Chương 255: .Huyết Mạch Tương Liên ()
Cập nhật 3 năm trước
Nó oán trách Khuynh Diễm, trách cô bỏ rơi chủ nhân nó, giờ chủ nhân nó xảy ra chuyện rồi, cô cũng không quan tâm, mà chỉ biết lo tranh giành quyền lực.
Cho đến một ngày nó phát hiện...
Vào lần huyết thệ ăn toàn bộ quân đội của Khâu Thương và Huyết Tộc phía Tây, thật ra Khuynh Diễm đã sớm giăng bẫy chờ sẵn.
Huyết thệ tham lam ăn một lúc quá nhiều Huyết Tộc, nên bị lộ ra khí tức.
Khuynh Diễm bắt được huyết thệ, nhưng chỉ giữ được một phần bản thể của nó. Huyết thệ rất tinh ranh, cố tình chia nhỏ bản thể ra để chạy trốn.
Hiện tại Khuynh Diễm vẫn đang truy bắt nó.
Giờ chuông thánh mới vỡ lẽ, Khuynh Diễm nhìn như có vẻ không quan tâm, nhưng thật ra cô vẫn luôn yên lặng trả thù cho Diệp Nhiên...
Chuyện này làm chuông thánh suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng nó đi tìm Khuynh Diễm, quyết tâm nói: "Ta có thể giúp cô bắt huyết thệ."
Khuynh Diễm cụp mắt nhìn chuông thánh, ánh mắt cô vẫn không chút lay động, không hề có biểu hiện vui mừng hay hấp tấp, chỉ im lặng chờ nó nói tiếp.
Chuông thánh: "..." Nữ Huyết Tộc vô tình! Rốt cuộc cô có quan tâm chủ nhân của nó không?
"Cô đem bản thể của huyết thệ dung nhập vào thân thể ta. Huyết thệ thích nhất là những thứ thuần khiết, chắc chắn nó sẽ chạy tới đây ăn ta."
Giống như việc nó lừa ăn trái tim của Diệp Nhiên, vì trái tim hắn rất thuần khiết.
Khuynh Diễm nhìn chuông thánh một lúc, hiếm khi quan tâm hỏi: "Vậy ngươi sẽ ra sao?"
"Ta..." Chuông thánh khựng lại, hét lên: "Ta không sao! Cô phiền quá! Có muốn báo thù cho chủ nhân ta không?"
Khuynh Diễm quyết định làm theo đề nghị của chuông thánh. Là lựa chọn của nó, cô sẽ không ngăn cản.
Nhưng chuông thánh cảm thấy, đây là lần đầu tiên Khuynh Diễm cầm nó một cách nhẹ nhàng như vậy, trước kia đều là đằng đằng sát khí muốn bóp chết nó.
Coi như cô còn có lương tâm.
—
Trong khu rừng tối đen, mặt đất bị tán cây che phủ, dù là ban ngày nhưng đến nửa tia nắng cũng không thể lọt vào.
Xung quanh tràn ngập sương mù xám xịt, ở vị trí trung tâm có một đám khí đen ngòm, giữa đám khí đen là hai con mắt đỏ như màu máu, đang lúc lắc nhìn người đối diện.
Cái lưỡi dơ bẩn thè ra, bay vụt đến tấn công cô gái trước mặt, cô lắc mình né tránh, nhưng vẫn bị nó hất ra một đoạn xa.
Khuynh Diễm chống tay trên mặt đất, chậm rãi ngẩng đầu, trên khóe môi cô, có một vệt máu đỏ sẫm.
"Ngươi đã không còn là đối thủ của ta." Giọng nói khàn đặc như tiếng đầu sắt cào trên xi măng, chói tai đến khiến ruột gan người ta cồn cào khó chịu.
"Trước đây ta e sợ ngươi, nhưng hiện tại thế cục đã khác. Ta đã ăn toàn bộ Huyết Tộc phía Tây, còn ăn luôn cả nó." Khí đen hóa thành hình ngón tay, chỉ xuống chiếc chuông rỉ sét nằm lăn lốc trên mặt đất, sau đó lại cười rộ lên.
"Còn có cả, trái tim của chủ nhân nó!"
Khuynh Diễm ngước mắt, đầu ngón tay cái quẹt qua vết máu trên khóe môi, kiêu ngạo cười một tiếng: "Chỉ bằng thứ thấp kém như ngươi?"
"Ngươi khinh thường ta?" Huyết thệ khàn giọng tức giận, muốn chứng tỏ sức mạnh của mình, cố ý khiêu khích Khuynh Diễm.
"Ta không chỉ ăn trái tim trong thân thể Diệp Nhiên, mà còn ăn trái tim trong linh hồn hắn. Mùi vị thực sự rất đặc biệt! Tên là gì... À đúng rồi, Tịch Dạ."
Khuynh Diễm nhíu mày nghi hoặc: "Tịch Dạ?"
Huyết thệ nhìn dáng vẻ của cô, bất chợt hả hê cười ầm lên: "Quên mất, ngươi đâu có biết tên hắn!"
"Khuynh Diễm, ngươi vốn chẳng khác gì ta, kéo dài sinh mệnh bằng thù hận và giết chóc. Một kẻ như ngươi, sao lại đi phạm vào loại sai lầm cấp thấp này?"
"Sinh ra là ma, hành động ngu ngốc nhất, chính là mềm lòng!"
Mà thứ giết chết bọn họ, chính là tình cảm!
Một khi phát sinh tình cảm với ai, thì bắt buộc phải giết chết kẻ đó, để trừ hậu họa về sau.
Rõ ràng cô có rất nhiều cơ hội xâm nhập vào linh hồn Diệp Nhiên, thăm dò thân phận hắn, nuốt chửng hắn.
