Ma Vương đại nhân lợi hại lấy một địch trăm, người đừng chết! Chết rồi thì tìm ai dẫn bọn họ đi lên đỉnh cao ma sinh!
Ma Vương tiền nhiệm sao? Tốc độ hành sự quá chậm, cũng không dẫn bọn họ đi đánh tông môn xả giận, chỉ có Ma Vương hiện tại mới là tốt nhất!
Khuynh Diễm nghe khóc lóc đến đau đầu, cuối cùng đợi cô muốn đập mỗi đứa một trận thì đám tiểu đệ mới chịu tách ra.
"Ma Vương, mấy hôm trước có một kẻ tông môn đến tìm ngài." Tiểu đệ chợt tiến lên báo cáo.
"Hắn rất lợi hại, bọn ta đánh không thắng hắn... nên đã mời hắn vào phòng ngủ của Ma Vương luôn rồi."
Khuynh Diễm: "..."
"Tuy hắn là người tông môn, nhưng dáng dấp rất đẹp mắt. Ma Vương vẫn chưa có nam sủng, nên bọn ta quyết định lừa hắn vào phòng ngài, hắc hắc." Tiểu đệ nháy nháy mắt: "Để ngài thải dương bổ âm nha."
Khuynh Diễm: "..."
Thải dương bổ âm? Ý là ăn thịt sao?
Cô không cần.
"Hoặc là quét hắn ra khỏi phòng ta, hoặc là các ngươi bị ta quét, chọn một cái." Khuynh Diễm giơ lên hai ngón tay, cong khóe môi mỉm cười.
Chúng ma rùng mình, lập tức liều mạng co chân chạy: "Quét hắn! Bọn ta đi quét hắn!"
Khuynh Diễm tùy tiện vào căn phòng khác đổi y phục, ánh mắt nhìn giữa khoảng không hơi thất thần, như có điều suy nghĩ.
Qua một lúc sau, cô giơ tay thi triển pháp thuật, nhảy qua cửa sổ rời đi.
Khuynh Diễm vừa biến mất, một bóng người bên ngoài vội vàng chạy vào phòng, ánh mắt hối hả nhìn quanh tìm kiếm.
Phát hiện căn phòng trống rỗng, hắn thất vọng cúi đầu, con ngươi thanh lãnh hoàn toàn mờ mịt, chỉ còn lại hoảng hốt bất an...
—
Khuynh Diễm đạp cửa sổ vào phòng, lưỡi kiếm sắc bén lập tức đâm thẳng đến.
Cô uốn người né tránh, mũi kiếm lướt sát bên sườn mặt, đâm xuyên qua bức tường phía sau, rồi lại cấp tốc bay ngược trở về, mang theo sát ý phải giết bằng được.
Khuynh Diễm giơ chân đá tới, đem lưỡi kiếm giẫm mạnh xuống đất.
Thanh kiếm tức giận rung mạnh mấy cái, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của cô.
Răng rắc...
Mũi chân Khuynh Diễm dùng lực, lưỡi kiếm trực tiếp đứt thành hai mảnh, tia sáng trắng thoát ra, bị cô thu vào lòng bàn tay.
Tia sáng ban đầu vẫn cố kháng cự, nhưng dần dần trở nên yếu ớt, cuối cùng hoàn toàn biến mất nơi đầu ngón tay Khuynh Diễm.
Cô cong môi mỉm cười, đáy mắt lóe lên một tia hài lòng.
Ăn rất ngon.
Đúng là cực phẩm nha!
Khuynh Diễm nhảy qua cửa sổ đối diện, nhanh chóng đuổi theo kẻ vừa chạy đi.
"Trư Bát Giới, đứng lại."
Người phía trên suýt chút nữa không nhịn được té ngã.
Cô gọi hắn là gì? Trư Bát Giới?!
Bà nội nó ai là Trư Bát Giới!
Rầm!
Lưỡi đao chém nát tảng đá trước mặt, nam nhân vội vàng né tránh, tiểu cô nương đằng sau vung quyền cước đánh tới, khiến tay chân hắn có chút luống cuống.
Vị diện này là thế giới tu tiên, năng lực chiến đấu của nhiệm vụ giả đương nhiên thăng cấp... Đánh được mười chiêu thì bị Khuynh Diễm giẫm dưới chân.
"Trư Bát Giới, trốn cũng thật kỹ nha."
Nam nhân: "..."
Trư Bát Giới ông nội cô!
"Ta có tên, thế giới này là Lục Cẩn." Nam nhân cố giữ bình tĩnh mỉm cười, ngẩng cao đầu nói.
Khuynh Diễm nhẹ nhàng cười: "Ồ, Trư Bát Giới."
Lục Cẩn: "..." Cô ta chắc chắn là cố ý!
"Tiểu Diễm, trước khi em giết anh, có thể giải đáp một thắc mắc của anh được không?" Lục Cẩn lịch sự yêu cầu.
Khuynh Diễm thân thiện mỉm cười: "Tất nhiên là không. Người xưa có dạy, tiểu mỹ nhân không nên nhiều lời với Trư Bát Giới."
Lục Cẩn: "..." Đừng tức giận đừng tức giận.
Tức giận sẽ mất não, mất não sẽ ngu ngốc.
Bình tĩnh, ta là Nhiệm Vụ Giả hàng đầu!
Lục Cẩn xem như chưa từng nghe thấy lời từ chối của Khuynh Diễm, tiếp tục hỏi: "Sao em có thể tìm được anh?"
Rõ ràng lần này hắn chỉ xuyên vào quần chúng mờ nhạt, còn ẩn thân rất cẩn thận.
