Tất cả mọi người trong phủ đều biết Trắc Phi nương nương đi tìm nguyên nhân chuyện của Vương Phi, nhưng kết quả lại phải chịu một trận đòn, ngay cả đánh rắm cũng không dám.
Khi quay trở về Tử Đằng tiểu trúc còn bị tủi thân, suýt chút nữa thì tức giận đến chết.
Hơn nữa Vương Phi là người quản lý việc nhà, còn Vương Gia vẫn đang nắm giữ chìa khóa trong nhà nên bà ta tự cảm thấy mình bị cướp ngôi soán vị.
Ngày hôm đó chạy vào trong phòng thu chi rồi lấy được phiếu nợ của Lãnh Băng Nguyệt, lập tức hạ lệnh, bên trên có quản gia, bên dưới là những người thu chi, tất cả đều là đồ phản bội.
Bà ta vồn vã vào trong phủ ôm chồng sổ sách đi ra, còn rất vội vàng.
Bọn họ đã ăn bổng lộc của Vương Gia bao nhiêu năm qua mà phản bội một cách đơn giản như vậy, nếu như Vương Gia mà biết thì sẽ đau lòng biết bao nhiêu.
Lãnh Băng Cơ thật sự rất sốt ruột.
Nam nhân không quen được, càng quen càng phiền phức, nữ nhân không quản chuyện nhà cửa thì nam nhân kiếm tiền nhất định sẽ tiêu cho người phụ nữ khác.
Cho nên chỉ cần Mộ Dung Phong chàng ở lại chỗ ta một ngày, ta sẽ quản ngân lượng một ngày.
Nàng ra tay, vừa đánh vừa xoa, không chỉ lấy được lòng người mà còn làm khiếp sợ những tên nô bộc gian xảo coi thường người khác.
Còn ai dám coi thường vị Vương Phi ngay thẳng, nghiêm túc này nữa?
Gà chó thăng thiện, Triều Thiên Khuyết lập tức trở thành một thánh địa, Điêu ma ma càng được những người trong bếp nâng lên cao, tranh nhau mà xu nịnh.
Dù sao, sau khi Vương phi nương nương nắm giữ nhà, sao vẫn không ăn món ăn trong bếp, chẳng lẽ, sự sơ suất lúc ban đầu nàng vẫn còn để ở trong lòng? Hay là tay nghề cả mình không ý?
Bát cơm cũng bị lên không nổi?
Trong lòng ai không thấp thỏm, lo âu? Thật ra ngay từ lúc đầu làm khó làm dễ vị nữ đầu bếp và quản gia là Nhi Nhi và Linh Quan Nhi kia, hận không thể hung hăng tát mình mất bạt tại, đúng là hối hận không kịp.
Mấy người Nhi Nhi và Điều ma ma thản nhiên mà nhận mấy lời nịnh bợ của những kẻ này, không hề khách khí chút nào cả.
Phong thủy thay đổi, sẽ thu được những lợi ích ngoài dự kiến.
Những thứ này để sau hãy bàn, vì Lãnh Băng Cơ vào ngày thứ ba sẽ cướp ngôi thành công, chính thức quay trở về lại vương phủ của Mộ Dung Phong.
Nhưng là được người khác đưa về.
Vụ phó tướng lòng như lửa đốt chạy đến Triều Thiên Khuyết, phía sau là Mộ Dung Phong đang nằm trên cáng.
“Vương phi nương nương, không hay rồi, Vương gia bị thương rồi!”
Lãnh Bằng Cơ đang làm thuốc, chày giã thuốc trong tay nàng rơi xuống vang lên tiếng “bang bang”, nghe thấy vậy đầu không hề ngẩng lên: “Cắt trúng ngón tay hay là chảy máu mũi?” Vụ phó tướng vội vàng nhảy lên: “Không phải là bị nội thương! Trúng một chưởng của kẻ trộm”
Lãnh Băng Cơ nhớ lại những lời tức giận của Lãnh Băng Nguyệt ngày hôm đó, cười lạnh: “Một cái tát có thể đánh nội thương, vị anh hùng hảo hán này là người phương nào thế? Để bổn vương phi đi xem xem hắn thử.”
