Chương Đại Hổ chợt hú lên một tiếng thật dài. Tiếng hú nhanh chóng lan rộng ra khắp nơi, đập vào vách núi, phản xạ ngược trở lại, tạo nên những tiếng vang liên tiếp.
Vố số nhưng tiếng hú chợt vang lên hưởng ứng. Thoáng cái, từ xa có hơn trăm bóng người lao đến. Từ trên những người đó có thể cảm nhận được hơi thở của cường giả. Kém nhất trong số họ cũng là tiên thiên cường giả. Số lượng thánh giả cũng có tới sáu người.
Nhìn thấy như vậy khiến cho Hạ Nhất Minh phải nhíu mày. Mặc dù hắn biết cường giả của bộ tộc Đồ Đằng rất đông, hơn xa bất kỳ thế lực nào ở bên ngoài. Nếu không, sau khi thần đạo biến mất, bọn họ không thể nào chiếm được Sinh Tử giới trong một thời gian lâu nhưa vậy. Cho dù tất cả đều không muốn, nhưng cũng không thể không nhìn nhận vào một sự thật.
Nếu không phải có những lúc thăng trầm thì vào lúc này, Sinh Tử giới vẫn đang do bọn họ khống chế. Có điều, bọn họ tranh đấu với các thế lực bên ngoài bao nhiêu năm, đã thể hiện một thực lực rất sâu. Tới mức mà một người bình thường không thể tưởng tượng.
Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy có nhiều cường giả của bộ tộc Đồ Đằng đến vậy, trái tim Hạ Nhất Minh vẫn từ từ trầm xuống.
Chắc chắn đây chưa phải là tất cả thực lực của bộ tộc Đồ Đằng. Nhưng cho dù thế nào thì sau này, hắn với bọn họ cũng luôn ở thế không chết không thôi.
- Tất cả bày trận! - Âm thanh lạnh lùng từ trong miệng Chương Đại hổ phát ả.
Mặc dù mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng đối với mệnh lệnh của hắn cũng không có người nào dám làm trái. Mà ngay cả một chút ý niệm phản kháng cũng không có chứ đừng nói tới chuyện khác.
Hơn trăm người nhanh chóng di chuyển, bày ra một cái trận pháp thần bí trước mặt Hạ Nhất Minh.
Đây là một trận pháp do con người và linh thú kết hợp tạo nên. Mặc dù hoàn toàn khác với những trận pháp bố trí bằng các loại tài liệu như trận pháp ở bình nguyên trung tâm nơi có Quỷ Khốc lĩnh, trận pháp trên đỉnh Thiên Trì sơn. Nhưng bất cứ người nào nhìn thấy cũng cảm nhận được một làn sát khí đang tỏa ra từ trong trận.
- Chiêu Thái Lâm vào trận! - Chương Đại Hổ gầm lên một tiếng. Sau đó hắn bước vào trong trận trước tiên. Bám theo sau là Hồ Mỹ cơ và Tư Đại thánh giả.
Trên khuôn mặt nhếch nhác của Chiêu Thái Lâm hiện lên một sự vui mừng. Hắn lên tiếng đáp ứng rồi, nhanh chóng cùng với con Kim Mao thử lao vào trong trận.
Hạ Nhất Minh im lặng nhìn tất cả mọi thứ. Hắn cũng không ra tay công kích mà chỉ lặng im quan sát. Chính vì thế mới khiến cho đám tộc nhân Đồ Đằng cảm nhận được sát ý đang tỏa ra từ người hắn.
- Hạ Nhất Minh! Nếu ngươi có thể vào trong trận giết chết Chiêu Thái Lâm thì bộ tộc Đồ Đằng chúng ta sẽ không để ý tới nữa. - Chương Đại Hổ cao giọng quát:
- Nhưng nếu không làm được thì ngươi mau đi đi. Chờ ước hẹn hai mươi năm rồi quay lại.
Hạ Nhất Minh biểu hiện thực lực khiến cho bọn họ phải sợ hãi. Khí thế điên cuồng của hắn gần như có thể áp đảo tất cả mọi thứ, ngay cả Chương Đại Hổ cũng không có cách nào chịu nổi khí thế của Hạ Nhất Minh.
