Chương 170: Nàng Thực Sự Thấy Rất Vui Vẻ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau


Lãnh Bằng Nguyệt ngẩng mặt lên, liếc nhìn Triệu ma ma: “Bà muốn nói cái gì?”
Triệu ma ma hơi dừng lại một chút: “Lão nô nói ra, tiểu thư đừng để trong lòng, người đừng sinh khí, coi như là đang đùa giỡn đi.”
Lãnh Bằng Nguyệt có chút sốt ruột giục: “Có chuyện gì cứ nói, còn ấp a ấp úng làm cái gì?”
“Lão nô trong lòng có nghi ngờ.

Người nói xem, Vương phi nương nương có phải là mang thai không?”
“Làm sao có khả năng?” Lãnh Bằng Nguyệt phủ nhận: “Khi còn ở phủ Thái tử bà thật sự gặp được nàng ta sao? Lần trước, lúc ở trước mặt Huệ phi nương nương, lẽ ra bà không nên nói thật.

Giọng nói vừa rơi xuống, nàng ta liền sững sờ, hít một hơi: “Mang thai? Đã bao lâu rồi?”
“Chuyện này Lão nô chỉ là phỏng đoán mà thôi, làm sao biết chính xác được? Nếu đúng là như vậy, theo như lời Vương ma ma nói, e rằng ít nhất cũng phải ba tháng.”
Lãnh Bằng Nguyệt đột nhiên ngồi dậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập: “Hơn ba tháng!”
Triệu ma ma cũng bối rối tự nói với chính mình: “Lão nô cũng đã nhẫm tính trong lòng.

Vương Phi nương nương vào cửa cũng chưa được ba tháng.

Có lẽ lão nô quá đa tâm rồi.”
Bởi vì Lãnh Bằng Nguyệt ban đầu không tin chuyện của Vương ma ma nên nhiều chuyện vẫn giấu bà ta, nghe bà ta suy đoán, nàng ta lập tức buột miệng: “Lãnh Băng Cơ trước khi vào vương phủ đã không còn trong sạch, ta lợi dụng lúc nàng hôn mê đã xem qua ngực của nàng thấy Thủ cung sa đã biến mất.

“Người nói Vương Phi nương nương hoài thai chính là một đứa con hoang?” Triệu ma ma ma sửng sốt hỏi lại.


“Còn không phải như vậy à?”
Triệu ma ma “phốc” một tiếng, vui mừng khôn xiết: “Không ngờ Vương Phi lại là loại người không tuân thủ nữ tắc như vậy.

Cơ hội để tiểu thư trở mình đã tới rồi.”
Lãnh Bằng Nguyệt cười hả hê: “Thực sự là trời đã giúp ta, nhưng mà ta vẫn luôn tò mò về việc trong ngày đại hôn làm thế nào Vương gia lại biết được rằng nàng không còn trong sạch, chắc chắn là ngài ấy đã được biết được nữ nhi nhà họ Lãnh có thủ cung sa đi?”
Bây giờ cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, hôm ấy nàng tìm chết bên trong kiệu hoa, vương gia liền truyền thái y tới khám cho nàng, lúc ấy dường như là thái y đã bắt mạch, nàng liền bị người phát hiện ra.

Vì vậy, Vương gia mới nổi cơn thịnh nộ trước mặt khách mời nói là từ bỏ không cần một vương phi như thế, ồn ào ầm ĩ một hồi người sống ta chết.”
Triệu ma ma sửng sốt một chút: “Ngươi nói Vương gia biết nàng có thai, không thể nào? Còn có nam nhân nào chịu được mình bị đội nón xanh như vậy ư?”.