“Là thật đó, Vương gia nôn ra cả máu rồi!”
Lãnh Băng Cơ ngẩn người, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Vu phó tướng không giống giả vờ, trong lòng lập tức căng thẳng, liền đứng phắt dậy: “Ở đâu?”
“Ngoài cổng!”
Lãnh Bằng Cơ chạy nhanh ra, nhìn thấy Mộ Dung Phong nằm trên cáng, hai mắt nhắm chặt, mặt trắng bệch như tờ giấu, trước ngực còn có vết máu đã khô, lập tức khó thở, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Xông thẳng đến, nắm chặt lấy tay Mộ Dung Phong, nhịn không được tay cứ run rẩy.
“Đang yên đang lành, sao lại thế này?”.
Giọng nói khàn đi, ngắt quãng vang lên, trái tim cũng thắt lại, bao nhiêu tức giận để trong bụng mấy ngày nay đều tan thành mây khói cả rồi.
Vụ phó tướng nhìn nàng, vì quá căng thẳng mà móng tay nàng đâm sâu cả vào da thịt của Mộ Dung Phong, lòng đau như cắt: “Vương phi nương nương nhanh xem xem, nếu không sẽ không xong đầu, chúng ta cũng nên sớm chuẩn bị hậu sự”.
Lãnh Băng Cơ bất chấp lời nói đen đủi của hắn, vội vàng lấy ngón tay đặt lên mạch của chàng ấy, mạch đập hỗn loạn, hơi thở yếu ớt, thật sự là bị thương rồi, không phải giả.
“Còn ngơ ra đó làm gì? Mau đưa vào trong.”
Vụ phó tướng sai thị vệ đưa Mộ Dung Phong vào bên trong phòng, đặt lên giường, vội vàng làm kiểm tra cho chàng ấy.
“Ngươi chắc chắn là bị đánh một chưởng chứ?”
Lãnh Băng Cơ có chút khiếp sợ, giống như chính là hiện trường tai nạn, lục phủ ngũ tạng đều có mức độ tổn thương khác nhau.
Ai có thể làm ra được chuyện này chứ?
May mà, Mộ Dung Phong khỏe mạnh, không có lo lắng gì đến tính mạng.
Vụ phó tướng gật đầu: “Nghe nói là đối phương muốn liều mạng.
Đối phương chạy thoát rồi, ngài ấy bị đánh cho không thể cựa quậy được nữa, có vẻ như đánh không lại đối phương nên thua”
Lông mi của Mộ Dung Phong khẽ run mấy lên mấy cái.
Lãnh Băng Cơ đối với hành vi phá đám ghê tởm của Vụ phó tướng đã thấy quen mắt.
Mộ Dung Phong giam hắn ở trong vương phủ, không cho phép hắn quay lại doanh trại, trong lòng vẫn còn chút phẫn uất, cần phải phát tiết.
Nàng yên lòng, nhanh chóng lấy nước làm thuốc, đâm kim châm vào huyệt, không hề có chút tức giận.
“Tốt xấu gì cũng đường đường là Vương gia, thị vệ đều đứng trước mặt để trang trí sao? Vậy mà trơ mắt đứng nhìn chủ nhân của người bị người khác lấy mạng mà không quan tâm, là vì có ta, nên không họ cũng không gọi.”
“Chúng thần cản không được, miệng mồm kẻ trộm chửi bậy, lúc nào cũng chửi rủa hạ thấp Vương phi người.
Vương gia tức giận như một con báo, rút kiếm xông lên.
Hai người đầu với nhau hai ngày hai đêm, kiếm đều rất lợi hại, bọn họ cũng không thể nào lại gần.”
Tay của Lãnh Băng Cơ không ngừng lại, xoay mặt xác nhận một câu: “Cùng với ai?”
“Là tên trộm lần trước xông vào vương phủ”
Lãnh Băng Cơ “phốc” một cái đâm kim châm vào: “Tranh đấu thật tàn nhẫn, đáng đời!”
Tâm can Vụ phó tướng chịu không được run lên.