Nhìn vẻ ngoài của Chương Đại Hổ có vẻ thô kệch, nhưng thật ra hắn là một người hết sức cẩn thận. Khi thấy như vậy, ngay lập tức hắn gọi lực lượng quan trọng nhất của bộ tộc Đồ Đằng xuất hiện. Nếu ngay cả lực lượng đó mà cũng không thể ngăn cản được Hạ Nhất Minh thì chứng tỏ bộ tộc Đồ Đằng đã hoàn toàn bất lực đối với hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tuy nhiên hắn lại không thể ngờ được, trong cái thần khí phảng chế của Hạ Nhất Minh lại có một cái hỏa hệ thần khí đệ nhất.
Nhưng chẳng nói tới hắn mà cho dù Hạ Nhất Minh có đi rêu rao chuyện đó thì cũng không có mấy người chịu tin. Thần khí lại bị một cái thần khí phảng chế hút vào, hoàn toàn phá vỡ lối tư duy của mọi người. Những người có thể chấp nhận được chuyện đó chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không thể ngờ được rằng không phải do Hạ Nhất Minh sử dụng ngũ hành hoàn hút Cửu Long lô mà là do tự nó chui vào. Đồng thời bọn họ cũng không biết rằng Hạ Nhất Minh đối với chuyện này hết sức khổ sở.
Uy lực của Cửu Long lô quá lớn. Nó là một cái thần khí thực sự. Điều khiến cho hắn tức suýt hộc máu chính là cái thần khí đó lại ở bên trong ngũ hành hoàn. Muốn sử dụng Cửu Long lô phát ra uy lực của nó thì phải tính đến khả năng thế giới của ngũ hành hoàn có chịu đựng nổi hay không.
Nếu thực sự phóng ra ngọn lửa như lần trước thì chắc chắn có thể giết chết tất cả những người ở đây. Nhưng nếu chỉ phát ra một uy lực mà thế giới của ngũ hành hoàn có thể chịu được được thì chắc chắn chẳng thể đánh chết được hết đám người trước mặt.
Có lẽ đám thánh giả bình thường và tiên thiên cường giả cùng với thánh thú đồng hành của họ có thể sẽ chết ngay tại chỗ. Nhưng bốn vị đại thánh giả có thể tự do bay lượn thì chưa chắc đã tóm được.
Trong mắt Hạ Nhất Minh lóe lên một tia hung quang cùng với một chút do dự. Hắn thử giao tiếp cùng với Cửu Long lô, cầu khẩn nó tạm thời ra khỏi ngũ hành hoàn. Sau khi xong việc lại chui vào trong đó cũng được. Nhưng đáng tiếc là Cửu Long lô, chẳng thèm để ý tới thỉnh cầu của Hạ Nhất Minh.
Ngũ thải quang mang trên bầu trời càng lúc càng đậm. Ánh sáng của nó tỏa ra trăm trượng khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.
Nhưng không chỉ có đám người trước mặt cẩn thận đề phòng, mà ngay cả trong khu vực núi non cũng bắt đầu có sự hỗn loạn.
Vào lúc này, Hạ Nhất Minh hiểu rõ nếu hắn không ra tay thì còn có nhiều cao thủ chạy tới đây nữa. Hắn cắn chặt răng, trong vòng sáng của ngũ hành hoàn, nắp của Cửu Long lô từ từ mở ra. Năng lượng hỏa hệ nồng đậm bắt đầu dao động như chực từ trên trời ập xuống.
Tuy nhiên vào đúng lúc này, một cái bóng trắng thoáng lóe lên. Hành động của nó lập tức trở thành tiêu điểm cho sự chú ý của tất cả những người có mặt.
Con bảo trư vẫn bám chặt trên lưng Hạ Nhất Minh, lúc này đã nhảy xuống đất. Nó ngẩng cái đầu nhỏ, nét đáng yêu hoàn toàn biến mất. Vào lúc này, nhìn thân hình bé nhỏ của bảo trư, mọi người lại cảm nhận được một sự ngạo nghễ phát ra từ nó.
Đám tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng đều sửng sốt nhìn bảo trư. Tuy nhiên, ánh mắt bốn vị đại thánh giả lại càng thêm sững sờ. Trong ánh mắt của bọn họ còn có thêm một sự sợ hãi.
