Đầu óc hắn xoay chuyển, lập tức hiểu rằng, đối với mọi người ở chủ mạch, nếu hai nhánh Đồ Phiên và Hoành Sơn có thể hòa hảo với nhau như thuở ban đầu thì chắc chắn bọn họ sẽ vui mừng.
Hạ Nhất Minh lại dời ánh mắt từ đám Hắc Mộc Chi sang nhìn Chu Đại Thiên, thấy trong đôi mắt đen của hắn đầy vẻ chân thành.
Tuy rằng Hạ Nhất Minh biết, những lão bất tử thế này đã thành tinh, hoàn toàn không thể tin tưởng bề ngoài ánh mắt của họ, nhưng hắn cũng hiểu, nếu đối phương đã có hành động như vậy, mình chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Bất kể hắn nguyện ý hay không, dưới tình huống như vậy, hắn chỉ có thể nhận lời xin lỗi của đối phương.
Khẽ mỉm cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Chu huynh thật sự quá khách khí, hậu lễ như thế, tiểu đệ nhận lấy thực sự là rất xấu hổ.
Chu Đại Thiên sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, nói:
- Hạ huynh, bất kể chúng ta trước kia có xảy ra xung đột gì, Hoành Sơn và Đồ Phiên thủy chung đều là một nhà. Tình hữu nghị đã truyền thừa mấy ngàn năm như vậy khó có thể xóa bỏ. Hơn nữa....
Y dừng một chút, nói:
- Chu mỗ không muốn bị người lợi dụng, ta nghĩ Hạ huynh cũng không muốn như vậy.
Hạ Nhất Minh hơi biến sắc mặt, nói:
- Chu huynh nói vậy có ý gì?
Chu Đại Thiên mỉm cười, nói:
- Mời Hạ huynh nhận lấy Hắc Mộc Chi. Đêm nay Chu mỗ sẽ đến bái kiến Hạ huynh, hơn nữa còn nói một ít chuyện về Ngũ Hành Hoàn.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh ngưng lại, đưa tay cầm lấy Hắc Mộc Chi, hắn nghiêm mặt nói:
- Một khi đã như vậy, đêm nay Hạ mỗ xin đợi đại giá.
Thực ra, sau khi vết thương trên mặt Viên Lễ Huân tan di, Hạ Nhất Minh đã không còn oán hận Đồ Phiên quốc sâu như trước nữa. Hiện giờ Chu Đại Thiên lấy Hắc Mộc Chi làm cớ hạ đài, hơn nữa nhắc tới chuyện Ngũ Hành Hoàn, Hạ Nhất Minh tự nhiên rất là động tâm.
Nếu thật sự có thể biết được lai lịch của Ngũ Hành Hoàn phỏng chế này, như vậy sẽ biết được quái nhân mặt quỉ là ai.
Kẻ chủ mưu đứng sau bức màn gây lên những chuyện này, dẫn bộ tộc Đồ Đằng tới, hơn nữa còn hại chết lão nhân Thủy Huyễn Cận, mới thực sự là kẻ Hạ Nhất Minh thực sự hận thấu xương.
Chu Đại Thiên vừa lòng gật đầu, mỉm cười lui xuống. Vu Kinh Lôi kinh ngạc nhìn y, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Tuy rằng có chút bất ngờ nhưng không hề ảnh hưởng tới việc giao dịch. Sau khi giao dịch xong, mọi người đều đổi được vật phẩm mà mình cần.
Hạ Nhất Minh rất nhanh phát hiện ra qui luật trong đó, những người này mỗi một lần chỉ giao dịch một vật phẩm, cứ sau mười lượt lại tiến hành đợt giao dịch thứ hai.
Trừ hắn ra, cho dù là Vu Kinh Lôi đều ra tay một lần. Hơn nữa càng làm hắn kinh ngạc chính là, trước khi giao dịch, bọn họ dường như đều không phải là mù quáng lựa chọn, mà như thể đã thương lượng rất kỹ từ trước rồi.
Cho đến khi bắt đàu vòng thứ ba mới có người rời khỏi giao dịch.
Cứ như vậy suôt một canh giờ, giao dịch mới hoàn thành toàn bộ.
Trương Trọng Cẩn nhẹ nhàng vỗ tay hai tiếng, mấy tên đệ tử phía sau lưng lão mới thu gom những cái bao cẩn thạn lại, đeo lên lưng, tiếp đó thi lễ cáo lui. Mặc dù trên lưng họ đều là những bảo bối vô giá nhưng những người này đều không hề nhìn, cứ như thể những thứ đó đều là rác rưởi, gạch đá vô dụng vậy.
Thái độ như vậy khiến Hạ Nhất Minh hâm mộ không ngừng, cũng có thêm nhận thức mới đối với thủ đoạn của Trương Trọng Cẩn.
Lão nhân này chỉ cười tủm tỉm nhìn xung quanh một vòng, nói:
- Các vị, lúc này giao dịch đã tiến hành thuận lợi, trừ một bằng hữu chưa đến đây thì mọi người đều đã tới đủ.
Dương Hạo cười khổ một tiếng, nói:
- Trương huynh, vị kia chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không đến đây được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trương Trọng Cẩn hơi giật mình, hỏi:
- Vì sao?
- Người đó đã bế quan, muốn ngưng tụ đóa hoa hữu hình thứ ba, nhưng 100 năm trước lại truyền đến tin tức, hắn bế quan thất bại, đã nổ tan xác mà chết.
Dương Hạo thở dài một tiếng, nói với vẻ tiếc hận vô cùng.
Trương Trọng Cẩn hơi run lên một lát, rồi thở ngắn than dài nửa ngày.
Tất cả mọi người ở đây không hẹn mà trở lên trầm mặc. Bọn họ đều là cường giả Nhất Đường Thiên, tự biết con đường tu luyện sau này khó khăn như thế nào.
Rất có thể bọn họ sẽ dẫm phải vết xe đổ của vị cường giả bế quan thất bại kia.
Chỉ có điều, cho dù là biết rõ kết quả này, chỉ sợ cũng không có mấy người cưỡng nổi sự hấp dẫn của việc bế quan đột phá.
Đây chính là cá tính bất khuất không từ bỏ của người luyện võ, nhưng đây cũng chính là nỗi bi ai lớn nhất của ngwoif luyện võ.
Trong những người này, chỉ có hai người hơi lóe mắt, rõ ràng có cảm giác khác hẳn.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, trong lúc vô ý đối mắt với Kim Chiến Dịch. Bọn họ đều thấy chút vẻ không đúng trong mắt đối phương, sau đó không hẹn mà cùng rời ánh mắt đi.
Thiên phú hai người này không giống với người thường, tự nhiên là không thể nghiệm được cảm khái trong lòng mọi người ở đây.
Trương Trọng Cẩn đột nhiên lắc đầu, nói:
- Quên đi, không nói nữa. Tiếp theo, các vị muốn cái gì, cứ nói hết ra, xem lão phu có biện pháp cấp cho các vị hay không.
Một vị cao thủ của chi nhánh có lẽ đã đợi những lời này từ lâu, lập tức nói:
- Trương huynh, tiếp theo ta cần một ít Đông Hải Vô Căn Phù Bình Thảo, huynh có thể mang tới không?
Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói:
- Đông Hải Vô Căn Phù Bình Thảo, thứ này quả thật hiếm thấy, chẳng qua ta có thể lưu ý một chút, phỏng chừng có thể nắm chắc 50%.
Người kia lộ vẻ vui mừng, nói:
- Nếu ngay cả Trương huynh cũng không thể thu thập được, vậy tiểu đệ không biết lấy thứ đó ở đâu nữa.
Trương Trọng Cẩn khẽ cười, cũng không thèm để ý lời nịnh nọt của đối phương, nói:
- Vẫn là qui tắc cũ, nếu Trương mỗ may mắn tìm được Đông Hải Vô Căn Phù Bình Thảo, như vậy hy vọng Hứa huynh có thể chuẩn bị một phần Lăng Hồ Thạch Tâm, được không?
Người nọ do dự nửa ngày, dường như thầm tính toán gì đó, rốt cục gật đầu thật mạnh, nói:
- Được, tiểu đệ sẽ chuẩn bị thỏa đáng, không để cho Trương huynh thất vọng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi rung động, không thể tưởng tượng ngay tại chỗ này nói dăm ba câu, bọn họ đã có thể đặt trước một vụ giao dịch lơn như vậy.
Đông Hải Vô Căn Phù Bình Thảo là cái gì? Hạ Nhất Minh hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng Lăng Hồ Thạch Tâm thì vốn là vật rất nổi tiếng ở các quốc gia tây bắc.
Chỉ cần là người có chút thế lực ở tây bắc, đại đa số đều đã được nghe nói về thứ này.
Lăng Hồ, kỳ thật là chỗ giao giới của tây bắc tam đại cường quốc. Tại mảnh đất không ai quản lý này sinh ra một loại ngọc thạch, được đặt tên theo địa danh sinh ra nó, gọi là Lăng Hồ Thạch.
Trong vô vàn những viên Lăng Hồ Thạch, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một viên ngoc thạch hoàn toàn trong suốt, ở trung tâm của nó có một viên ngọc nhỏ hình trái tim.
Nghe nói loại ngọc thạch này cũng là một trong số thiên địa chí bảo, nhưng số lượng cực kỳ hiếm hoi, hơn nữa đã bắt đầu có hiện tượng tuyệt tích, cho nên càng trở lên quí báu.
Trương Trọng Cẩn vừa lòng gật đầu, nói:
- Các vị còn yêu cầu gì, mời nói ra đi.
Mọi người đều mở miệng, chẳng qua Hạ Nhất Minh chú ý tới một hiện tượng, có một số người nói chuyện không hề kiêng kị, quang minh chính đại đưa ra yêu cầu, nhưng có hai người lại ngưng tụ lời nói thành một đường âm thanh, rõ ràng là không muốn người khác nghe được.
Trương Trọng Cẩn hiển nhiên là sớm có ứng đối, sau khi mỗi người đưa ra yêu cầu, lão lại hoặc là đồng ý, hoặc là cự tuyệt, nhưng đa phần là loại đáp án lập lờ, có vẻ lão cũng không nắm chắc tuyệt đối.
Chẳng qua, chỉ cần lão đáp ứng, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Rất hiển nhiên, mọi người đều kỳ vọng rất cao ở lão.
Chỉ có điều Trương Trọng Cẩn cũng không chút khách khí. Tất cả những thứ lão đưa ra đều thuộc loại thiên tài địa bảo linh tinh gì đó, mà mấy thứ này tuyệt đại đa số đều là đặc sản tây bắc, sợ là cũng chỉ có các cường giả Nhất Đường Thiên đã định cư lâu năm ở tây bắc mới có cơ hội đoạt được.
Những bảo vật họ nói ra đều có thể nói là báu vật vô giá, chẳng qua ở trên tay những người khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau, chẳng ai có thể đánh giá cụ thể được.
Trương Trọng Cẩn và mọi người nói chuyện với nhau hồi lâu, rốt cuộc xác định được đại khái những gì mọi người cần cũng như lão cần.
Tuy rằng chẳng qua là ước định đầu lưỡi, nhưng tất cả mọi người đều biết, với thân phận của bọn họ, một khi đã đáp ứng là như gỗ đã đóng thuyền. Trừ phi xảy ra bất ngờ, chết oan chết uổng, nếu không tuyệt đối không có vấn đề.
Sau lần gặp mặt hôm nay, Hạ Nhất Minh hiểu được, trong những chiếc bao chính là những bảo vật mà các cường giả Nhất Đường Thiên này cần và trao đổi với nhau mỗi lần tổ chức Đại hội Khai Sơn.
Tướng mạo của Trương Trọng Cẩn tuy xấu xí nhưng năng lực chắc chắn là rất lớn, yêu cầu của nhiều cường giả Nhất Đường Thiên như vậy mà về cơ bản, lão đều có thể thỏa mãn đủ.
Cho dù lão là môn hạ của đệ nhất môn phái Đại Thân, nếu muốn làm được như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh cũng phải sinh ra tâm lý kính nể lão. Có thể được nhiều cường giả như thế đón chào, quả nhiên là xứng với tư cách này.
Những thứ bọn họ nói ra đều là bảo bối chân chính, cũng không ai dám có ý khinh thường. Nếu nói dại miệng, như vậy không cách nào thu nhập được, không chỉ đắc tội với người mà còn là vấn đề thể diện.
Sau một hồi lâu, hai bên rốt cục xác định xong nguyện vọng. Trương Trọng Cẩn đứng dậy cáo từ. Dương Hạo và các cao thủ Nhất Đường Thiên của chủ sơn tiễn họ. Các cao thủ Nhất Đường Thiên của các phân nhánh cũng cáo từ rời đi. Trước khi đi, Chu Đại Thiên khẽ gật đầu hướng Hạ Nhất Minh và Vu Kinh Lôi, rõ ràng là nhắc nhở bọn họ nhớ tới ước định buổi tối.
Sau khi toàn bộ mọi người rời đi, Vu Kinh Lôi nhẹ giọng nói:
- Hạ trưởng lão, ngươi thật sự tin tưởng Chu Đại Thiên sao?
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lát, nói:
- Kỳ thật tin tưởng hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là xem biểu hiện sau này của bọn họ.
Vu Kinh Lôi vỗ tay một cái, nói:
- không tồi. Đồ Phiên nhất mạch mặc dù có một vị Tôn giả tọa chấn, nhưng Hoành Sơn chúng ta cũng không sợ hãi bọn họ.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, hỏi:
- Vì sao?
Chênh lệch giữa Tôn giả và cường giả tam hoa bình thường là rất lớn, Hạ Nhất Minh tự nhiên sẽ không nghĩ Vu Kinh Lôi có thể có năng lực chống lại Tôn giả.
Vu Kinh Lôi cười ha hả, nói:
- Hạ trưởng lão có điều không biết. Khi còn sống, gia sư và Tôn giả Ngả Văn Bân tương giao tâm đầu ý hợp. Lão nhân gia không chỉ là Tôn giả của Thiên Trì sơn chủ mạch mà đồng thời còn là Khách tọa Tôn Giả của Hoành Sơn nhất mạch chúng ta. Nếu Tôn Giả của Đồ Phiên thực sự muốn lấy thế ép người, lão nhân gia chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Hạ Nhất Minh lúc này mới giật mình, chẳng trách Vu Kinh Lôi không có bộ dáng sợ hãi, hóa ra Hoành Sơn nhất mạch còn có hậu trường cường ngạnh như vậy.
Vu Kinh Lôi đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão, Ngả Tôn Giả tuy rằng kính trọng Hoành Sơn chúng ta vài phần, nhưng nói đến cùng, tự chúng ta có được Tôn Giả mới là tốt nhất.
Hạ Nhất Minh hơi giật kình, rốt cuộc hiểu được ý tứ của lão. Chỉ có điều nghĩ tới đề nghị của Ngả Văn Bân về việc ngưng tụ ngũ hành chi hoa, trong lòng hắn bất giác có chút do dự...