Lãnh Thanh Hạc ngay lập tức ra lệnh tập hợp tất cả những người hầu trong nhà lại và thẩm vấn từng người một về tung tích của mọi người vào thời điểm xảy ra vụ án.
Lăn qua lăn lại đến khi bàn giao vân không thu hoạch được gì, không tìm được kẻ tình nghi.
Có vẻ như mỗi người hầu đều có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng.
Tri Thu bây giờ không còn ở Tướng Phủ nữa, dù có nói chuyện hay liên hệ gì với người trong quý phủ này thì cũng là chuyện quá khứ rồi, dù sao cũng không đến nỗi vì thế mà giết hại một mạng người chứ?
Động cơ giết người của người này là gì đây?
Lúc Tri Thu tới đã nói những điều không thể giải thích được, lẽ nào nàng ta đã có linh cảm sẽ có người muốn giết nàng ta? Vậy thì tại sao nàng ta lại chủ động đến đây?
Nàng ta tìm Lãnh Thanh Kiêu cần ngọc bội của hắn làm gì?
Lãnh Băng Cơ quyết định bắt đầu với Lãnh Thanh Kiêu để xem có manh mối có giá trị nào không.
Người vẫn còn chưa đi, ma ma bên cạnh Lãnh Thanh Kiêu đã báo lại rằng Lãnh Thanh Kiêu bị ốm, sốt cao lên rồi.
Tiết di nương vốn là người rụt rè, chưa bao giờ dám lên tiếng nói leo, vừa nghe Lãnh Thanh Kiêu bị ốm lập tức lẩm bẩm nói: “Không phải bị đụng phải cái gì chứ?”
Sau đó kéo ống tay áo của Lãnh Tướng, hỏi ông ta có cần mời một vài nhà sư vào phủ để siêu độ không?
Lãnh Tướng buồn bực trách móc một câu: “Tin mấy chuyện linh tinh kia làm gì?”
Lãnh Băng Cơ đi thẳng đến sân nhỏ của Lãnh Thanh Kiêu.
Tứ di nương đang răn dạy đầy tớ nhỏ trước mặt Lãnh Thanh Kiêu: “Phu nhân không ở trong nhà, mấy tên người hầu các người liền bạo dạn nhỉ, hầu hạ thiếu gia không chu đáo, thế mà lại để hắn một mình trong sân, mình thì lại đi xem náo nhiệt.
Chắc chắn là để hắn bị cảm lạnh rồi”
Thư đồng cúi đầu ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo, không dám ngẩng đầu lên: “Là tại thiếu gia nhỏ không dám đi xem, nhưng mà lại hơi tò mò nên phái nô tài đi xem xem rồi trở về kể cho hắn nghe.
Nhưng mà tôi mới quay trở về, thiếu gia nhỏ đã bị kinh sợ, bắt đầu phát sốt, giống như sợ hãi gì đó, lại còn nói năng linh tỉnh.”
“Nói bậy bạ, bản thân lười biếng ngược lại còn lấp liếm bằng những chuyện dối trá kia à?”
Tứ di nương xuất thân thấp hèn, ở trong phủ nổi tiếng là dễ tính, nhẫn nhục chịu đựng, rất hiếm khi nổi nóng.
Xem ra, tuy rằng Kim thị không ở trong phủ nhưng bà ta đối xử với Lãnh Thanh Kiêu cũng rất tốt.
Thư đồng cũng không dám cãi nữa.
Tứ di nương ngẩng mặt lên nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, vội vàng dừng lại, hành lễ với nàng sau đó vén rèm cửa lên.
Lãnh Thanh Kiêu nằm trên giường, lúc nóng lúc lạnh, lúc thì răng đánh vào nhau run cầm cập, lúc thì la nóng, khó chịu rên hừ hừ.
Lãnh Băng Cơ vốn dĩ rất ghét Lãnh Thanh Kiêu, cũng bởi vì hắn hung hăng độc ác, ỷ mạnh hiếp yếu.
