Rời khỏi tửu lâu Hồng Tân, Lãnh Băng Cơ chậm rãi trở về, nàng cân nhắc những tin tức mà chưởng quầy vừa báo lên, âm thầm tính toán xem làm thế nào mới có thể nhổ cỏ tận gốc được Phi Ưng Vệ, diệt trừ tai họa về sau.
Nhỉ Nhi đi theo phía sau cảm thấy Vương phi nương nương nhà mình hôm nay có gì đó không ổn lắm, nàng ta mơ hồ cảm nhận được trên người nàng có sát khí, hơn nữa còn có tâm sự nặng nề.
Khi đi ngang qua một tiệm sách, Nhi Nhi túm lấy tay áo của nàng, chỉ vào bảng hiệu bên cạnh tiệm sách: “Tiểu thư, đây có phải là nhà của vị thiên kim của phủ Kim Ngô tướng quân mà lần trước khiêu khích ngài ở trong cung mở đúng không?”
Lãnh Băng Cơ nâng mặt lên nhìn bảng hiệu có ba chữ to làm bằng vàng: “Hoàng Kim ốc”
Mỗi cuốn sách đều hoàng kim ốc, cũng có nhan như ngọc, nửa thô tục nửa trang nhã, thật ra cái tên này cũng có khí thế lớn đấy chứ.
Lãnh Băng Cơ nghĩ tới lần mình gặp Sở cô nương này, lúc đó trong cung có rất nhiều khách nhân, nên nói nhiều lắm cũng chỉ được nửa lời.
Nàng xoay người tiến vào tiệm sách.
Khung cảnh bên trong tiệm sách trông cũng rất lịch sự và †ao nhã, một mùi hương sách đập thẳng vào mặt, còn có mùi gỗ đàn hương rất thanh nhã tỏa ra từ giá sách.
Bên trong có bán tranh chữ, giấy, bút mực, sách, còn có nhiều đồ dùng văn nhã khác nữa chẳng hạn như đồ rửa nghiên mực, cùng với những đồ linh tỉnh khác, có thể thấy được điểm nổi bật trong gu thẩm mỹ của chủ nhân tiệm sách này.
Tiểu nhị thấy nàng là người có khí độ bất phàm thì ân cần chào đón: “Vị phu nhân này cần tìm cái gì, xin mời ngài cứ qua đây ngồi trước đã, tiểu nhân sẽ lấy lại đây cho ngài xem”
Lãnh Băng Cơ ngồi mất nửa ngày nên thấy eo cũng có chút đau: “Ta có thể hỏi chủ nhân của ngươi có nhà hay không?
Tiểu nhị cười nói: “Mấy ngày này, tiểu nhân không thấy chủ nhân tới cửa hàng, nếu như ngài muốn thưởng thức tranh chữ của nàng thì thật ra ở cửa hàng cũng có, chủ nhân đã lệnh cho chúng tôi đặt lên đây ở ngay tại quầy này”
“Sao vậy, không bán sao?” Lãnh Băng Cơ thuận miệng hỏi.
“Thật ra chủ nhân cũng không nói rõ, nhưng nếu phu nhân thích thì chúng tôi cũng có thể bán được”
Tiểu nhị ân cần lấy ra 5, 6 quyển trục, mở ra cho nàng xem.
Lãnh Băng Cơ nhìn thấy thì không thể không nói rằng vị Sở cô nương này tuổi còn trẻ mà ở phương diện hội họa đúng là không tồi, trong tay tiểu nhị chính là một bức thu sơn phong diệp đồ, chỉ dựa vào trí tưởng tượng mà có thể vẽ nên bức tranh ngọn núi đỏ rực như lửa, vô cùng lộng lẫy.
Hơn nữa ngoài những thành tựu về thi từ ca phú thì nàng ta còn có thể múa đao, thân thủ cũng khá tốt, chính là thiên tài trong truyền thuyết, con nhà người ta.
Cũng khó trách nàng ta lại tâm cao khí ngạo, cảm thấy không phục nàng.
