Cùng sóng vai với Hạ Nhất Minh rời khỏi đại viện, Hạ Nhất Thiên đột nhiên dừng bước, trịnh trọng nói.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc quay đầu lại, có cảm giác không hiểu, hỏi:
- Đại ca. Huynh cám ơn cái gì?
- Lúc thi đấu tân niên, may là đệ không thi triển tiên thiên chiến kỹ, nếu không huynh không thể không nhận thua rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hạ Nhất Thiên cười khổ nói.
Quả thật, sau khi kiến thức được uy lực của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, Hạ Nhất Thiên đã tuyệt đối tâm phục khẩu phục. Hơn nữa hắn càng thêm hiểu rõ, "Nếu mình là Tam thúc ở lúc đấy, thì dưới một thức này, tuyệt đối sẽ không toàn thân trở ra."
Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, đôi mắt linh động, trên mặt mang theo nụ cười tươi sang, nói:
- Đại ca. Huynh nói đùa, chúng ta là huynh đệ mà. Huynh đệ trong lúc luận bàn không thể dẫn tới loại sinh tử chiến đấu, đương nhiên đệ không có khả năng sử dụng tiên thiên chiến kỹ.
Dừng một chút, Hạ Nhất Minh đột nhiên hỏi thăm:
- Đại ca. Huynh biết cái gì là tiên thiên chiến kỹ không?
Hạ Nhất Thiên do dự nói:
- Trước kia huynh nghe phụ thân trong lúc vô tình tiếc lộ, tiên thiên chiến kỹ là chiến kỹ thuộc về tiên thiên tu luyện giả tu, loại công pháp này yêu cầu tư chất rất thâm nghiêm, không phải người bình thường có khả năng tu luyện được.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, hắn dồn dập hỏi:
- Tiên thiên tu luyện giả cùng chúng ta có điều gì bất đồng ạ?
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Thiên nói:
- Lục đệ. Phụ thân huynh từng nói, trong thời gian một người đang trưởng thành, tốt nhất không nên biết việc này.
- Tại sao?
Hạ Nhất Minh không hiểu chút nào hỏi lại.
- Trước khi trưởng thành, tâm tư bản thân chúng ta rất khó bình tĩnh xuống. Mà một người trước khi trưởng thành, có tâm hồn rất thuần khiết, cũng là lúc đột phá bức tường cản trở tốt nhất.
Hạ Nhất Thiên dừng lại, rồi nghiêm túc nói:
- Phụ thân từng nói, có những đại thế gia quy định môn hạ để tử trước khi đạt tới hai mươi tuổi, không được truyền thụ chiến kỹ công pháp, để bọn họ chuyên tâm tu luyện nội kình công pháp. Thôn trang chúng ta mặc dù không có quy định cực đoan như vậy, nhưng gia gia cũng không hy vọng chúng ta biết quá nhiều. Như thế sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh.
Hạ Nhất Minh chợt hiểu, đối với hắn mà nói những điều này làm cho hắn có thêm nhận thức, lúc đầu khi phải dừng chân tại ngũ tầng nội kình công pháp, kỳ thật liên qua tới sự kỳ vọng của mọi người. Loại kỳ vọng này giống như một hòn núi to lớn đặt lên tim hắn, vững vàng đứng trên đó, khiến hắn không có khả năng có cơ hội đột phá.
Đồng thời, nếu cho tất cả mọi người biết được sau khi qua mười lăm tuổi mới đột phá tới lục tầng nội kình, như vậy thành tựu sau này sẽ bị hạn chế. Như vậy người đấy sẽ tuyệt đối không cam lòng. Như vậy Hạ Nhất Minh tuyệt đối cam đoan, trong thế hệ thứ ba sẽ không ai thuận lợi đột phá lục tầng nội kình.
Hạ Nhất Thiên ngừng bước, trên mặt mang theo một nụ cười thành khẩn, nói:
- Nhất Minh. Chuyện gì cũng phải từ từ mà tiến, không nên mơ ước quá cao xa vội.
