Chương 37: Nhờ cô giúp một việc.

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Được gọi là Thẩm đại sư thì cô cũng không hề gợn sóng. Những điều cần nhắc nhở cô cũng đã nhắc rồi, tự mình không tin thì thôi chứ.


Lâm Tuệ Tâm sợ cô từ chối nên vội vàng lên tiếng:"Lần trước là chị sai rồi, em đừng để ý mà, bây giờ chị cũng đang chịu hậu quả rồi..."


Lâm Tuệ Tâm nghĩ, một đại sư có bản lĩnh như vậy thì thường rất thích được người khác khen. Cô sắp xếp từ ngữ một chút, "Em xem bây giờ bộ dạng của chị đáng thương như vậy, em giúp chị thêm một lần nữa đi. Lần trước em nói quá chính xác, chị bị gãy xương đến giờ vẫn chưa hết đau, vừa nãy còn bị một bà điên giáng cho một cái tát, đúng là xui xẻo mà..."


Thẩm Nguyên Gia vẫn luôn không trả lời, để cho lâm Tuệ Tâm nói.


Sau thì Thẩm Nguyên Gia cũng mường tượng ra được bộ dạng của Lâm Tuệ Tâm lúc này. Không ngờ cái tát hôm nay lại liên quan đến chuyện được tỏ tình vào ngày 5.


Cái lịch biểu này lợi hại thật đấy. Thẩm Nguyên Gia càng thêm bội phục chức năng mới của weibo.


Nước miếng của Lâm Tuệ Tâm sắp khô tới nơi rồi mà vẫn chưa nghe được động tĩnh gì từ Thẩm Nguyên Gia nên đành hỏi: "Thẩm đại sư, em còn nghe không?"


Nghe còn nịnh hót hơn cả Tô Vân.


Thẩm Nguyên Gia không mấy thích Lâm Tuệ Tâm, cô chẳng biết sao Tô Vân có thể chơi thân được với Lâm Tuệ Tâm. Nhưng dù sao Lâm Tuệ Tâm cũng chưa làm ra chuyện gì xấu, hơn nữa tuần này cũng đã qua. Cứ mỗi tuần là lịch biểu lại đổi mới một lần. Thẩm Nguyên Gia vừa trò chuyện, vừa đăng nhập weibo, sau khi theo dõi Lâm Tuệ Tâm thì lịch biểu đều là màu trắng, sắp tới không có ngày màu đỏ nào.


Cô nhàn nhạt lên tiếng, "Hết rồi."


Vài chữ thôi nhưng lại khiến Lâm Tuệ Tâm vui không tả nổi. Cô nhếch miệng cười thì vết thương bị rách ra, đau hít một hơi thiếu điều muốn tăng xông.


Nhưng vẫn có thể nhịn được.


Ngẫm lại ngữ khí lạnh lùng của Thẩm Nguyên Gia, Lâm Tuệ Tâm cũng biết điều, "Không biết có cơ hội mời em ăn cơm không?"


Thẩm Nguyên Gia nhíu mày, lạnh lùng lên tiếng, "Không cần, chị dưỡng thương cho tốt đi."


Lâm Tuệ Tâm còn muốn nói gì nữa nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.


Nếu là bình thường thì cô đã sớm tức giận rồi nhưng hiện tại là một đại sư, nếu có thể kết giao thì tai nạn sau này sẽ có thể lường trước mà tránh đi.


Giống như nhà cô từng mời không ít thầy phong thủy đại sư gì đó, nhưng đều là lừa tiền người khác, không có chút bản lĩnh nào.


Dần dà, Lâm Tuệ Tâm cũng không mấy tin vào chuyện bói toán.


Lần này nửa tin nửa ngờ cũng là vì chuyện ở bể bơi lần trước, nhưng cuối cùng cô lại không để lời nhắc nhở của người ta vào lòng.


Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận.
(Truyện được đăng tải phi lợi nhuận duy nhất trên wattpad alaala00, nếu các cô đọc ở chỗ khác thì chính là copy công của người khác đó, mau về với Lã đi.)


***


Thẩm Nguyên Gia không thấy lo cho Lâm Tuệ Tâm. Cũng không phải không thể lợi dung cơ hội để nổi tiếng nhưng Thẩm Nguyên Gia không thích Lâm Tuệ Tâm cho nên không muốn nhắc đến nữa. Thứ khiến cô để tâm nhất bây giờ chính là chức năng lịch biểu mới này.


Chính xác 100%, xịn xò hơn trước kia rất nhiều.


Vừa thoát weibo thì Tôn Ngải gọi điện tới, "1/5 này có họp lớp nè, cậu có đi không, nếu cậu không đi thì tớ cũng không đi, ở nhà cho khỏe."


