A Phúc đi vào, tiến lên một bước: “Quý Thái phi, bây giờ phải làm sao?”
Ánh mắt của Quý Thái phi sắc lạnh như kiếm: “Sai người đến đảo Người điên, ai gia không đợi nổi sáu ngày sau nữa, ai gia muốn Hạ Thương Mai phải chết ngay bây giờ.”
Quý Thái phi hít sâu vài hơi, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Hành tung của Hạ Thương Mai vẫn luôn nằm trong sự kiểm soát của bà ta. Kể từ khi cô rời khỏi Kinh Thành, dẫn theo Tiêu Thác chạy đến đảo người điên, bà ta đã sai người theo sát cô.
Bà ta không tin Hạ Thương Mai có thể tìm được phương thuốc chữa khỏi bệnh cương thi. Cho dù Hạ Thương Mai phải chết, thì cũng phải chết trong tay bà ta, mới có thể hả cơn giận trong lòng Quý Thái phi.
A Phúc lo lắng nói: “Nhưng mà, một khi giết chết Hạ Thương Mai, Vương gia sẽ không ra tay với Nam Hoài vương chứ?”
Quý Thái phi cười lạnh: “Nó chắc chắn sẽ ra tay. Nhưng ai gia cũng sẽ để nó biết, cả nó và đệ đệ nó sẽ sống chết cùng nhau. Nếu đệ đệ nó chất, nó cũng không được sống.”
A Phúc vui vẻ hẳn lên: “Chẳng nhẽ, Đồng mệnh cổ đã có hiệu quả rồi ư?”
Quý Thái phi không lên tiếng ngay, bà ta ngồi xuống, một lát sau mới nói: “Cứ làm theo dặn dò của ai gia, mau đi đi. Muốn Hạ Thương Mai trở về cũng được, nhưng chỉ có thể mang đầu của cô ta trở về.”
A Phúc cúi người rời đi.
Mộ Dung Khanh ra khỏi Vương phủ, dặn dò thị vệ: “Để ý đến người bên chỗ Quý Thái phi.”
“Rõ!” Thị vệ nhận lệnh rồi đi ngay.
Mộ Dung Khanh không dùng xe ngựa, mà trực tiếp dẫn theo vài người thúc ngựa ra khỏi Kinh Thành. Hắn nghi ngờ Hạ Thương Mai đến đảo người điên, bởi vì ngày trước cô đã từng nhắc đến nơi đó.
Nhưng trước khi đến đảo người điên, hắn phải đi gặp một người, đó là Trần Thái quân.
Lúc này, bên phía Mộ Dung Tráng Tráng, nàng ta đến vùng dịch và phân phó ổn thỏa người trong vùng dịch. Nếu có người hỏi Hạ Thương Mai, nàng ta sẽ nói cô đi tìm dược liệu, ngoài ra, một từ cũng không thể nói.
Lý Tướng quân và Nhu Dao Huyện chúa đều thật lòng khâm phục Hạ Thương Mai, nhưng vẫn nghi ngờ về hướng đi của cô.
Nhu Dao lén lút hỏi Tráng Tráng: “Thương Mai rốt cuộc đi đâu rồi?”
Tráng Tráng nhẹ giọng, nói: “Đoán chừng là bị người ta bắt đi rồi. Có người không muốn bệnh dịch được chữa khỏi.”
Nhu Dao kinh ngạc: “Còn có người làm như vậy ư?”
“Lòng người khó đoán mài” Tráng Tráng cũng không nói quá nhiều, bởi nàng ta đối với Nhu Dao cũng không tính là thân thiết lắm.
Nhu Dao cảm thấy khó tin, cười lạnh nói: “Nếu người không muốn bệnh dịch được chữa khỏi đó đến vùng dịch nhìn thử cảnh dân chúng đang phải chịu khổ, liệu răng lương tâm của hắn có trỗi dậy hay không?”
“Nhu Dao, cô quá đơn thuần. Đối với một số người mà nói, chết một vài người cũng giống như chết một vài con sâu, con kiến mà thôi.” Tráng Tráng nhẹ nhàng thở dài.
