Nữ tử này, chính là Mạc Huyền.
Từ ngày Mạc lão chết trong trận pháp, ả đã hoàn toàn mất đi chỗ dựa.
Đồ đằng Mạc lão dùng để bảo vệ Mạc Huyền bị thứ Lục Cẩn bỏ vào làm mất hết tác dụng, khiến ả bị lực lượng trận pháp phế toàn bộ tu vi.
Mạc lão sử dụng tà thuật, lại phản bội Tu Chân Giới, hiện tại Mạc Huyền cũng bị liên lụy, ngày tháng trôi qua vô cùng khổ sở.
Ả dựa vào vách tường thở dốc, đáy lòng tràn ngập oán hận.
Tại sao? Lẽ ra ả phải là kẻ chiến thắng cuối cùng!
Ả sở hữu Thiên Linh Căn, là đệ tử tư chất vượt trội được người người ngưỡng mộ!
Không được! Ả nhất định phải nghĩ cách trở mình!
"Tiểu Huyền, là muội sao?" Nam tử đeo mặt nạ màu bạc che lại nửa khuôn mặt, đôi mắt ấm áp dịu dàng, tiến đến hỏi.
"Ngươi là..." Mạc Huyền nghi hoặc.
"Tiểu Huyền không nhận ra huynh sao?" Nam tử lắc đầu, khẽ cười: "Tiểu sư muội vẫn không thay đổi, luôn vô tình như thế."
Con ngươi Mạc Huyền co rụt mạnh, hoảng hốt bước lùi về phía sau.
"Hải Dương, là ngươi!"
"Tiểu Huyền đã nhận ra huynh rồi, không uổng công tám năm qua huynh ngày nhớ đêm mong muội." Hải Dương ánh mắt hiền hòa, dịu dàng xoa đầu Mạc Huyền.
"Ngươi đừng qua đây! Không phải lỗi của ta!" Mạc Huyền sợ hãi hất tay hắn, hai mắt trừng lớn: "Là Đồng Khuynh Diễm! Tất cả đều do Đồng Khuynh Diễm!"
Năm đó trong bí cảnh, đệ tử nội môn giăng bẫy Đồng Khuynh Diễm, nếu không có cô thì đã không có bẫy, Hải Dương cũng không bị hủy tu vi.
Đúng! Sự thật chính là như vậy! Là lỗi của cô!
"Tiểu Huyền, người đẩy huynh vào bẫy trùng độc là muội." Hải Dương giọng đều đều, không nghe ra phẫn nộ: "Sau đó gia gia muội còn cho người đến giết huynh, không phải sao?"
Mạc Huyền hô hấp tắt nghẽn. Không thể nào! Gia gia đã nói hắn bị ông giết rồi!
"Đừng sợ, sư huynh không trách muội." Hải Dương dịu dàng kéo Mạc Huyền vào lòng: "Dù sư muội có bị tông môn vứt bỏ, huynh cũng không chê muội. Sư huynh thế này có phải rất tốt không?"
"Sư huynh... huynh nói thật sao?" Mạc Huyền thử thăm dò, lại vờ ấm ức khóc: "Bọn họ hành hạ muội, trục xuất muội, vu oan muội."
"Không sao, có huynh ở đây, huynh bảo vệ muội."
"Vậy... sư huynh giúp muội trả thù được không?" Mạc Huyền đảo mắt, đè ép một tia ác liệt.
"Trả thù? Đúng, nhất định phải trả thù." Hải Dương mỉm cười, chậm rãi gỡ mặt nạ xuống: "Để sư muội có thể giống huynh."
Nửa khuôn mặt dữ tợn của Hải Dương lộ ra, đầy những lỗ nhỏ chi chít.
Mạc Huyền như nhìn thấy cảnh tượng bầy trùng độc đang bò lúc nhúc trên mặt hắn, da đầu rợn lên từng cơn.
"Sư huynh đã chuẩn bị rồi, chỉ chờ mỗi Tiểu Huyền thôi." Hải Dương đầy âu yếm xoa lên gương mặt Mạc Huyền.
"Tránh ra! Đem bộ dạng ghê tởm của ngươi tránh xa ta ra!" Mạc Huyền đẩy Hải Dương, trong mắt tràn ngập sợ hãi, miệng không ngừng gào thét.
"Tiểu Huyền ghét bỏ huynh? Nhưng không sao, rất nhanh thôi, muội cũng sẽ giống huynh."
Hải Dương cong môi, kéo ra một nụ cười cổ quái, lỗ nhỏ trên mặt hắn co rúm nhăn nheo, như trùng độc đang vặn vẹo bò trườn.
Cổ họng Mạc Huyền dâng lên một cơn buồn nôn, dạ dày cuộn trào, ả cúi đầu, không ngừng nôn khan: "Không được chạm vào ta! Ngươi... Ưm..."