Quan trọng là hắn còn chưa kịp chia rẽ cô và đối tượng mục tiêu!
Vậy mà đã bị bắt, có oan ức không chứ!
"Vì tôi thương nhớ anh, mỗi ngày đều nghĩ về anh, dù anh ở đâu tôi cũng tìm thấy được." Khuynh Diễm nhập vai nam chính thâm tình, mỉm cười bày tỏ.
Nhưng Lục Cẩn cảm thấy cô cứ gọi hắn là Trư Bát Giới còn tốt hơn.
Hắn tình nguyện làm Trư Bát Giới còn hơn làm người mà cô ngày đêm mong nhớ!
"Tiểu Diễm, pháp tắc có ghi rõ, chuyện ở các thế giới phân chia rạch ròi. Hiện tại là thế giới mới, không liên quan đến thế giới cũ, em phải có Linh Quyết mới được đem tội trạng cũ trừng phạt anh." Lục Cẩn nói một loạt lời biện minh cho mình.
"Thế giới này anh chưa làm tổn hại đến bất kì ai." Nói đúng hơn là hắn chưa kịp làm thì đã bị cô bắt được.
Khuynh Diễm không nhiều lời, đè Lục Cẩn ra cởi y phục hắn.
"! ! !" Bà điên muốn làm gì! Trinh tiết không thể mất!!
Lục Cẩn không giữ nổi nụ cười nữa, khản giọng gào thét kháng cự, giãy giụa kịch liệt, bộ dáng thà chịu gãy chứ không chịu cong.
Một khắc sau.
Lục Cẩn y phục xốc xếch nằm trên mặt đất, tay siết chặt vạt áo trước ngực, hai mắt đỏ ngầu uất ức, ngón tay bị cứa đứt chảy máu, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Khuynh Diễm cầm mấy thứ linh tinh vừa lục soát được từ nhẫn trữ vật của Lục Cẩn.
Thế giới tu tiên mọi người đều chứa đồ bên trong pháp bảo không gian, khi nãy cô quên mất.
Lột gần sạch con lợn Cẩn này cô mới nhớ ra.
Hệ Thống: \[...\] Không phải kí chủ nhớ, là nó nhắc cô đó.
Cảnh tượng kia thật sự quá khủng khiếp, trẻ con như nó không nỡ trơ mắt nhìn.
Khuynh Diễm tìm kiếm một chút thì phát hiện, Lục Cẩn xác thật đã làm rất nhiều chuyện.
Mỗi tin đồn về cô ở Tu Chân Giới, từ chuyện Ngũ Linh Căn, đến chuyện cô giữ Hắc Vụ Quyết, hay chuyện cô mang Sát Mệnh, đều là hắn ở phía sau lén lút thọc một chân vào.
Trong khảo nghiệm Linh Cảnh Sơn tám năm trước, kẻ đặt bẫy trùng độc là hắn.
Hắn còn sắp xếp lại cơ quan để tăng thêm nguy hiểm, mục đích chỉ có một, giết Khuynh Diễm.
Trận pháp của Mạc lão vốn không đủ lợi hại, nhưng lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến suýt nữa tiêu diệt cô, là do Lục Cẩn đã nhét đồ vật không thuộc về thế giới này vào.
Khí tức bại lộ, cô tất nhiên có cách tìm được hắn.
"Phượng Linh Tiễn?" Khuynh Diễm cầm chiếc lông vũ màu vàng lên quan sát, mỉm cười khen ngợi: "Trư Bát Giới thật lợi hại nha."
Lục Cẩn dáng vẻ chân thành giải thích: "Tiểu Diễm, em đừng hiểu lầm, đây chỉ là vật phòng thân của anh, anh không hề có ác ý với em."
Phượng Linh Tiễn khởi động, vạn bách tính diệt hồn.
Lục Cẩn vốn định dùng thứ này vu oan Khuynh Diễm, vừa có thể diệt trừ cô, lại khiến cô trở thành tội đồ của Tu Chân Giới.
Một khi Quân Hoa nhìn rõ bộ mặt độc ác của cô, sẽ ghê tởm mà rời xa cô. Chia cắt được bọn họ, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành.
"Phòng thân?" Khuynh Diễm cầm chiếc lông vũ lên ngắm, nụ cười trên môi tươi đẹp đến vạn phần: "Vậy... thử nghiệm một chút."
Lục Cẩn: "! ! !"
Cô thử cái gì?
Hậu quả là diệt hồn, hắn không chơi!
"Tiểu Diễm, em nghe anh nói, cái này..."
Khuynh Diễm giơ đầu tiễn lên, bất chợt cô dừng lại, nhanh chóng bay lùi về phía sau.
Ầm ầm!
Âm thanh vang dội chấn động không gian.
Người bên kia trong nháy mắt nổ thành tro bụi, xác thịt văng tứ tung, cảnh tượng cực kỳ kinh hãi.
Khuynh Diễm bịt chặt mũi, thu chiếc lông vũ vào tay áo, quay lưng rời đi.
Lục Cẩn ve sầu thoát xác bỏ chạy.
Là chạy bằng cách kích nổ nguyên đan bạo thể mà chết.
Hắn còn ủ cổ trùng trong huyết mạch, muốn thông qua xác thịt tanh tưởi sau khi nổ đẩy cổ trùng lên người cô.
Nhìn đám cổ trùng này, không phải chỉ mới nuôi ngày một ngày hai, xem ra hắn đã sớm làm tốt mưu tính, nếu bị bắt được sẽ tự bạo thể chết, nhân tiện kéo cô xuống nước.
Hình thức ghê tởm, bất chấp thủ đoạn, quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt!