Ngày thứ hai, mưa ngừng gió lặng.
Sáng sớm, lương y trong phủ được mời tới Triều Thiên Khuyết, nói tối hôm qua Vương phi nương nương động thai khí.
Những người hầu ở Triều Thiên Khuyết sắc mặt đều nghiêm túc và lo lắng, trên mặt không có nụ cười nào, bầu không khí rất nghiêm túc.
Cẩm Ngu tối hôm qua đầm mưa, nằm trên giường, đau đầu chóng mặt, định sai Đại Mạt mời lương y, nghe thấy tin này liền hoảng sợ.
Nàng ta cũng biết đứa bé trong bụng của Lãnh Băng Cơ quý giá như thế nào.
Mộ Dung Phong sẽ thực sự nổi giận với mình sao?
Quá trưa, trong cung nhận được tin tức, hoàng Thái hậu đích thân đến.
Vội vã chạy đến còn nhanh hơn người báo tin.
Vừa bước Triều Thiên Khuyết, mùi thuốc đã xộc lên mũi.
Lãnh Băng Cơ nửa sống nửa chết năm trên giường lau nước mắt, Mộ Dung Phong canh giữ bên giường.
Trên chiếc ghế dài bên cạnh là ngọ thiện vẫn còn nguyên, đã nguội lạnh.
Thái hậu tiến lên đánh vào giữa lưng Mộ Dung Phong: “Con chăm sóc Băng Cơ như thế nào vậy? Đã gân năm tháng rồi, làm sao lại bị động thai?”
Lão thái thái tuy đã lớn tuổi nhưng sức tay không yếu đi chút nào.
Mộ Dung Phong quỳ trên mặt đất, thành khẩn ăn năn thỉnh tội: “Là tôn nhi chọc giận nàng ấy, nàng ấy không nghe tôn nhi giải thích, một mình giận dõi”
Thái hậu ngồi xuống trước giường của Lãnh Băng Cơ, ngăn nàng dậy thỉnh an, năm lấy tay nàng quan tâm ân cần hỏi han, truy hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Lãnh Băng Cơ ngay lập tức nói hết những gì đã xảy ra đêm qua.
“Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến con.
Con hảo tâm chữa lành mắt cho Quận chúa Cẩm Ngụ, ai ngờ lại dẫn sói vào nhà.
Nhà một cô nương, nửa đêm canh ba, chỉ mặc một chiếc áo nhỏ, cả người ướt đẫm chạy tới, ôm Phong Vương gia không buông, đòi vương gia dỗ mình đi ngủ.
Chuyện này nếu bị người ta nhìn thấy, thể diện của Hoàng gia chúng ta làm sao giữ được? Còn có để Vương Phi con đây vào mắt không?”
Thái hậu nghe vậy vô cùng tức giận: “Thật là, có lý nào như vậy! Cẩm Ngu là do Huệ Phi nuôi dưỡng, trong cung cũng tuân theo quy củ, sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!”
“Con còn đang mang thai, vất vả lắm mới chuẩn bị dược liệu cho mắt của Quận chúa, nhưng Quận chúa không những không cảm kích con còn nói không cần con nhiều chuyện, sợ con hạ độc nàng ta.
Nếu đã như vậy, còn cất công chạy tới Triều Thiên Khuyết chỗ con làm gì? Để khiến con thêm ấm ức, khiến con giận dỗi với vương gia sao?”
Cẩm Ngu là khách của Phong vương phủ, vốn dĩ không thích hợp ở trong Triều Thiên Khuyết, nên đã gây tranh cãi, nay lại làm chuyện như vậy, còn khiến Lãnh Băng Cơ động thai, Thái hậu cũng rất tức giận.
“Con đừng để chuyện này trong lòng, hoàng tổ mẫu lầm chủ cho con! Con yên tâm dưỡng thai.
Nếu Dung Phong không theo ý của con, con cứ đánh nó.
Phụ hoàng ban thưởng cho con “Roi thuần phu” không phải để trưng!”
Lãnh Băng Cơ lúc này mới hết khóc cười lên: “Thanh tre nhỏ ấy đập vào người vương gia, da thô thịt béo, giống như gãi ngứa vậy, vương gia còn mong chờ nữa là”
Tâm trạng thái hậu ngay lập tức liền tốt lên, không tiếp tục tức giận nữa.
Lát sau khuyên nhủ vài câu bèn hồi cung.
Đợi đến tồi, Lãnh Băng Cơ không chịu nổi nữa phải đứng dậy đi lại, từ cửa sổ, nàng tình cờ thấy Đại Mạt và Linh bà đang chỉ huy đám người hầu, dọn đồ ra khỏi phòng.
Huệ Phi gọi Cẩm Ngu vào cung, không biết đã nói những gì, Cẩm Ngu mặt xám mày cho, chuyển ra khỏi Triều Thiên Khuyết.
Mặc dù không ném được cây gậy này ra khỏi Phong vương phủ, nhưng ít nhất cũng lỗ tai cũng được yên tĩnh.
Cục tức trong lòng Lãnh Băng Cơ lúc này mới miễn cưỡng xuôi xuôi.
Còn về việc Huệ phi đối đãi với bản thân như thế nào, liền tùy ý bà ta.
Người không tôn trọng ta, sao ta phải nhịn người?
Sau hai ngày giả vờ nghỉ dưỡng trên giường, Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng buồn chán.
Mộ Dung Phong lệnh cho người chuẩn bị xe, trực tiếp đưa nàng về doanh trại.
Doanh trại là khu vực quân sự trọng yếu, từ xưa đến nay.
trừ phi là tướng quân cấp cao, nói chung không được phép đưa người nhà ra vào.
Vì vậy, sau đại hôn, Lãnh Băng Cơ vì phó tướng bị thương mới đến đây ở đây hai ngày.
Nhưng hôm nay khi vừa xuống xe ngựa, như cũ vẫn có binh lính vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra nàng, quỳ xuống hành lễ với nàng, hoan hô: “Vương phi nương nương đến rồi!”
Đột nhiên nhiều cái đầu vọt ra, nhìn về phía Lãnh Băng Cơ, giống nghênh đón binh sĩ khải hoàn trở về, rất nhiệt tình.
Nhưng khi quay mặt lại nhìn thấy Mộ Dung Phong, tất cả đều cùng nhau rụt đầu lại.
Mộ Dung Phong đã đánh tiếng với nàng từ trước, hôm nay đến doanh trại, có nhiệm vụ dạy vài vị quân y trong quân khâu vết thương.
Đối với những người đàn ông lăn lộn, liếm máu trên dao này mà nói, thường xuyên bị ngoại thương, cũng dẫn đến mất mạng.
Lần trước Lãnh Băng Cơ thực hiện phẫu thuật cho Vu phó tướng, quân y đã nhìn thấy, vô cùng ngưỡng mộ kỹ thuật khâu vết thương của nàng, cẩn thận dè dặt đề cập với Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong nghĩ rằng như vậy thực sự cần thiết, bèn thương lượng với nàng, đưa nàng qua đây.
Kỹ thuật khâu vết thương không khó học, khó là ở chỗ tìm được chỉ khâu phù hợp, trong điều kiện y tế hiện nay, làm thế nào để tạo ra một lại chỉ khâu bền chắc, đàn hồi và có độ giãn nở tốt?
Theo hiểu biết của Lãnh Băng Cơ, khi ngành công nghiệp hóa chất ở cổ đại chưa phát triển, chủ yếu sử dụng tơ tằm và ruột cừu, dùng các mô dưới niêm mạc ruột cừu và ruột bò làm ra, hấp thụ nhanh hơn, nhưng phản ứng biệt lập của mô cũng tương đối lớn.
Hơn nữa, nàng cũng không biết cụ thể nó được tạo ra như thế nào.
Nàng từng uyển chuyển đề cập nó với Mộ Dung Phong, nhưng Mộ Dung Phong không hề lưu tâm.
Có rất nhiều thợ thủ công lành nghề trong Công Bộ, không có khó khăn gì, và tất cả các dùng cụ để khâu đều được sao chép, làm lại.
Sau khi đi vào doanh trại, Mộ Dung Phong đi làm việc quân vụ của mình.
Lãnh Băng Cơ dưới sự dẫn dắt của binh sĩ, đi dạy cho một số quân y trước.
Mấy vị quân y nghiêm túc chờ đợi, đặt trước mặt mỗi người đều đặt hai miếng thịt bụng lợn béo ngậy và một bộ dụng cụ để khâu vết thương.
Điều này khiến Lãnh Băng Cơ bật cười.
Đây đâu phải hiện trường học y? Chuẩn bị một vài bộ dao.
và nữa, liền có thể liên hoan cùng nhau.
Cẩn thận dạy một số kỹ thuật khâu, rồi để họ tự thực hành.
Lãnh Băng Cơ định ra ngoài để hít thở không khí, sau đó quay.
lại để sửa chữa những lỗi sai trong thủ pháp của bọn họ.
Doanh trại lúc này khá yên tĩnh, không có thao luyện.
Lãnh Băng Cơ xoa mỡ lợn trong tay, khăn vải không sạch, muốn đi ra dòng sông gần doanh trại rửa tay.
Lúc đi đến dìa doanh trại, trước mặt đột nhiên hoa lên, một bóng đen xẹt qua đỉnh lều, thân thủ cực nhanh.
Lãnh Băng Cơ tưởng rằng bản thân bị hoa mắt, mới tập trung nhìn lại, thấy có người lẻn ra từ doanh trại, trên người mặc bộ quần áo chẽn màu xám, vụt qua.
Nàng có thể xác định người này hản không phải là binh sĩ trong doanh trại, nếu không thì không cần phải trốn tránh như vậy.
Vậy thì, hẳn phải là gian tế mật thám quân tình!
Tuyệt đối không thể để hắn ta chạy thoát như vậy.
Nàng vội vàng đuổi theo, hét lên: “Ail”
Người đàn ông tránh trạm gác trong quân đội, không ngờ rằng bọ ngựa sẽ bắt ve sầu đằng sau có chim sẻ, bị Lãnh Băng Cơ phát hiện.
Giật mình quay mặt lại.
Mà người đàn ông quay mặt lại như vậy, Lãnh Băng Cơ ngay lập tức cảm thấy như bị sét đánh, thốt lên: “Là ngươi!”
Người này đeo trên mặt chiếc mặt nạ nửa hình phi ưng, người đàn ông quay mặt lại, đối diện với ánh nắng nhàn nhạt, rọi hoa mắt Lãnh Băng Cơ.
Chiếc mặt nạ quá quen thuộc, đã khắc sâu trong tâm trí của Lãnh Băng Cơ, hôm nay gặp lại, đột nhiên hô hấp ngưng trệ, cả người máu đều dồn lên đỉnh đầu.
Chẳng lẽ là hẳn ta?
Hắn ta đã đến sao?
Cái tên xách quần mà chạy, không đáng làm đàn ông kia!.