Hải Dương bịt chặt miệng ả, kéo ả rời đi.
Mạc Huyền tuyệt vọng giãy giụa.
Không! Mọi thứ không nên diễn ra như vậy!
Nếu ngay từ đầu không hoán đổi vận mệnh, thì Ngũ Linh Căn đã giúp ả trở thành đệ tử của Quân tiên tôn, ả cũng không lâm vào tình cảnh hôm nay!
Là Đồng Khuynh Diễm! Là cô cướp hết mọi thứ tốt đẹp của ả! Tất cả là lỗi của cô!
——
Quân Hoa tỉnh dậy, phát hiện hắn không ở Bích Hải Sơn, cũng không phải Tuyệt Tình Phong, mà là căn nhà ở trấn Thanh Trì.
"Tỉnh?" Tử Ngưng từ bên kia bưng thuốc tiến đến: "Uống đi."
Quân Hoa không muốn nhìn Tử Ngưng, lạnh lùng đứng dậy đi ra ngoài.
"Ngươi bị khế ước làm trọng thương, uống thuốc rồi muốn đi đâu thì đi!" Tử Ngưng giơ tay ngăn cản.
"Tránh ra."
"Ngươi không uống, đánh chết lão tử cũng không tránh!"
Quân Hoa lạnh lùng dời mắt, Tử Ngưng siết chặt tay đứng thẳng lưng.
Lão tử không sợ!
Cùng lắm thì bị đánh thôi! Lão tử có thể đắp thuốc!
Quân Hoa giơ tay tới, cầm chén thuốc uống cạn, chợt hắn nhíu mày: "Mùi vị này..."
"Thuốc thì đương nhiên phải đắng! Thân đã sống ngàn năm mà một chút đắng cũng không chịu được, ngươi có thấy mất mặt không?" Tử Ngưng cướp lời mắng tới.
Quân Hoa nhíu mày. Không phải hắn không chịu được đắng, mà là cảm thấy vị đắng này hơi bất thường, giống như đang cố át đi mùi vị gì đó...
"Đúng rồi, cái ấm lô nhà ngươi dặn ngươi chờ ở đây, đến tối nàng ta sẽ quay lại. Ngươi tự lo liệu đi." Tử Ngưng nói xong liền quay lưng, dáng vẻ có mấy phần chạy trối chết.
Quân Hoa không khỏi nghi hoặc, nhưng hắn vốn không quá quan tâm Tử Ngưng, nên chỉ nghĩ một chút liền thôi.
Quân Hoa không ra ngoài nữa, đi vào bếp tìm nguyên liệu nấu ăn. Khuynh Diễm đã dặn hắn chờ, thì hắn sẽ ở đây chờ cô.
Chiều tối Khuynh Diễm vừa lắc lư về đến, liền bị Quân Hoa lôi kéo vào bàn ăn cơm.
Khuynh Diễm cảm thấy dường như hắn có chấp niệm rất sâu với chuyện cô phải ăn cơm hắn nấu.
Cả cuộc đời tu tiên ở thế giới này, cô chưa từng tịch cốc, bởi vì không có ngày nào Quân Hoa không ép cô ăn cơm.
"Hôm đó các tông môn có làm khó nàng không?" Quân Hoa lo lắng hỏi.
"Bọn họ không đủ bản lĩnh." Khuynh Diễm kiêu ngạo cười nhạt. Một mồi lửa của ta đủ đốt trụi một nhóm!
"Ta... xin lỗi." Quân Hoa đột nhiên buông bát xuống, cúi đầu nhỏ giọng.
"Sư phụ xin lỗi cái gì?"
"Vào lúc nàng cần ta bảo vệ, ta lại..." Hắn lại không chống đỡ nổi khế ước mà ngất xỉu.
Chỉ mỗi chuyện bảo vệ cô mà hắn cũng không làm được, hắn cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.
"Ta đến thế giới này là để bảo vệ sư phụ, chứ không phải đến đây để người bảo vệ ta." Khuynh Diễm gõ gõ lên mặt bàn.
"Tập trung ăn cơm, bớt nghĩ linh tinh."
Mỗi lần hắn nghĩ nhiều là hắn lại đau tim, hắn đau thì cô cũng đau theo, cái này thật sự rất mệt.
Quân Hoa dường như hơi ngơ ngác, hắn không hiểu lời nói của Khuynh Diễm.
Nữ tử không phải đều thích được nam tử bảo vệ sao?
Nhưng hình như cô không thích.
Quân Hoa chỉ thắc mắc một chút, chứ không cảm thấy tư tưởng của Khuynh Diễm có vấn đề gì. Cứ như từ trong tiềm thức, chuyện cô bảo vệ hắn không phải là một chuyện khó chấp nhận.
Thậm chí, hắn còn có chút ỷ lại dựa dẫm cô... Đây là thứ tật xấu gì?