Lúc này Lãnh Băng Cơ nhất thời cảm thấy có hứng thú, nàng nhìn thêm hai bức tiếp theo, đa số đều là mỹ nhân đồ, nhưng bức cuối cùng trong tay thì lại không giống.
Hơn nữa, nàng thấy người trong tranh này có chút quen thuộc.
Lãnh Băng Cơ còn chưa nhìn kỹ thì tiểu nhị đã lên tiếng nói trước: “Thực xin lỗi, tiểu nhân lấy nhầm tranh, bức này chủ nhân của ta vẫn chưa hoàn thành nên chưa đến lấy, cũng không bán ra ngoài.”
Lãnh Băng Cơ “ừ” một tiếng, sau đó nhìn kỹ bức tranh này.
Trong tranh vẽ khung cảnh đám đông chen chúc, đây chính là khung cảnh ngày ấy Trạng nguyên cưỡi ngựa đi diễu hành khắp phố.
Thế nhưng cảnh này lấy vị trí không được tốt, Tân khoa Trạng nguyên và Bảng nhãn đều đã đi qua, người mà dân chúng xúm lại trung tâm chính là vị Thám hoa, ngẩng cao đầu đầy tự hào.
Còn vị Thám hoa này chính là đại ca Lãnh Thanh Hạc của Lãnh Băng Cơ, đang đi song song với Mộ Dung Phong, còn Mộ Dung Phong đi phía sau một chút, nghiêng mặt, ngồi trên con ngựa cao lớn, phong thần tuấn lãng, oai hùng bất phàm.
Còn Lãnh Thanh Hạc vừa quay mặt sang nói chuyện với Mộ Dung Phong, mày kiếm mắt sáng, tao nhã và nho nhã, ngọc thụ lâm phong.
Nét vẽ tinh tế và sống động khiến cho cả người và vật trong bức tranh đều vô cùng sống động.
Trong lòng của Lãnh Băng Cơ “lộp bộp” một tiếng, xem ra vị Sở cô nương này có địch ý lớn như vậy với nàng y như Cẩm Ngu quận chúa vậy, vì ngưỡng mộ Mộ Dung Phong mà đem nàng trở thành tình địch sao?
Nàng đã nói rằng chưa từng đắc tội với nàng ta, thế nhưng nàng ta lại vẫn dẫn người đi gây sự với nàng, còn so đo với nàng nữa.
Tiểu nhị thấy nàng nhìn chằm chằm vào bức tranh mà không rời mắt thì thần sắc có chút dị thường nhưng vẫn cẩn thận nói: “Xin phu nhân thứ lỗi, bức họa này không thể bán được ạ’ Lãnh Băng Cơ mỉm cười: “Ta với chủ nhân của ngươi là bằng hữu, chỉ là ta cảm thấy tán thưởng với kỹ năng vẽ tranh của nàng ấy mà thôi.”
Tiểu nhị khoe khoang về tiểu thư nhà mình, nói rất nhiề: “Kỹ năng vẽ tranh của tiểu thư nhà ta rất có tiếng ở Thượng Kinh này, rất nhiều người vì ngưỡng mộ danh tiếng mà tới đây cầu tranh.
Bức tranh Trạng nguyên diễu hành này chính là công chúa đặc biệt mời tiểu thư nhà ta vào cung vẽ, có điều bức tranh ở trong cung khác với bức này”
“Công chúa? Lãnh Băng Cơ khẽ run lên: “Có phải Như Ý công chúa không?”
Tiểu nhị có chút kinh ngạc: “Thì ra phu nhân cũng biết, là †a múa rìu qua mắt thợ rồi”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy có điều gì đó nên nhìn kỹ vào bức tranh một lần nữa, từng nét vẽ miêu tả Lãnh Thanh Hạc tinh tế hơn rất nhiều, ngay cả từng sợi tóc trông cũng rất sống động, so với những người khác thì dụng tâm hơn nhiều.
Nàng suy nghĩ một chút, không khỏi mỉm cười: “Chủ nhân của ngươi hẳn là đang ở quý phủ đúng không?”
Tiểu nhị gật đầu: “Ngoại trừ cửa hàng thì nàng ấy hay ở nhà nghiên cứu sách, không hay ra ngoài.”