Sau đó thở dài, Nhất Thiên nói tiếp:
- Khoảng cách của chúng ta bây giờ tới khi trở thành tiên thiên tu luyện giả là quá xa rồi.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, nói:
- Đại ca. Đệ kỳ thật cũng hiểu một chút, tiên thiên tu luyện giả có phải là nội kình đã vượt qua những người như gia gia rồi đúng không?
Hạ Nhất Thiên giật mình, lập tức cười khổ, nói:
- Không sai. Kỳ thật một khi đệ đã biết có người như thế, cũng rất dễ dàng hiểu được.
Dứt lời, Nhất Thiên cắn môi, tựa hồ trong lòng có gì lo lắng, rốt cục nói ra:
- Lục đệ. Gia gia đối với hai người chúng ta ký thác rất nhiều hy vọng, hy vọng chúng ta cuối cùng có thể tiến vào tiên thiên cảnh giới. Nhưng huynh biết, cả đời này sẽ không thể thực hiện nổi, mà hy vọng của Hạ gia chúng ta chỉ hy vọng vào một mình đệ thôi.
Hạ Nhất Minh vội vàng khoát tay, nói:
- Đại ca. Huynh nói cái gì thế? Chuyện chưa xảy ra không ai có thể khẳng định được, nếu như huynh thật không có chút hy vọng, Gia gia và Đại bá đã sớm quên đi rồi. Huynh cần phải có niềm tin vững vàng a.
Hai hàng lông mày Hạ Nhất Thiên khẽ nhướng lên, cúi đầu trầm tư chốc lát, rồi mỉm cười gật đầu. Song, tại đáy lòng Hạ Nhất Thiên, vẫn như trước tràn ngập cảm giác suy sụp tinh thần.
Hai huynh đệ chia tay nhau trở về phòng của mình, việc đầu tiên là Hạ Nhất Thiên tiến vào trong mật thất luyện tập vài bộ quyền pháp, nhưng trong lòng vẫn xúc động, không được như trước kia thong dong bình thản, vững như núi Thái Sơn.
Nhất Thiên biết, đây là vì trái tim hắn sinh ra sự đố kỵ. Đối với lực lượng của Lục đệ xuất ra hôm nay, trong lòng Nhất Thiên sinh ra một cỗ cảm giác ganh tỵ, khó có thể lý giải được bằng lời.
Vào thời khắc này, Hạ Nhất Thiên rốt cục đã hiểu được tại sao Ngũ đệ Hạ Nhất Chương lại luôn đối nghịch với Lục đệ như vậy.
Đấy là vì Lục đệ so với hắn tiến vào ngũ tầng nội kình công pháp hơn, trước kia Nhất Thiên không để ý tới, đối với vấn đề này cũng không hiểu. Bây giờ loại chuyện này lại rơi xuống đầu hắn, hắn mới hiểu được, tâm lý đố kỵ lại có thể sinh ra dễ dàng như vậy. Hơn nữa, đối với thành tựu của những huynh đệ thân cận mình, lại càng dễ dàng nảy sinh ra sự đố kỵ a.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Thiên mặc dù biết tâm tính mình đã sinh ra một chút vết bẩn, nhưng loại tâm tính này đối với hắn mà nói, lại là một độc dược trí mạng. Nếu sau này không thể thuận lợi sửa chữa, như vậy ngày sau Hạ Nhất Thiên trên con đường tu luyện cũng đừng mơ tưởng đột phá.
Nhưng hiểu là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác. Sau một lúc ở trong mật thất phiền não, lòng lúc này vẫn thủy chung không bình tĩnh lại được.
Lúc này, có tiếng chuông vang lên trong mật thất, lòng cảm thấy nao nao, Hạ Nhất Thiên lập tức rời khỏi mật thất, đi tới cửa phòng, mở cửa ra nhìn thấy phụ thân Hạ Thuyên Tín đang đứng ở ngoài.
