù thanh âm đó không có gì nghiêm khắc nhưng lại có một sự uy nghiêm khiến cho tên phụ trách gia đinh ngẩn người không nói được tiếng nào.
Tuy nhiên, chỉ sau một lát, hắn liền có phản ứng. Thấy những người chung quanh đang nhìn mình, đặc biệt đám kỵ sĩ trước mặt càng tỏ vẻ khinh thường, hắn thẹn quá hóa giận, nói:
- Con bà nó! Quy củ này chính là do lão tử định ra. Ngươi là cái thứ gì mà dám chống đối lão tử.
Một tiếng hừ lạnh từ trong xe vọng ra. Hiển nhiên người đó không muốn so đo cùng với nhân vật như vậy, nói thẳng:
- Liễu Thành Dương! Bắt hắn lại. Đi vào trong.
Người kỵ sĩ cầm đầu cung kính quay lại, khom người nói:
- Tuân mệnh.
Đám gia đinh đang đứng trên tường thành há hốc mồm. Bọn họ ở đây một thời gian dài, lần đầu tiên gặp phải một kẻ đui mù như thế. Chẳng ngờ hắn lại muốn bắt người của Hạ gia trang. Không lẽ, người đó thực sự không biết đây là địa phương nào, hay là hoàn toàn bị điên?
Cho dù đám gia đinh có đoán thế nào thì chúng vẫn không tin rằng có người can đảm đến khiêu chiến uy nghiêm của Hạ gia trang.
Ánh mắt mọi người đều nhìn tên kỵ sĩ xem người này có can đảm ra tay hay không.
Ngay lúc đó, bọn họ đã thấy được... Người kỵ sĩ có tên Liễu Thành Dương xoay người lại, cánh tay đưa ra nắm lấy tên phụ trách bọn gia đinh, nhấc hắn lên qua đầu.
Tất cả mọi người đều la ó, nhưng không có người nào dám phản ứng trước.
Trải qua thời gian dài nếm trải sự nịnh nọt, những người này đều nảy sinh một tâm trí cuồng vọng. Hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn hiển nhiên không kịp phản ứng.
Liễu Thành Dương giơ tên gia đinh lên qua đầu, quát lớn một tiếng:
- Tránh ra.
Hắn vỗ hông tuấn mã, con ngựa lao thẳng về phía trước. Dưới tường thành nhất thời nổi lên những tiếng kêu khóc. Hơn mười tên gia đinh trong nháy mắt trở nên tán loạn.
"Bang..."
Một tiếng nổ phát ra từ trên tường thành. Có người thấy tình thế không ổn liền phát tiếng báo hiệu.
Từ sau khi tòa thành được xây dựng đã để một cái chuông lớn báo hiệu. Bởi tất cả mọi người đều biết, chỉ cần Hạ Nhất Minh còn một ngày trên đời, chẳng có người nào dám tới tập kích Hạ gia trang.
Huống chi, lúc này trong Hạ gia trang có rất nhiều cao thủ tụ tập. Mặc dù không có tiên thiên cường giả nhưng bất luận là Hạ Lai Bảo hay mấy vị khách quý đều là những cao thủ đạt tới cửu, thập tầng.
Người bình thường dám tới nơi này khiêu khích chắc chắn sẽ trở thành một cái bao cát, có đến mà không có về.
Cho nên đây là lần đầu tiên tiếng cảnh báo phát ra. Cùng với tiếng chuông vang lên, một tiếng huýt sáo dài từ trong nội viện vọng tới. Sau đó có mấy đạo nhân ảnh như gió chạy lại.
Sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo, đám tráng đinh đang bối rối như lấy lại được can đảm. Thậm chí có người còn rút binh khí tiến hành phản kích. Tuy nhiên đám kỵ sĩ đều là những người có tu vi thâm hậu. Sau khi xuống ngựa đều tiện tay ném bọn chúng ra ngoài. Tất nhiên, bọn họ ra tay có chừng mực nên cũng không tạo ra án mạng.
Mấy đạo nhân ảnh từ trong trang chạy ra, chưa tới nơi nhưng tiếng thét đã vọng tới.
- Dừng tay.
Thanh âm giống như tiếng sấm vọng lại nhưng pha trộn một chút kinh sợ trong đó. Đây là lần đầu tiên có người tới tận cửa khiêu khích, hiển nhiên không để cho bọn họ một chút thể diện.