Nhưng cô lại không làm, hết lần này đến lần khác đều bỏ qua cho hắn.
Lựa chọn rời xa hắn, chứ không phải giết chết hắn.
Đến cuối cùng còn vì báo thù cho hắn mà mất hết lý trí, đem bản thể huyết thệ nhập vào chuông thánh.
Một khi sức mạnh huyết thệ tăng lên, cô sẽ không còn là đối thủ của nó!
Mềm lòng, chính là hành động ngu ngốc nhất!
"Mềm lòng, là ngu ngốc, nhưng mà..." Khuynh Diễm chống tay đứng dậy từ trên mặt đất, chậm rãi nhếch môi cười, gương mặt nhiễm lên tà khí yêu dị: "Lắm lời, mới là thứ chết sớm nhất!"
Huyết thệ còn chưa kịp hiểu ý của Khuynh Diễm là gì, thì một cỗ nóng rực chợt dâng lên giữa hồn thể nó.
Nó không có hình hài, nhưng dường như lục phủ ngũ tạng của nó đều đang bị cào ra tàn phá.
"Ngươi đã làm gì ta? Khuynh Diễm, ngươi đã làm gì ta!"
Khuynh Diễm hoàn toàn mặc kệ lời nói của huyết thệ, bàn tay cô giơ lên giữa không trung, năm ngón tay chắp thành tư thế ấn quyết.
Từ giữa đám khí đen xuất hiện một vệt ánh sáng đỏ, ban đầu là chậm rãi lan ra, sau đó tốc độ dần tăng lên, điên cuồng mở rộng, mỗi lúc một nhanh, đỏ đen lẫn lộn, hòa trong âm thanh gào thét thống khổ.
Cây cối xung quanh bị chấn động đổ rạp xuống, từng mảng từng mảng đứt gãy, gió lốc xoáy mạnh giữa không trung, như muốn gạt phăng tất cả mọi thứ trên thế giới này.
"Dừng lại! Ngươi dừng lại! Mau lấy nó ra khỏi hồn thể ta! Lấy nó ra!" Tiếng thét vẩn đục như những nhát cưa ken két thi nhau đâm vào màng nhĩ.
Giờ huyết thệ mới nhận ra, Khuynh Diễm không chỉ dung nhập bản thể nó vào trong chuông thánh, mà cô còn cất giấu cả lực lượng của cô.
Nó ăn chuông thánh, chính là cho cô cơ hội xâm nhập phá hủy nó từ bên trong.
Cô cố tình để nó đánh cô bị thương, là vì muốn nó buông lỏng cảnh giác.
Cô cho nó nói nhiều như vậy, là vì muốn kéo dài thời gian.
Mục đích thật sự của cô, chính là hoàn toàn cắn nuốt nó!
"Ta là lực lượng duy trì thế giới này! Ngươi giết ta, thế giới sẽ sụp đổ! Ngươi không được phép giết ta! Khuynh Diễm, ngươi không được phép giết ta!" Huyết thệ oán hận không cam tâm.
Nó đã sống hơn ngàn năm, sức mạnh nó đã sắp vượt khỏi tiểu thế giới này!
Chỉ cần một chút nữa thôi, một chút nữa thôi thì nó đã có thể vượt thời không, thoát ra khỏi đây, đến thế giới nguyên bản bên ngoài mà cắn nuốt tất cả!
Nó không muốn chết! Nó là kẻ chiến thắng! Nó phải là kẻ chiến thắng!
Khuynh Diễm không phản ứng với huyết thệ, mặc kệ nó nói gì, ánh mắt cô vẫn chỉ tĩnh lặng nhìn nó, ngọn lửa của cô vẫn không ngừng cắn nuốt nó.
Huyết thệ oán hận đến tột cùng, dồn hết sức lực còn lại để hạ chú lên linh hồn Khuynh Diễm: "Ta nguyền rủa ngươi..."
Tiếng nói đột ngột im bặt, huyết thệ tuyệt vọng giãy giụa. Tại sao? Tại sao nó không thể phát ra âm thanh? Tại sao nó không thể nguyền rủa cô?
Chỉ thấy thiếu nữ đối diện vẫn nhếch môi cười, không nóng không lạnh nhìn nó, không có hả hê chiến thắng, cũng không có điên cuồng báo thù.
Từ đầu đến cuối cô đều như vậy, giống như không gì có thể lay chuyển được cô.
Đồng tử cô dần nhiễm lên một tầng hồng nhạt, màu xanh ngọc đẹp đẽ từ đại dương hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại đôi mắt đỏ rực máu tươi.
Lửa đốt khí đen cháy đến ngút trời, phản chiếu vào đôi mắt cô, không phân rõ được đâu là màu của lửa, còn đâu là màu mắt cô.
Ác ma!
Một ác ma không hề có dục vọng!
Không có hỉ nộ ái ố, không có khao khát chiến thắng, cũng không có tham vọng đứng trên đỉnh cao!
Nó thua rồi! Trên đời này không ai có thể đấu lại một ác ma vô cầu vô dục!
Thứ cuối cùng huyết thệ nghe được, là âm thanh lạnh lẽo như tiếng gọi vọng lên từ địa ngục: "Lẽ ra ngươi không nên động vào hắn."
Sau đó hoàn toàn biến mất, khí đen biến mất, huyết thệ cũng biến mất.
Quang cảnh xung quanh chỉ còn lại đổ nát, thiếu nữ một mình đứng giữa hoang tàn, như đấng đế vương ngạo nghễ ngự trị trên cao, rực rỡ diễm lệ.
Nhưng khi ánh nắng rơi xuống, kéo dài chiếc bóng sau lưng cô, lại kéo ra một nỗi cô độc tận cùng trong xương tủy.