Nhất Thiên liền tiến lên mời phụ thân vào, nói:
- Phụ thân. Người như thế nào lại đến đây?
Khuôn mặt Hạ Thuyên Tín tươi cười, hắn nhìn về phía con trai mình, ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Gặp phải ánh mắt này, Hạ Nhất Thiên lại nổi lên trong lòng một cảm giác phụ thân đã hiểu rõ những đăm chiêu của hắn, cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy không yên.
Hạ Thuyên Tín đột nhiên hỏi thăm;
- Nhất Thiên. Con cảm thấy Nhất Minh đã vượt qua mình, nên cảm thấy buồn bực?
- Không. Không có.
Hạ Nhất Thiên vội vàng lắc đầu nói, bất quá những lời này nói ra đến cả hắn cũng cảm thấy không tin được.
Hạ Thuyên Tín thở dài một tiếng, nói:
- Nhất Thiên. Con cảm thấy quan hệ của ta, Nhị thúc và Tam thúc thế nào?
Hạ Nhất Thiên trầm tư chốc lát, nói:
- Phi thường tốt.
- Không sai. Đúng là phi thường tốt.
Nụ cười trên mặt Hạ Thuyên Tín đã hoàn toàn biến mất, chậm rãi nói:
- Nhưng khi chúng ta còn nhỏ, cũng từng phát sinh ra sự cạnh tranh, thậm chí còn đối xử với nhau như người qua đường.
Hạ Nhất Thiên thực sự kinh ngạc, há mồm muốn nói, trong lòng mơ hồ đoán ra được ý tứ của phụ thân, rồi lại không nói.
Hạ Thuyên Tín hướng tới hắn gật đầu một cái, nói:
- Không sai. Con đoán đúng, năm đó tu vi phụ thân đột nhiên tăng mạnh, vượt xa hai người bọn họ. Cho nên hai người họ đối với phụ thân vừa đố kỵ vừa ghen ghét, tựa hồ như tuyệt giao.
Hạ Nhất Thiên giật mình, nói:
- Phụ thân. Sau đó thì thế nào?
- Sau đó thế nào à? Nhị thúc và Tam thúc cuối cùng đã nghĩ thông suốt, bọn họ lại một lần nữa coi ta là Đại ca. Đem mọi việc vặt trong gia trang, sinh ý trong thành cùng nhau chia sẻ, để cho ta có thể toàn tâm toàn ý dồn toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện. Nếu không ta như vậy tu vi của ta cũng không được như ngày hôm nay.
Sắc mặt Hạ Nhất Thiên hơi hồng ra, hắn đã hiểu được ý tứ của phụ thân khi đến đây. Song ý nghĩ đấy đã hiên lên trong đầu, như thế nào có thể nói bỏ là bỏ được. Hạ Nhất Thiên cúi đầu xuống, không nói gì.
Lấy sự thông minh của Hạ Nhất Thiên, đương nhiên hiểu rõ được tại sao phụ thân lại sơ sài kể lại, nhưng trong ấy bao hàm bao nhiêu sự bất đắc dĩ cùng sự chua xót.
Nghĩ thông suốt rồi? Chuyện này làm sao có thể dễ dàng nghĩ thông suốt được…
Hoàn cảnh của Hạ Nhất Thiên bây giờ lại giống với Nhị thúc và Tam thúc ngày trước, cho nên hắn mới hiểu được, ba chữ "nghĩ thông suốt" kia đến tột cùng khó khăn như thế nào.