Bọn họ đã nhân ra lai lịch của con vật nhỏ bé đó. Mà trong đầu Hạ Nhất Minh cũng sực nhớ tới, khi ở trong Luân Hồi chi địa đã gặp được một con vật có hình dạng giống hệt như bảo trư.
Đúng vào lúc này, bảo trư chợt mở miệng. Một tiếng rống khủng khiếp từ trong cái miệng nho nhỏ phát ra. Một tiếng rống không chỉ có âm thanh vang vọng mà trong âm thanh đó còn ẩn chứa một nguồn năng lượng khủng bố của thiên địa.
Nguồn năng lượng đó nhanh chóng xuất hiện trong đầu, tận sâu cả trong linh hồn của mọi người. Khi nguồn năng lượng bắt đầu tỏa ra, khắp không gian đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh. Thậm chí, ngay cả một chút gió cũng hoàn toàn biến mất.
Trong phạm vi khu vực xung quanh, chỉ có duy nhất một thứ âm thanh đó. Nó đã chiếm chỗ, khống chế, nắm giữ tất cả mọi thứ.
Ngay cả đám người Chương Đại Hổ đến lúc này cũng hoàn toàn cứng người. Bất luận là thân thể bọn họ hay đám thánh thú động hành cũng đều không thể cử động được.
Tiếng gầm giận dữ của bảo trư không ngờ lại có được uy lực mạnh đến vậy.
Tuy nhiên, ở đây vẫn còn có hai người và một thú không bị thứ âm thanh đó ảnh hưởng.
Bách Linh Bát thì không cần phải nói. Muốn dùng âm thanh đó mà phá hủy thân thể của hắn đúng là một chuyện mơ tưởng. Mà cho dù có thể phá hủy được đi chăng nữa, thì chỉ cần đá năng lượng là hắn lại có thể hồi phục.
Còn hai kẻ khác cũng không bị ảnh hưởng chính là Hạ Nhất Minh và bạch mã Lôi Điện. Hạ Nhất Minh đã từng gặp qua những cảnh tương tự, hơn nữa đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước. Còn bạch mã Lôi Điện cũng có được huyết mạch của thần thú nên hiển nhiên cũng không bị ảnh hưởng.
"Xoẹt..."
Lôi điện màu tím đã được bạch mã chuẩn bị sẵn chợt phóng ra. Với một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, trong nháy mắt đã đánh trúng người Chiêu Thái Lâm đang ngây như phỗng và con thánh thú đồng hành của hắn.
Một người một thú không kịp kêu lên tới một tiếng. Bạch mã Lôi Điện thoáng cái đã hóa thành một dải quang mang màu trắng, xuất hiện trước mặt hắn.
Sát khí tràn ngập trong mắt Hạ Nhất Minh, hắn vô thức giơ tay lên...ngũ thải quang mang trên trời chợt ngưng tự lại thành một quả cầu bán kính một thước, bao lấy thân thể Chiêu Thái Lâm. Sau đó, Lôi Điện nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ. Hạ Nhất Minh cất tiếng cười ha hả. Hắn đưa tay vẫy một cái, con bảo trư chợt trở lại là một con heo nhỏ đáng yêu, nhảy vào trong lòng hắn.
Sau đó, bạch mã hí lên một tiếng, quay ngược theo đường cũ mà chạy đi. Trong nháy mắt bọn họ đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một chút dải sáng trắng kéo dài, đang từ từ tan biến.
Bị Hạ Nhất Minh và hai con thú bỏ rơi, Bách Linh Bát chợt nhíu mày, mắng nhỏ một câu. Vào lúc này, cũng may Hạ Nhất Minh không có ở đây, nếu không chỉ sợ hắn rơi xuống khỏi lưng bạch mã cũng nên.
Sau đó, thất thải quang mang quanh người Bách Linh Bát chợt xuất hiện. Hắn nhanh chóng bay đi.
Đến tận lúc này, đám người Chương Đại Hổ mới như từ trong mộng tỉnh lại. Ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Chiêu Thái Lâm.
Vị đại thánh giả của thử tộc đang thừ người nhìn về phía trước. Sinh mạng của cả người và thú đang dần biến mất. Chỉ trong mấy cái hô hấp đã không còn...