Hôm nay gặp lại, hắn cuộn người lại thành một cục, bị sốt đến mê man, khuôn mặt mũm mĩm đỏ bừng lên, hơi đáng thương một chút.
Chỉ là một đứa trẻ thôi, tội lỗi của người lớn không nên đổ lên người nó.
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng thở dài bước tới kiểm tra tình trạng của hắn.
Hắn đã sốt cao đến ba mươi chín độ sáu, không thể chậm trễ nữa rồi.
Ngay lập tức nâng hắn lên, đồng thời sai người bưng nước đá lên cho trán hắn hạ sốt vật lý.
Lãnh Thanh Kiêu sốt đến mơ hồ, mở nửa mắt nhìn Lãnh Băng Cơ, bắt đầu khóc tư ư.
“Tỷ tỷ, đệ nhớ mẹ.
Sao mẹ vẫn chưa về?”
Lãnh Băng Cơ cay cay sống mũi, trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái, đưa tay sờ trán hắn, lại không biết phải an ủi cái gì, chỉ có thể khàn giọng nói: “Ngoan, ngủ đi, tỉnh là tốt rồi”
Lãnh Thanh Kiêu nắm lấy tay nàng, áp mặt lên: “Tỷ tỷ cũng không cần đệ nữa phải không? Đệ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tỷ đừng hung dữ với đệ.
Đệ sợ lắm”
Người sắp làm mẹ như Lãnh Băng Cơ càng khó chịu hơn.
Vì Kim thị, hai tỷ đệ mình và Lãnh Băng Nguyệt đã định sẵn phải ở vị trí đối địch.
Nếu không thì nàng rất muốn ôm lấy đứa trẻ này mà an ủi hắn một chút.
Nàng nhẹ nhàng võ về hắn, mềm giọng dỗ dành: “Ngoan, chờ đệ khỏe lại sẽ dẫn đệ đi tìm tỷ tỷ”
Lãnh Thanh Kiêu chìm vào giấc ngủ với đôi mắt ngấn lệ.
Lãnh Thanh Hạc đứng bên nhìn vào cũng cảm thấy hơi khó chịu: “Sau này huynh sẽ dành nhiều thời gian ở bên cạnh hắn hơn”
Cả hai huynh muội đều từng trải qua nỗi đau mất người thân đột ngột, cũng cảm thấy dễ đồng cảm hơn.
Lãnh Băng Cơ khẽ giọng hỏi thư đồng: “Hôm nay Tri Thu tìm đến thiếu gia nhỏ muốn cái ngọc bội kia là có mục đích gì?
Thư đồng lắc đầu: “Nàng ta chỉ nói nhị tiểu thư bảo nàng †a đến, không nói là có tác dụng gì.
Bởi vì nàng ta là người hầu bên cạnh nhị tiểu thư, đã theo rất nhiều năm nên chúng tôi ai cũng không nghi ngờ gì.
Vả lại, chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, thiếu gia nhỏ tháo ra đưa ngay cho nàng ta “Ngọc bội kia lẽ nào không có tác dụng gì đặc biệt hả?”
Thư đồng lại lắc đầu: “Chất liệu ngọc bội vô cùng tốt, hình dáng cũng mới mẻ độc đáo còn khắc tên của thiếu gia nhỏ.
Nghe nói đó là quà đầy tháng mà nhà họ Kim tặng cho thiếu gia nhỏ khi cậu đầy tháng.
Kim thị rất thích nên để thiếu gia nhỏ đeo từ bé.”
“Vậy khi Tri Thu rời đi có điều gì bất thường không, chẳng hạn như tâm trạng, hoặc là hành vi?”
Thư đồng suy nghĩ một chút: “Đúng là rõ ràng rất vui mừng như nhặt được vật quý báu vậy.
Lúc lấy được đều không nói nhiều lời mà quay người bỏ đi ngay lập tức.”
Như nhặt được vật báu à? Lãnh Băng Cơ khẽ nhíu mày.
Nhưng sau khi thi thể của Tri Thu được vớt lên, nàng ta vẫn chưa nhìn thấy miếng ngọc bội kia.