Ánh mắt Hạ Thuyên Tín nhu hòa, nhẹ giọng nói:
- Gia gia của con lẻ loi một mình tới nơi này xây dựng gia tộc. Hạ gia trang có cơ nghiệp to lớn như thế này, cho dù là hôm nay ở trong huyện, cũng vẫn còn có hai nhà Từ, Trịnh đứng bên như hổ đói rình mồi. Thế gia bọn họ đã sinh sống ở đây hơn một trăm năm, căn cơ thâm hậu khó có thể tưởng tượng được. Hạ gia trang của chúng ta nếu muốn tiếp tục ở nơi này sinh sống, nhất định phải đoàn kết nhất trí, không được vì tâm tư riêng mình mà xảy ra nội chiến.
Hạ Nhất Thiên lên tiếng:
- Phụ thân. Con hiểu được.
- Không. Con lại không hiểu rõ được.
Hạ Thuyên Tín nghiêm nghị nói:
- Ta chỉ muốn cho con biết, bên ngoài còn có đại địch, đệ tử Hạ gia chúng ta nếu không thể hiểu nhau. Như vậy chờ đợi chúng ta sẽ là cảnh nhà tan cửa nát.
Thân thể Hạ Nhất Thiên khẽ run lên, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nói:
- Phụ thân…
Hạ Thuyên Tín khoát tay chặn lại, tiếp tục nói:
- Hạ gia trang nếu thật sự suy sụp. Như vậy con cho rằng Từ, Trịnh hai nhà sẽ thật sự khoanh tay đứng nhìn, không nhổ cỏ tận gốc sao?
Khuôn mặt Hạ Nhất Thiên co quắp lại, hai nắm đấm nắm lại thật chặt.
Hạ Thuyên Tín xoay người, thanh âm hắn mặc dù êm ái hơn, nhưng mang theo lực lượng kỳ dị:
- Nhất Thiên. Con thân là trưởng tôn của Hạ gia trang hẳn là phải hiểu rõ nên làm thế nào. Lúc trước, gia gia con nói một câu với Nhị thúc và Tam thúc, ta hôm nay chuyển lại cho con. Hạ gia trang nếu còn, chúng ta có quyền được hưởng thụ vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay. Hạ gia trang nếu mất, phúc sào chi hạ, khởi hữu hoàn noãn (Hai câu này nếu dịch ra tiếng việt là: lật đổ tổ chim rồi, bên trong làm sao còn trứng… Dịch thì vậy anh em có ý nào hay hơn thì xin góp ý).
Đưa ánh mắt nhìn phụ thân rời đi, Hạ Nhất Thiên trầm mặc nửa ngày, tâm tình hắn thay đổi rất nhanh, phảng phất nhớ lại những ngày trước.
Biết được tốc độ tiến giai cùng uy lực của chiến kỹ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức của Lục đệ, trong tim Hạ Nhất Minh nhất thời sinh ra cảm giác vô lực. Đặc biệt ở trong thế hệ thứ ba của gia tộc, Nhất Thiên trước nay vẫn cảm thấy như hạc giữa bầy gà, đến khi cảm giác này biến mất, đối với tâm tính tự tin của hắn là một sự đả kích rất lớn.
Nhưng giờ phút này, trong tim Hạ Nhất Thiên lại nổi lên một suy nghĩ khác, nếu Lục đệ sau này đột phá lên tiên thiên cường giả, như vậy khi chiếm giữ Huyền thành thì còn có lực lượng nào có thể khiêu chiến với Hạ gia đây?
Hóng mát dưới đại thụ, những lời này không phải là ăn nói ba hoa.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Thiên thở dài một tiếng, mặc dù suy nghĩ trong đầu của hắn không thể trong một thời gian ngắn có thể thay đổi, nhưng hắn lại đang có phương hướng để cố gắng đạt được.
Đồng dạng, Nhất Thiên cũng hiểu được, một khi mình đã thật sự nghĩ thông suốt rồi, như vậy đối với tu vi của hắn ngày sau có ảnh hưởng rất tốt.
Nhìn về phía nhà của Lục đệ, Hạ Nhất Thiên cười khổ một tiếng, có lẽ Lục đệ chính là tâm ma của mình a.