Nhu Dao đứng ở cửa, nhìn những người mắc bệnh cương thi đang bị trói chặt trên giường, nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.
Từ lúc học y đến giờ, nàng ta luôn đặt tính mạng con người lên hàng đầu. Có thứ gì quan trọng hơn mạng sống chứ? Con người nghĩ trăm phương nghìn kế để được sống. Nàng ta từng gặp bệnh nhân bệnh tình nguy kịch, nhẫn nhịn chịu cơn đau đớn xé gan xé phổi, chỉ vì trong lòng luôn ôm ấp hi vọng được tiếp tục sống.
Nàng ta cho rằng, con người nên giúp đỡ lẫn nhau, chứ chưa từng nghĩ rằng, khi đối mặt với dịch bệnh khó khăn như thế này, vẫn có người tồn tại suy nghĩ độc ác như vậy.
Tráng Tráng vừa phân phó mọi người xong thì thấy Lý Tướng quân đến bẩm báo: “Lương Thái phó dẫn người đến.”
“Mấy người?” Tráng Tráng nghiêm nghị, hỏi.
“Tâm bốn, năm người. Đại Tướng quân Tiêu Kiêu cũng đến, còn có Lễ Thân vương.”
Tráng Tráng lập tức biến sắc, hắn cũng đến ư?
Sau đó, Tráng Tráng xoay người đi vào bên trong, dặn dò Nhu Dao và Lý Tướng quân: “Hai người đi đối phó với họ trước đi, đừng nói ta ở đây.”
Nói xong, nàng ta đi vào trong hậu viện của Từ Đường rồi đóng chặt cửa lại. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng nàng ta vẫn có thể nghe thấy động tĩnh và tiếng nói của người bên ngoài.
Sáng nay, Lương Thái phó đã liên hệ với vài quan viên, nói rằng muốn đến vùng dịch kiểm tra tình hình bên đó, đồng thời thăm hỏi các bệnh nhân.
Ông ta chủ động động mời Tiêu Kiêu và Lễ Thân vương, còn có hai ba quan viên nữa đi cùng.
Bởi vì trong doanh trại xuất hiện bệnh cương thi, nên Tiêu Kiêu vô cùng căm ghét căn bệnh này. Cộng thêm Lương Thái phó mời và Hoàng Thái Hậu ra lệnh bảo hắn đến giám sát vùng dịch, cho nên hôm nay hắn mới đi cùng ông ta đến đây.
Về phần Lễ Thân vương, mặc dù ngoài mặt thì không cảm xúc, nhưng thật ra hắn rất quan tâm đến chuyện này.
“Tham kiến Lễ Thân vương, tham kiến Đại Tướng quân, tham kiến Thái phó…” Lý Tướng quân dẫn người đến chào hỏi họ.
Lương Thái phó khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nhìn Lý Tướng quân, nói: “Hiện giờ, còn khoảng bao nhiêu bệnh nhân, số người chết có giảm không?”
Lý Tướng quân nói: “Bẩm Thái phó, hiện giờ số bệnh nhân còn khoảng năm mươi sáu người. Về phần số người chết, sau khi Hạ đại phu đi vào, không có ai phải chết cả.”
“Ừm, rất tốt. Thế Hạ đại phu đâu? Bổn quan phải thay mặt bách tính cảm ơn cô ta.” Vẻ mặt của Lương Thái phó tràn đầy vui mừng. Lý Tướng quân trưng ra vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Thái phó đến thật không đúng lúc, Hạ đại phu đã đi hái thuốc rồi.”
“Hái thuốc? Quán thuốc trong Kinh Thành thiếu gì thuốc chứ? Vì sao nàng ta phải đích thân đi hái thuốc?”
Lý Tướng quân tiếp lời, nói: “về việc này, mạt tướng cũng không rõ lắm, dù sao mạt tướng cũng không phải là thầy thuốc.”
“Nơi này không phải có thầy thuốc sao? Mau đi hỏi đi.” Lương Thái phó nói.
Thấy vậy, Nhu Dao đi lên trước, nói: “Đại nhân, ngài muốn biết điều gì?”
Lương Thái phó nhìn thấy Nhu Dao, lập tức ngẩn ra: “Huyện chúa đến đây làm gì thế?”
Mặc dù Nhu Dao không phải người thông minh, nhưng khi nhìn thấy Lương Thái phó cố chấp muốn gặp Thương Mai, nàng ta bèn đoán ra sự mất tích của Hạ Thương Mai chắc chắn có liên quan đến ông ta.
“Ta là đại phu, ta đến đây đương nhiên là để chữa bệnh cứu người.”
Lương Thái phó thản nhiên cười, nói: “Huyện chúa có thân phận cao quý, vẫn là không nên ở đây thì tốt hơn, người mau sớm quay về đi”
“Ta có cao quý đến đâu thì cũng không bằng Thái phó.” Nhu Dao không vui nói.
Tiêu Kiêu và Lễ Thân vương đều không nghe cuộc nói chuyện giữa Lương Thái phó và Nhu Dao, mà đi thẳng vào bên trong.
Tiêu Kiêu đã từng nhìn thấy bệnh cương thi trong doanh trại. Khi bị khống chế, đám quân lính liên tục phát điên, gào rú. Những gì hắn nhìn thấy chỉ là những bệnh nhân đang phát điên.
Nhưng ở đây, đã không còn bệnh nhân phát điên nữa. Họ chỉ im lặng nằm trên giường. Họ gần như đã có ý thức, gương mặt ngập tràn đau khổ. Có thể nhìn ra, họ đang phải chịu đựng sự giày vò vô cùng kinh khủng.
“Không phải nói, những người mắc bệnh cương thi sẽ phát điên sao? Vì sao họ không phát điên?” Lễ Thân vương hỏi.
Lý Tướng quân nói: “Lúc trước đúng là có phát điên. Nhưng sau khi Hạ đại phu đến, cô ấy châm cứu và cho họ uống thuốc. Vì thế họ mới yên tĩnh trở lại, đồng thời cũng có thể ăn được cháo lỏng.”
“Như vậy tức là, họ đã không phát điên nữa ư?” Tiêu Kiêu hỏi.
“Cũng không hẳn. Trong một ngày, vẫn có những lúc họ phát điên, chỉ là số lần phát điên ít hơn lúc trước rất nhiều. Ngày trước, một ngày họ sẽ phát điên sáu, bảy lần. Nhưng bây giờ chỉ có một, hai lần, nhiều nhất cũng chỉ hai, ba lần.”
Lương Thái phó cũng đi vào.
“Châm cứu thật sự có hiệu quả như vậy ư? Quả là thân kỳ mà! Thật đáng tiếc, lần trước khi Thái tử đến đây, người cũng không gặp được Hạ đại phu. Hôm nay, bổn vương đến, nhưng cũng không gặp được cô ta.”
Lễ Thân vương nghe vậy, lập tức nhíu mày: “Có phải cô ta đang có việc gấp cần làm hay không? Ít nhất cô ta có thể làm giảm bớt triệu chứng của bệnh, như vậy là đủ lắm rồi!”
Một viên quan đi đến cùng Lương Thái phó hỏi Lý Tướng quân: “Vậy Hạ đại phu có nói là có thể nghiên cứu và chế tạo ra phương thuốc chữa khỏi bệnh cho họ không?”
Nghe vậy, Lý Tướng quân hơi do dự: “Cái này, ta chưa từng nghe thấy cô ấy nói về chuyện này.”
“Vậy cô ta đi đâu hái thuốc? Hay là, sai người đi tìm cô ta về đi.” Lương Thái phó nói.
Đúng lúc đó, một thầy thuốc của cục Huệ Dân đi vào, nghe thấy lời của Lương Thái phó, ông ta bèn buột miệng nói: “Hạ đại phu đã rời khỏi vùng dịch rồi, mấy ngày nay đều không thấy cô ấy.”