Lãnh Bằng Nguyệt lập tức cảm thấy sảng khoái, bệnh tật cũng khỏi hơn phân nửa: “Có đúng không chỉ cần mời thái y đến hỏi là biết ngay thôi?”
“Thái y trong cung qua lại rất gần với Vương Phi nương nương, ông ấy lại đem chuyện này giấu kín như bưng, trực tiếp hỏi thẳng sợ là không được, thậm chí còn khiến đánh rắn động cỏ”
“Vậy theo ý bà thì sao?”
“Đã hơn bốn tháng rồi, cái thai sợ rằng muốn giấu cũng không được nữa, vậy tìm một bà đỡi có kinh nghiệm giả làm sư phụ phường may nhân cơ hội lấy số đo của nàng sờ qua xem có nhìn ra được manh mối gì không.”
“Lãnh Băng Cơ quá mức xảo quyệt, hơn nữa chúng ta không thể chờ đợi lâu hơn được nữa.”
Triệu ma ma lại nghĩ: “Nàng nhất định cũng sẽ không để người khác bắt mạch cho mình.

Cách duy nhất là đi thăm dò ý tứ của Thái y từng bắt mạch cho nàng ta.”
“Thái y có thể cảnh giác với bà, thôi bảo Vương ma ma làm đi”

Triệu ma ma do dự một chút: “Vương mà ma hiện tại vẫn chưa một lòng với chúng ta, bà ta có chịu giúp chúng ta làm việc không?”
Lãnh Bằng Nguyệt chế nhạo: “Cái này bà yên tâm, lão yêu bà này đã bị ta nắm chặt trong lòng bàn tay, không sợ bà ta không ngoan ngoãn nghe lời.

Như thế này, bà đi tới chỗ bà ta, nói với bà ta một câu, hỏi bà ta còn nhớ Tam thất đã từng bị bà ấy đánh tráo bằng đàn hương, và thực chất đàn hương kia đã được trộn lẫn với hợp hoàn tán không? Nghe vậy bà ta nhất định trong lòng sẽ hiểu rõ, không sợ bà ta không nghe lời”.

Triệu ma ma không hiểu câu này có nghĩa là gì, nhưng bà ta vẫn khôn ngoan không hỏi tiếp quay người dời đi.

Giang đại phu đang cùng con khỉ già của mình làm thuốc, mặt đối mặt với con khỉ già đang vui vẻ cầm chày thuốc đập thình thịch, vừa xem động tác của nó vừa thấy rất buồn cười.

Vương ma ma bước vào, trên mặt tràn đầy tươi cười: “Ngươi đang rất bận à?”
Giang đại phu nhận ra bà ta vì vậy vội vàng ném thuốc đang cầm trên tay xuống, đứng thẳng người: “Vương ma ma, có chuyện gì không?”
Vương ma ma liếc mắt nhìn xung quanh: “Không có chuyện gì, chỉ là ta tới xin ít hồng hoa về nấu cháo và làm đồ ăn nhẹ cho Vương Phi nương nương thôi.”
Đại phu ánh mắt lóe lên: “Vương phi nương nương không phải đã ra lệnh sao?”
Vương ma ma lắc đầu: “Không phải, là ta đã tự quyết định.

Vương phi nương nương khi còn là cô nương cơ thể của nàng bị lạnh, sau đó bị chút bệnh vặt.

Đại phu của phủ liền kề cho nàng mấy loại thuốc lưu thông máu cùng hồng hoa nấu thuốc thiện cho nàng ăn, vừa rồi bề bộn nhiều việc ta không để ý hết được, cũng may lúc này rảnh rỗi một chút ta liền nhớ ra chuyện này nên tranh thủ thời gian đem nguyên liệu của đơn thuốc thu thập trước”.


Đại phu trầm ngâm một chút: “Đơn thuốc này không phải cứ kê ra là một mực phải dùng như thế, tùy theo tình trạng của người bệnh mà bất cứ lúc nào cũng có thể điều chỉnh thuốc và liều lượng cho thích hợp.

Không phải lúc nào cũng cử nhất định dùng một đơn thuốc như vậy, tốt hơn hết là nên đi hỏi nương nương xem sao, dù sao nàng cũng biết y thuật nên cũng biết được thế nào là lợi là hại.”
Vương ma ma không quan tâm đến điều đó bất mãn nói: “Vương phi của ta đã biết đơn thuốc này từ lâu, cũng biết nó có tác dụng tuyệt vời trong việc thúc đẩy lưu thông máu và loại bỏ huyết ứ.

Còn cần người đưa hồng hoa ra đây”
Đại phu vẫn nhất quyết không chịu đưa nói: “Ngươi nên nghe lời ta một lần hỏi quá ý của Vương Phi nương nương rồi nói sau.

Thuốc này ta không thể tùy tiện đưa cho người được.

Đơn thuốc của ngươi cũng không thể tùy tiện cho Vương Phi nương nương dùng được.”
Vương ma ma không nói gì xoay người rời đi.

Triệu ma ma bước vào phòng của Lãnh Băng Nguyệt trong lòng không nên được kích động.

“Như thế nào, Vương ma ma kia ngoan ngoãn làm theo đúng không?”
“Như tiểu thư vừa nói, bà ta nghe xong lời này lập tức thay đổi sắc mặt, run rẩy hồi lâu, sau đó ngoan ngoãn làm theo phân phó của người”
“Kết quả thăm dò như thế nào?”
“Đã đúng đến tám chín phần rồi, đại phu nói thế nào cũng không chịu giao hồng hoa cho Vương ma ma”
Lãnh Bằng Nguyệt hơi nheo mắt lại: “Tốt lắm, lần này ta nhất định phải làm cho nàng thân bại danh liệt”
Triệu ma ma có chút lo lắng: “Tiểu thư có từng nghĩ đến việc dù thế nào thì Vương phi nương nương cũng là con gái nhà Tương phủ.

Người nếu đem chuyện của nàng nói ra cũng sẽ chịu bị người ta dị nghị sau lưng.”

“Chuyện đã đến lúc nào rồi, làm sao ta có thể lo lắng hết những chuyện này được? Chính là trước đây ta cũng lo lắng quá nhiều cho nên mới cho nàng thời gian để quyến rũ Vương gia.

Nếu ta nghe lời di nương sớm hơn mà vạch trần sự việc, Lãnh Băng Cơ đã sớm vạn kiếp bất phục rồi.

Hiện tại vương gia trước sau đều không chào đón ta, ngoài việc giải quyết Lãnh Băng Cơ ra, không còn cách nào khác khiến ngài ấy thay đổi quyết định, ta chỉ có thể được ăn cả ngã về không, cho dù không giành lại được sự sủng ái của Vương gia, cùng nàng ngọc nát hương tan cũng còn tốt hơn ở trong viện nàng đơn một mình chịu loại uất ức này”
Triệu ma ma thấy nàng ta đã có quyết định trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa.

Chủ tử nhà mình lúc trước thiết kế nước cờ tốt như thế, vậy mà một bước sai từng bước sai, liền trong lúc không đề phòng bị một người không biết tuân thủ nữ tắc Lãnh Bằng Cơ đạp lên đầu.

Bây giờ đành bó tay bó chân không có chiêu gì hay để đối phó được nàng.

Triệu ma ma vừa đi ra ngoài liền gặp một người, dưới sự dẫn đường của người gác cổng trong phủ hắn ta đang đi thẳng tới Tử Đằng tiểu trúc.

Cho dù ở xa, Triệu ma ma cũng có thể nhận ra bóng dáng của hắn ta chính là nha hoàn giúp việc của Kim phủ đang đến tìm Lãnh Băng Nguyệt.

Ánh mắt bà ta trở nên dữ tợn, dù sao cũng mới đi ra từ Kim phủ ra ngoài làm sao có thể không nhận ra thân phận của hắn ta chỉ là vỏ bọc, người này căn bản vốn là một nam nhân.

Người này thường xuyên ra vào Tử đằng tiểu trúc, nếu bị người ta nhận ra, chính là dấu đầu lòi đuôi, vì vậy, Triệu ma ma ngay lập tức bước ra ngăn chặn người này lại.

“Nương nương nhà ta không khỏe, vừa mới nghỉ ngơi rồi, nếu có chuyện quan trọng, lão nô có thể giúp người truyền lời lại”
Phương Phẩm Chi cầm một cái khăn trên tay uyển chuyển đi tới, bóng dáng thướt tha làm cho người gác cổng không thể dời mắt khỏi bước chân hắn ta, một đường vui vẻ ân cần dẫn bước hắn đi vào..

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]