Tuy nhiên, những người đó vừa tới nơi, thấy viên kỵ sĩ liền hết sức ngạc nhiên. Người cầm đầu vội kêu lên:
- Liễu sư huynh! Sao ngươi lại tới đây?
Liễu Thành Dương dừng lại, vung tay một cái. Đám kỵ sĩ còn lại cũng ngừng theo. Tất cả bọn họ đều biết nhau, nhưng chỉ đứng ở phía sau đưa mắt mà nhìn không đứng lên nói chuyện.
Đám gia đinh sau khi nghe thấy người kia hỏi chuyện nhất thời tái mặt.
Tên phụ trách đám gia đinh càng thêm sợ hãi, toàn thân run run. Không ngờ đối tượng mà hắn dọa nạt lại là chỗ dựa lớn nhất của Hạ gia trang. Biết được điều này, hắn cảm thấy hồn vía bay hết lên mây.
Liễu Thành Dương khó chịu nhìn, thuận tay, quẳng hắn ra xa. Với thân phận cao thủ thập tầng như hắn, ra tay bắt một kẻ như thế này cũng có cảm giác nhục với bản thân.
Chiếc màn cửa xe vén lên, một thanh niên trẻ tuổi từ trên xe bước xuống.
Khi chân hắn vừa chạm đất, màn xe của hai chiếc còn lại cũng vén lên, một vị lão nhân bạch phát cùng với một trung niên đại hán cùng bước xuống.
Vừa bước xuống xe, người trẻ tuổi lạnh lùng nhìn bọn gia đinh đang nằm trên mặt đất sau đó xoay người nói:
- Chu huynh! Vu trưởng lão. Để cho mọi người phải chê cười.
Hai người đều lắc đầu. Bọn họ đối với chuyện này căn bản chẳng thèm để ý. Mấy người từ xa vội vàng đi tới. Một người có cặp mắt rất sắc, sau khi nhìn thấy người thanh niên liền kêu lên:
- Lục đệ! Là ngươi?
Người thanh niên trong mắt xuất hiện một sự ấm áp, cười nói:
- Đại ca! Đã lâu không gặp.
Đám gia đinh đang nằm trên mặt đất sau khi nghe thấy hai người xưng hô, toàn thân cứng đờ. Ngay cả tiếng kêu la rên rỉ cũng im bặt. Thì ra người trên xe chính là... Chủ nhân. Bọn họ bị đánh như thế này vẫn còn là nhẹ.
Người thanh niên trên xe hiển nhiên chính là Hạ Nhất Minh. Hai người còn lại là Chu Thất Bát và Vu Hi Thần. Chu Thất Bát đồng hành cùng với Hạ Nhất Minh trở về Thiên Trì sơn, tới gần Thiên La quốc liền cùng hắn về nhà một chuyến.
Còn Vu Kinh Lôi vẫn ở lại Hoành Sơn, chỉ phái Vu Hi Thần đồng hành cho có người trò chuyện.
Chỉ có điều, sau khi đi tới Hạ gia trang gặp phải chuyện này khiến cho Hạ Nhất Minh rất tức giận. Hạ gia trang đang trên đà phát triển, cho dù nhân thủ không đủ cũng không thể để như thế này được.
Để cho những kẻ này giữ cửa, danh tiếng Hạ gia trang có còn được nữa không?
Đám người Hạ Nhất Thiên nhanh chóng đi tới. Trừ Nhất Thiên ra, những người còn lại đều là người già trong trang. Bọn họ nhìn thấy cảnh đó hiểu ngay chuyện gì xảy ra, không khỏi nhìn nhau cười khổ. Sau khi chào hỏi liền chia nhau ra xử lý.
Chính vì chuyện xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài, Hạ Nhất Minh dặn một lão quản sự sắp xếp chỗ ở cho Chu Thất Bát và Vu Hi Thần.
Sau khi biết được thân phận của hai người, vị quản sự liền nhanh chóng chọn lấy những căn phòng tốt nhất trong Hạ gia trang cho bọn họ ở.
Đối với những lão nhân ở trong trang, Hạ Nhất Minh hoàn toàn tin tưởng.
Đám người Chu Thất Bát cũng hiểu được tâm lý không tốt của Hạ Nhất Minh. Bọn họ biết rằng nếu còn ở đây chỉ sợ ngay cả chuyện giết người cho hả giận cũng có thể xảy ra.
Vì thế, tất cả không hề khách khí, đi theo lão quản sự để cho Hạ Nhất Minh ở lại ôn chuyện cùng với người nhà.
Sau khi tất cả mọi người đã được sắp xếp ổn định, nét mặt tươi cười của Hạ Nhất Minh liền biến mất, hắn quay đầu nói:
- Đại ca! Trong nhà chúng ta tại sao lại sử dụng những người như thế này? Chẳng lẽ không còn ai nữa hay sao?
Mặc dù, Hạ Nhất Thiên chính là trưởng tử trưởng tôn đời thứ ba của Hạ gia, cũng là đường ca của Hạ Nhất Minh. Nhưng trước mặt Lục đệ, hắn lại cảm thấy hết sức áp lực.
Đương nhiên, với thân phận chênh lệch của hai người, Hạ Nhất Thiên không hề có chút nào đố kỵ.
Cũng giống như người bình thường luôn đố kỵ với hàng xóm, hòa hợp với thân nhân nhưng chẳng hề dám đi ghen tức với những người đứng đầu quốc gia. Sự chênh lệch quá lớn đã khiến cho Hạ Nhất Thiên từng có một chút đố kỵ trong lòng hoàn toàn biến mất.
Thở dài, Hạ Nhất Thiên nói:
- Lục đệ! Sử dụng những người này cũng không phải do ta.
Hạ Nhất Minh nghe giọng hắn nói có chút khó khăn bất lực, kinh ngạc hỏi:
- Vậy thì là người nào?
- Là nhị bá! - Hạ Nhất Thiên nói thật.
Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn cười. Sau khi nghe thấy người chủ trì những việc này chính là phụ thân, cho dù bất mãn những hắn cũng không thể nói được gì nữa.
Hạ Nhất Thiên cười khổ nói:
- Lục đệ! Thật ra, nhị bá sử dụng những người này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nghe đến đây, Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức khó tin. Đối với kinh nghiệm của phụ thân, hắn hết sức tin tưởng. Nhưng không hiểu tại sao lão nhân gia lại quyết định như thế.
Hạ Nhất Thiên đang định nói tiếp, chợt nghe thấy từ trong trang vọng ra tiếng kêu mừng rỡ:
- Lục ca! Lục ca đã về.
Một đám người đang nhanh chóng đi ra, dẫn đầu là Hạ Nhất Đào. Trong số đó, chẳng thiếu một người nào trong số đám huynh đệ tỷ muội của hắn. Thậm chí còn có cả cha mẹ, tam thúc và Hạ Lai Bảo gia gia cũng tới.
Hạ Nhất Minh và đại ca nhìn nhau, trong mắt có chút bất đắc dĩ. Mặc dù hắn không muốn để Hạ Lai Bảo cùng với phụ mẫu và đám trưởng bối trong gia tộc ra đón. Nhưng hắn cũng hiểu cho dù mình có nói thế nào cũng chẳng thay đổi được gì hết.
Thân phận lúc này, mặc dù là cha mẹ ruột của mình cũng có một chút kính trọng hắn.
Kéo tay Hạ Nhất Minh, cả hai nhanh chóng bước ra nghênh đón.
Nếu không thể ngăn cả mọi người vậy thì tự mình thực hiện trước một chút còn hơn.
"Hô..."
Hạ Nhất Đào vui vẻ đi tới, ôm chặt lấy hắn. Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức ấm áp. Trong số những người thân, có lẽ chỉ còn có Hạ Nhất Đào vẫn coi hắn là Lục ca như trước.
Hôm nay, Hạ Nhất Đào cũng đã mười sáu tuổi. Vóc dáng cũng chẳng thấp hơn Hạ Nhất Minh là mấy. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của hắn, chân khí nhanh chóng chạy quanh cơ thể Hạ Nhất Đào một vòng, hài lòng gật đầu.
- Cửu đệ! Mới nửa năm không gặp, ngươi đã đột phá tầng thứ năm đạt tới lục tầng trung giai rồi. Giỏi lắm.
Hạ Nhất Đào nghe thế hết sức vui sướng, tâm hồn như đặt tận chín tầng mây. Mới nói được vài câu, hắn đã bị ai đó gõ vào đầu. Trợn mắt, quay đầu lại, phát hiện người đó chính là cha mình, nét mặt của hắn giống như chuột thấy mèo, trốn ngay ra sau lưng Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn cười. Cuối cùng thì Cửu đệ vẫn giống như trước, vô cùng sợ Tam thúc. Hắn chợt nhận ra rằng đã lâu lắm rồi chính mình không có được cười vui vẻ như vậy.
- Nhất Minh! Đừng có nghe hắn nói hươu nói vượn. - Hạ Thuyên Nghĩa hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Nuốt tinh lực kim đan mà không đạt được tầng thứ sáu thì còn nói chuyện gì nữa.
Hạ Nhất Minh cảm thấy hết sức thư thái. Điều kiện tu luyện của Hạ gia trang bây giờ so với trước kia đã khác rất nhiều. Chẳng trách mà một người không có nhiều hứng thú với võ đạo như Hạ Nhất Đào cũng đạt tới tầng thứ sáu.
Chào phụ mẫu và Hạ Lai Bảo xong, mọi người ồn ào tiến vào trong trang.
Tới tối, khung cảnh trong trang vô cùng nào nhiệt. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Hạ Nhất Minh đi tới phòng của phụ thân để hỏi về chuyện đám gia đinh.
Hạ Thuyên Danh khẽ lắc đầu nói:
- Nhất Minh! Sau khi ngươi bước vào tiên thiên trở thành Hộ quốc đại sư của Thiên La quốc chúng ta thì thanh danh của Hạ gia trang đã lan đi rất nhanh. Thân bằng cố hữu tăng lên rất nhiều. Ngay cả những người chẳng biết họ hàng ở đâu cũng tìm đến.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
- Phụ thân! Chúng ta có nhiều thân thích như vậy hay sao?
Hạ Vũ Đức là một cô nhi. Tính từ lão, Hạ gia trang mới được có ba đời làm gì có nhiều thân thích đến vậy?
Hạ Thuyên Danh hừ lạnh nói:
- Đương nhiên là có. Thân thích của nãi nãi ngươi, của đại bá mẫu ngươi, của tam bá mẫu ngươi... Cứ có chút dính vào thì người nào không phải thân thích của ngươi?
Hạ Nhất Minh lặng ngắt. Đánh với người khác ba trăm hiệp, hắn chẳng có gì sợ hãi. Nhưng nếu nói tới những mối quan hệ đó, đầu hắn chỉ chực nổ tung.
- Phụ thân! Có phải vì những người này mà phải phái người canh cửa hay không?
- Không phải chỉ có bọn họ. - Hạ Thuyên Danh thở dài, nói:
- Nhất Minh! Cảnh ngươi đuổi bọn mã tặc đã được truyền đi rất xa. Chuyện này tất nhiên là tốt, nhưng nổi quá lại gây ra phiền toái.
Hạ Nhất Minh không hiểu, hỏi:
- Tại sao lại phiền toái?
- Cáo trạng.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:
- Hạ gia trang trở thành quan phủ từ khi nào vậy?
- Trên thế giới này, mỗi ngày đều có nhiều chuyện xảy ra. Chẳng nói đâu xa, ngay trong Thái Thượng huyện có những người yếu ớt bị người mạnh hơn chèn ép. Bọn họ chẳng tới quan phủ lại tìm tới Hạ gia trang của chúng ta trước. - Hạ Thuyên Danh trầm giọng nói:
- Những việc như thế này, chúng ta giúp đỡ vài lần cũng chẳng sao. Nhưng nếu nhận hết thì Hạ gia trang cho dù có mạnh đến mấy cũng đừng mơ tưởng đặt chân tại Thái Thương huyện, lại càng không nói tới việc lập cơ nghiệp ngàn năm.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Cuối cùng, hắn cũng hiểu dụng ý của phụ thân. Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ lắc đầu.
Tu vi võ đạo của hắn mặc dù rất mạnh nhưng cũng chỉ có thể đảm bảo an toàn cho thân nhân bằng hữu của mình mà thôi.
Nếu muốn đối địch với tầng lớp quyền quý, đừng nói là Hạ Nhất Minh, cho dù là thần trong truyền thuyết cũng chưa có dũng khí đó.
Trong lòng hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Có lẽ danh tiếng quá lớn cũng không phải là chuyện tốt.