Nhìn vương gia đáng thương của mình nghiến chặt quai hàm, vô cùng đồng cảm, Vương phi nương nương ra tay cũng quá độc ác rồi.
“Vương gia, ngài ấy không sao chứ?”
Lãnh Băng Cơ cũng không hề ngẩng đầu: “Truyền lệnh xuống dưới, Vương gia không chết.
Ai cũng không được phép để lộ tin tức ra ngoài, nếu không sẽ bị phạt năm mươi trượng”
Vu phó tướng cảm thấy, chủ nhân Vương phi nương nương càng ngày càng khí thế, bá đạo!”
Mệnh lệnh này, thật sự giống với phong thái sắt đá của Vương gia.
Đương nhiên rồi, tin đồn tuyệt đối không được truyền ra ngoài, tránh cho các chủ tử trong cung lại phải một đống người đến hầu hạ, kế hoạch to lớn của Vương gia coi như xong.
Vương gia thật đáng thương, không hề dễ dàng gì, vương gia cũng bất lực, mình cần phải đề phòng nghiêm ngặt.
Tuyệt đối phải toàn nên màn chắn an toàn cho vương gia.
Cho nên, lúc hắn đi, cùng sai Nhi Nhi ra ngoài.
Lãnh Băng Cơ lại “phốc” một tiếng rút kim ra, sắc mặt lập tức lạnh lùng.
“Chuẩn bị nhiều kim chân độc như thế.
Mẹ nó, ngay đến cả người đàn ông của ta mà cũng dám làm bị thương, lần sau đừng để ta gặp lại người, nếu không, nhất định đánh gãy ba chân của ngươi!”
Khóe môi Mộ Dung Phong khẽ cong lên, cuối cùng trong lòng cũng thỏa mãn, yên tâm chìm vào hôn mê.
Ngủ một giấc vô cùng ngon lành mãi đến khi bị gọi tỉnh.
Mộ Dung Phong cảm thấy mình tỉnh lại, chắc chắn có thể nhìn thấy một cảnh tượng trong mơ xúc động lòng người.
Lãnh Băng Cơ có lẽ đang đang nằm bên giường mình, nắm chặt lấy tay mình, khóc bù lu bù loa, cầu xin mình nhất định phải kiên cường, cũng có lẽ, nàng mệt mỏi nằm bên mình, cuối cùng chịu không nổi, ngủ mê man.
Mình nhất định phải ấm áp lau đi nước mắt trên mặt nàng ấy, nhẹ nhàng bế nàng lên giường, nhẹ nhàng an ủi nàng.
Nhưng sự thật ra, chàng còn chưa kịp mở mắt ra đã nghe thấy tiếng đổ nhau, vô cùng khí thế.
Người trong phòng chăm sóc mình lại là Vụ Phó tướng.
Nhưng hắn cũng không nằm bên giường quan tâm lo lắng cho mình mà đứng trước cửa sổ, thò nửa người ra ngoài, rướn cổ trừng mắt, còn đang hò hét.
Trong sâu đang rất náo nhiệt, giọng Lãnh Băng Cơ là cao nhất.
“Chỉ là một con cua, che mắt, rụt cổ, bò đi bò đi qua cát.”
Vụ phó cũng căng cổ hét lên: “Sai rồi, lại sai rồi! Đến lượt ta, đổi cho ta!
“Vội cái gì? Đây là thời điểm tốt để tỏ rõ lòng thành, mau chăm sóc cho chủ nhân của người cho tốt.
Nếu chàng ấy tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy là người, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, thăng quan thăng chức cho người.
Để ta chơi một ván đi.”
Lãnh Băng Cơ lấy uy quyền ra uy hiếp Vụ phó tướng, mặc dù không phục, nhũng cũng chỉ có thể lẩm bẩm vài câu..
Mộ Dung Phong chớp chớp mắt: Bọn họ hình như đều quên ta là người bệnh nằm trên giường rồi sao?
Mình vừa mới từ quỷ môn quan trở về, đúng là giúp không có tâm, vật mà còn uống rượu đổ nhau trong sân sao?.