Họp lớp?


Thẩm Nguyên Gia không có chút kỷ niệm đẹp đẽ nào ở đại học, hơn nữa còn có một Lý Tâm Di, cô càng không muốn đi họp lớp, "Thầy hướng dẫn có đi không?"


Tôn Ngải nghĩ nghĩ, "Không nghe nói gì, chắc là không đi."


"Vậy tớ cũng không đi." Thẩm Nguyên Gia nói.


Những người thân thiết với cô ở đại học ngoài Tôn Ngải ra còn có giáo viên hướng dẫn, những người khác chỉ là xã giao, sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc gì.


Gặp nhau trong lớp cũng chào hỏi qua loa, có ai thân quen đâu mà đi.


"Vậy thì không đi." Tôn Ngải trả lời. "À, đi ăn cái gì không? Tớ mời, lần trước ăn thịt nướng thấy cậu ăn không nhiều, có phải ăn không được không? Nay mình đổi quán khác đi."


Thẩm Nguyên Gia lập tức từ chối, "Đừng."


Ăn có một bữa mà lại ảnh hưởng đến những ngày tiếp theo của cô, Lộc Nguyệt cũng đã biết, còn rất nghiêm túc lên án cô, mặc dù cô có thể không nghe nhưng mà dặn cũng không thừa.


Hai người trò chuyện về đại học một lát. Lúc chuẩn bị cúp máy thì Tôn Ngải đột nhiên nhớ tới gì đó, hét vào loa nói: "Đúng rồi, cậu có đọc tin trên mạng chưa, chuyện thần thần quái quái xảy ra ngay gần chúng ta luôn nè."


Cô thích nhất là hóng những chuyện kỳ quái, có rất nhiều chuyện Thẩm Nguyên Gia đều nghe được từ miệng của Tôn Ngải. Thẩm Nguyên Gia cũng rất bình tĩnh gọt quả lê, đáp: "Chuyện gì mà thần quái, có phim ma mới ra sao? Hay là trên weibo lại tổng hợp các câu chuyện ma quái?"


Cứ lâu lâu là các blogger lại đăng lại những câu chuyện, video cũ rích của mấy năm trước, đa số đều sẽ lên hot search, dùng để câu like.


Còn có mấy bữa trước cô đọc một chuyện kỳ bí ở trường học nước ngoài, có điều bình luận toàn là mấy người phá đám.


Mấy chuyện kiểu vậy cũng giống như mấy cái cô từng xem mà thôi.


Tôn Ngải phụt cười nhưng lập tức nghiêm túc trở lại, "Đâu mà tin tổng hợp chứ, nếu là vậy thì tớ có thể kích động thế sao?"


Thẩm Nguyên Gia: "Vậy cậu nói đi."


"Chính là mấy nay có vụ nữ sinh mất tích." Tôn Ngải cũng không biết nên nói làm sao, "Cậu lên weibo mà xem, có cả video đấy."


Thẩm Nguyên Gia bị cô làm cho tò mò. Cuối cùng Tôn Ngải nói một câu: "Không biết là diễn hay là thật nữa."


Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nguyên Gia lên weibo xem hot search, quả nhiên có chủ đề liên quan, lại còn đứng top, cô bấm vào xem thử.


Bài viết thứ nhất có kèm theo video, Thẩm Nguyên Gia đọc sơ qua nội dung tóm tắt.


Tuy rằng chủ weibo viết rất nhiều nhưng nội dung không mấy phức tạp, đại khái là gần đây có một người đàn ông buổi tối tan làm đi về nhà thì có đi ngang qua một căn nhà hoang, còn chưa đến gần thì đã thấy hai cô gái đi vào.


Cô gái đó bóng dáng vội vã, vừa bước vừa chạy đi vào nhà hoang, sau đó bị bóng tối bao phủ.


Căn nhà này đã bị bỏ hoang ba năm rồi, không có người ở, nay đột nhiên có người đi vào nên người đàn ông tưởng chủ nhân lúc trước đã về.


Nhưng sau khi đi ngang qua ngôi nhà đó thì người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy không có một miếng ánh sáng nào phát ra từ căn nhà đó, Anh ta cứ liên tục quay đầu lại nhưng bên trong vẫn là một mảng đen như mực.


Lúc đó anh ta chưa nhận ra được vấn đề nên cũng rời đi.


Tối hôm sau anh ta lại đi ngang qua đó, lần này lại thấy một cô gái khác, cũng đi vào căn nhà hoang đó. Anh ta vẫn thấy cảnh như ngày hôm qua, không đèn không trăng.


Người đàn ông bắt đầu cảm thấy kỳ dị, núp ở một bên chờ đến hừng đông. Nhưng chờ cả buổi cũng không thấy cô gái vừa rồi đi ra. Anh ta đành đi vào trong gọi người.