“Tốt lắm, đúng lúc ta cũng có việc tới tìm nàng ấy nên muốn đi quý phủ bái phỏng, ta sẽ đem bức họa này tới đưa cho nàng ấy”
Bởi vì thấy nàng lạ mắt cho nên tiểu nhị cũng không dám tự quyết định, liền xoay người hỏi chưởng quầy.
Chưởng quầy liền đi ra chắp hai tay: “Chủ nhân của chúng ta rất dụng tâm đối với bức tranh này nên lúc ở đây cứ dặn dò mãi không được để xảy ra bất cứ sơ xuất nào.
Cho nên bức tranh chữ này không cần phu nhân phải vất vả, ta sẽ sai người đặc biệt tới phủ tướng quân một chuyến”
Lãnh Băng Cơ tươi cười nói: “Thế nhưng trong bức họa này có hai người là người thân của ta, Sở cô cương còn chưa được chúng ta cho phép mà đã vẽ trộm, sợ là có chút không thích hợp.
Cho nên ta muốn gặp mặt nói với Sở cô nương một tiếng”
Chưởng quầy vừa nghe xong thì ngẩng đầu lên vì kinh ngạc: “Xin hỏi ngài là?”
Lãnh Băng Cơ liên hào hứng chỉ vào Lãnh Thanh Hạc: “Đây là ca ca của ta”
Sau đó nàng dời đầu ngón tay chỉ về phía Mộ Dung Phong: “Đây là tướng công của ta”
Chưởng quầy vừa nghe xong liền chấn động, liền xoay người quỳ gối trên mặt đất: “Xin bái kiến Vương phi nương nương”
Tiểu nhị đứng một bên vẫn còn ngơ ngác: “Người chính là Phong Vương phi thắng chủ nhân nhà tiểu nhân trong cuộc tỷ thí ở trong cung sao?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Chỉ là chút tài mọn thôi”
Tiểu nhị cũng “ú ớ” quỳ xuống.
“Bổn vương phi bây giờ sẽ mang bức tranh này tới phủ tướng quân bái phỏng Sở cô nương, có được không chưởng quầy?”
Chưởng quầy làm sao dám nói ra từ “Không” nữa, liền cuống quít đứng dậy, cuộn bức tranh lại, cất vào trong túi, sau đó cung kính đưa cho Nhi Nhi cầm.
Sau đó còn lo lắng dặn dò: “Xin Vương phi nương nương thủ hạ lưu tình với bức tranh này, xin ngài đừng để cho tướng quân nhà chúng ta nhìn thấy”
Lãnh Băng Cơ cũng chỉ cho rằng đó là tâm tư của nữ nhân cho nên cũng không hỏi nhiều, nàng gặt đầu với vẻ vừa lòng đi ra khỏi cửa hàng, dựa theo chỉ dẫn của chưởng quầy rồi đi thẳng tới phủ tướng quân.
Khi tới trước của phủ Tướng quân, Lãnh Băng Cơ cũng không lấy thẳng danh hiệu của mình mà chỉ lấy cớ là tới tặng tranh.
Thị vệ đi vào bẩm báo, sau đó liền đưa nàng vào, rồi đưa nàng tới thư phòng của Sở Nhược Hề.
Bên trong thư phòng, Sở Nhược Hề còn đang đặt bút vẽ tranh, nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa thì cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ bình tĩnh phân phó: “Vẻ một bức tranh mất ba ngày, có thể thấy được sự dụng tâm của chưởng quầy, mau mở ra để ta xem hiệu quả như thế nào?”
Lãnh Băng Cơ mở cuộc tranh ra, che khuất mặt mình.
Sở Nhược Hề đặt bút lông trong tay xuống, nhìn lên bức tranh trước mặt: “Trông cũng tạm được, tay nghề cũng không †ồi, thế nhưng chỗ phối màu vẫn có một vài khuyết điểm.
Trở về nói với chưởng qui Nàng ta đang nói dở thì nhìn thấy cái bụng đang nhô lên của Lãnh Băng Cơ thì vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”.