Bị hung thủ lấy mất? Hay là lúc rơi xuống nước bị rơi trong hồ rồi?
Chẳng lẽ là có người thấy tiền liền nổi lòng tham? Dù sao ngọc bội khiến Kim thị có thể để ý thì chắc chắn có giá trị không nhỏ.
Còn nữa, nàng từng hỏi quản gia của quý phủ, hôm nay Tri Thu không hề tìm ông ta, ông ta từ trước đến giờ cũng không nói phải giúp nàng ta kiếm một nơi làm việc, cũng đã lâu chưa gặp nhau rồi.
Vì vậy, xem ra khi Tri Thu đề cập đến việc quay lại Tướng Phủ hôm nay, rõ ràng chính là vì miếng ngọc bội này.
nàng ta sao phải tìm đến đòi một miếng ngọc bội tầm thường của Lãnh Thanh Kiêu? Lại còn mượn danh nghĩa của Lãnh Băng Nguyệt, lẽ nào chuyện này có liên quan đến Lãnh Băng Nguyệt sao?
Nhưng Lãnh Băng Nguyệt bây giờ đang bị giam giữ trong thôn trang, cách xa như vậy, nàng ta làm sao trao đổi tin tức với Tri Thu? Làm sao nàng ta biết Tri Thu sẽ đến Tướng Phủ ngày hôm nay?
Sau khi hỏi một hồi cũng không có manh mối nào khác.
Chuyện như vậy nhất định sẽ không báo quan, chỉ có thể giải quyết trong âm thầm.
Mộ Dung Phong hạ lệnh giao cho quản gia của Tướng Phủ thương lượng với người Vương Phủ sau khi mua quan tài khâm liệm trong đêm thì đưa ra ngoài Tướng Phủ để an táng.
Lãnh Băng Cơ đợi một lúc, tình trạng của Lãnh Thanh Kiêu hơi có chuyển biến, cơn sốt cũng dần hạ xuống, mê man mở mắt ra, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đang canh giữ trước mặt mình thì nhắm mắt lại lần nữa, không nói gì mà giả vờ ngủ.
Lãnh Băng Cơ đưa tay sờ trán hắn: “Vẫn còn khó chịu hả?”
Lãnh Thanh Kiêu bíu môi, quay mặt sang một bên.
Lãnh Băng Cơ cười, cầm lấy cốc từ trong tay người hầu phía sau, dùng thì canh múc cẩn thận đưa tới bên môi hắn: “Người đầm đìa mồ hôi chắc là khát nước rồi? Uống chút đồ đi nha?”
Lãnh Thanh Kiêu không mở miệng.
Lãnh Băng Cơ thu lại thìa canh: “Trà sữa trân châu ngon như vậy, nếu đệ không thích uống thì tỷ đành uống một mình vậy”
Lãnh Thanh Kiêu khẽ mím môi, cảm thấy ngọt ngào, có mùi sữa thơm nồng, khẽ nhếch mi.
Lãnh Băng Cơ cười, đúng là đối với đứa trẻ này mà nói, sự cám dỗ của đổ ăn vẫn luôn là lớn nhất.
Nàng đưa trà sữa cho Lãnh Thanh Kiêu: “Đệ có gì muốn nói với đại tỷ không?”
Lãnh Thanh Kiêu dựa vào đệm gấm phía sau, uống từng ngụm sữa nhỏ mà không nói lời nào.
“Đệ có biết tỷ tỷ đệ cần ngọc bội của đệ để làm gì không?”
Lãnh Thanh Kiêu ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt nàng với vẻ thù địch, giống như một con sói nhỏ: “Ta không biết gì cả.
Dù có biết, ta cũng sẽ không nói cho tỷ biết.”
Lãnh Băng Cơ không hỏi thêm nữa, đứng dậy: “Vậy chút nữa đệ nhớ ngoan ngoan uống thuốc, khỏi bệnh rồi tỷ dẫn đệ đi tìm tỷ tỷ”.