Đi vào rồi mới phát hiện bên trong trống không.


Anh ta ở bên ngoài gác một đêm, đường đi vào chỉ có con đường cái, không thể nào không thấy người đi ra.


Anh ta hoảng sợ, vội bỏ chạy.


Việc này rất nhanh được truyền đi rộng rãi, hơn nữa thật sự đã có người mất tích nên chuyện này không tránh khỏi đề tài tâm linh quỷ dị.


Đầu tiên là tòa nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm, không có ai dọn đến ở. Thứ hai là người mất tích quá kỳ bí. Hai cô gái khác biệt vì sao lại đến nhà hoang vài đêm tối như vậy, đã thế còn liên tiếp biến mất?


Trên mạng bắt đầu xuất hiện những suy đoán.


Thẩm Nguyên Gia xem xong nội dung, cảm giác như đang đọc tiểu thuyết khủng bố.


Cô bấm vào xem video.


Đoạn clip không chứa thứ gì quá đáng sợ mà chỉ đơn giản quay lại toàn cảnh căn nhà hoang vào ban ngày, không có thu hoạch gì. Người ngoài nhìn vào thì rõ ràng không gian ở đây rất hoang vắng.


Căn nhà hoang này có kiến trúc ba tầng kiểu tây, có một vườn hoa nhỏ, nội thất không hư hỏng gì nhưng bởi vì để lâu quá nên tích rất nhiều bụi, có dấu vết bị chuột gặm nhắm.


Vừa nhìn đã cảm giác được sự nặng nề u ám.


"Ôi trời, quỷ yêu ghê, người đi vào rồi không ra được sao?"


"Lại là do một đám người làm ra quá hả? Chắc là sắp có người ra mắt nữa rồi chứ gì?"


"Sao người mất tích không báo án?"


"Cá là bên trong có vàng bạc châu báu gì đó. Hai người này đi vào tìm kho báu sau đó ra nước ngoài sống rồi."


Đủ các thể loại bình luận, đọc mà chóng mặt.


Những đoạn video như thế này cũng có người tự tạo ra để thu hút sự chú ý của dư luận. Trước đây có những người nổi tiếng chuyên tìm kiếm và thám hiểm những nơi hoang vắng thần quái, hầu hết đều là diễn xuất.


Thẩm Nguyên Gia tin vào thần linh, nhưng không phải u mê quá độ. Cô chỉ xem một bài viết này rồi thoái ra, không đặt chuyện này ở trong lòng.


Từ giờ đến khi GRACE ra mắt số mới chỉ còn mấy ngày nữa, bây giờ cô cần đặt trọng tâm vào chuyện này. Hai ngày trước đã quay xong video, chỉ chờ ngày phát hành.


Khoảng thời gian này cũng có vài tài nguyên tìm đến nhưng đều bị Lưu Lị dời lại.


Một khi hiệu quả ảnh bìa của GRACE tốt thì giá trị thị trường của con người cô sẽ tăng lên rất nhiều, tuy rằng vẫn kém so với việc trình diễn thời trang nhưng vẫn xem là có thành thích, tài nguyên sắp tới cũng sẽ tốt hơn.


Mặt trời đã ló dạng, thời tiết ôn hòa, Thẩm Nguyên Gia muốn mua thêm quần áo mới, bây giờ có chút tiền, có thể mua thêm ít đồ gửi về cô nhi viện.


Vừa thay giày thì điện thoại reo lên. Trên màn hình là một dãy số lạ.


Thẩm Nguyên Gia nghi hoặc, cuối cùng cũng nhận máy, "Alo?"


"Cô Thẩm."


Vừa lên tiếng thì Thẩm Nguyên Gia đã biết đối phương là ai, nhớ tới số điện thoại của người ta còn nằm trong sổ đen, cô hơi chột dạ, "Cảnh sát Giang?"


"Tôi mượn di động của người khác để gọi cho cô." Giọng nói không lên không xuống.


Cho đến khi câu tiếp theo truyền đến, "Nếu không sai thì tôi đoán là tôi bị cô cho vào danh sách đen rồi."


Ngữ khí khẳng định, Thẩm Nguyên Gia nói lái sang chuyện khác, "Cảnh sát Giang tìm tôi có việc gì sao?"


"Không phải tôi tìm cô." Giang Bạn lên tiếng, trầm giọng nói: "Cô Thẩm, đôi hình sự muốn mời cô hỗ trợ."


Thẩm Nguyên Gia bị những lười này làm cho bối rối.


Cô hỏi: "Hỗ trợ cái gì?"


Giang Bạn đáp: "Vụ án mất tích."


*


#30012021

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]