"Không ngủ cùng cô." Khuynh Diễm ra dấu im lặng: "Trẻ nhỏ bớt ồn ào, ở đây không có chuyện của cô, giữ trật tự."
Hàn Tố Ly: "..." Không phải người làm ướt giường là mình sao?
Sao lại nói không có chuyện của mình?
Khuynh Diễm nhìn về phía Chu Tiểu Tân, nhếch môi khen ngợi: "Nghĩ cớ rất khá, nhưng cô không nằm cạnh cửa sổ, nên có một điều cô không biết."
Khuynh Diễm đi qua cửa sổ, đẩy khóa một cách cực kỳ cẩu thả, nhưng chốt cửa vẫn bị một lực hút mạnh mẽ tự gài sát lại.
"Ổ khóa này sử dụng nam chân, gài thiếu cẩn thận thế nào nó cũng tự đóng chặt, gió gì giật nổi nó?" Khuynh Diễm dừng lại một chút, ngạc nhiên chớp mắt: "Hay cô định nói với tôi, chiều nay có một cơn bão cấp mấy ngàn kilomet trên giờ đổ bộ qua?"
"Bão lớn như vậy, lại không thổi tung ngôi trường này, mà chỉ thổi mỗi cửa sổ chỗ tôi, làm ướt giường tôi? Các cô có thấy kỳ quái không?"
"Đúng là kỳ quái đó!" Hàn Tố Ly tán đồng: "Nghe cứ như cơn bão này cố tình nhằm vào cô vậy!"
"Bão nhằm vào tôi hay không thì không biết, nhưng bạn học Chu và bạn học Lý có vẻ nhằm vào tôi, nhỉ?" Khuynh Diễm cười tươi hỏi.
"Không có... tớ không có nhằm vào cậu. Tớ cũng không biết tại sao cửa sổ lại mở nữa..." Chu Tiểu Tân oan ức rơi nước mắt.
Lý Hân Hân cũng tức giận không nhẹ: "Khuynh Diễm, cậu đừng thấy Tiểu Tân và tớ không tính toán nên cậu muốn nói gì thì nói! Tố Ly làm sai, cậu ấy đã nghĩ cách đền cho cậu. Nhưng cậu cứ cố ý kiếm thêm chuyện, cậu thế này là sai rành rành rồi đấy! Đến tớ cũng không thể tiếp tục bênh vực cậu nữa!"
Khuynh Diễm không hiểu: "Tôi có nói cần cô bênh vực sao?"
"Cậu... Sao cậu lại không biết điều quá vậy?" Lý Hân Hân không thể tin hỏi Khuynh Diễm.
"Các cô làm ướt giường tôi, nhưng người không biết điều cuối cùng lại biến thành tôi?" Khuynh Diễm cũng cảm thấy không thể tin.
Thế giới vườn trường luôn có những logic thật khó hiểu.
Người nhiều tuổi như ta thật sự không thích hợp lăn lộn với bọn trẻ này.
"Hân Hân, đừng nói nữa." Chu Tiểu Tân dụi hốc mắt đỏ bừng, cúi đầu nức nở nhận lỗi: "Khuynh Diễm, xin lỗi cậu, cứ xem như là lỗi của tớ."
"Tiểu Tân, cậu không làm sai, việc gì phải xin lỗi?" Lý Hân Hân bất bình đỡ Chu Tiểu Tân đứng dậy: "Người phải xin lỗi là cô ta! Nhan Khuynh Diễm, hôm nay cô nhất định phải xin lỗi!"
"Thôi bỏ đi Hân Hân, để tớ nhận lỗi là được rồi." Chu Tiểu Tân khuyên can.
"Sao có thể? Người làm sai thì phải nhận lỗi, nhất định phải khiến Nhan Khuynh Diễm nhận ra lỗi lầm của mình!" Lý Hân Hân kiên quyết nói.
"Hân Hân, tớ biết cậu tốt với tớ, nhưng tớ thật sự không sao đâu. Lúc nào cũng bị ức hiếp cả, tớ đã sớm quen rồi..."
"Tớ đã là bạn của cậu, sao tớ có thể nhìn cậu bị ức hiếp? Chuyện này nhất định phải tính đến cùng!"
"Hân Hân..."
"Này, hai người bọn họ đang làm gì vậy?" Hàn Tố Ly nhích lại gần Khuynh Diễm, thì thào hỏi.
Khuynh Diễm nhún vai: "Không biết, cứ xem đi, chắc đang đóng phim."
Hàn Tố Ly là thì thào hỏi, còn Khuynh Diễm là đường đường chính chính trả lời, đến nửa điểm âm lượng cũng không giảm xuống.
Chu Tiểu Tân và Lý Hân Hân bên kia đều nghe rõ mồn một.
Cũng không biết là lời nói của Khuynh Diễm chọc trúng chỗ nào, mà gương mặt Lý Hân Hân lại nóng bừng lên, bùng nổ: "Nhan Khuynh Diễm, cô dám mắng bọn tôi giả tạo?"
Khuynh Diễm gật đầu: "Tôi đã xem qua rất nhiều phim truyền hình, diễn viên diễn tệ nhất cũng không đuổi kịp hai cô."
"Cô..." Lý Hân Hân bị chọc điên lên rồi: "Cô tưởng bên trên thiên vị cô, nên ở chỗ này cô liền ngang ngược muốn làm gì thì làm? Cô tưởng chúng tôi sợ cô sao? Cô nghe cho rõ đây, trong mắt chúng tôi, cô chả là cái thá gì cả!"
"Người như cô không xứng có được bạn bè! Cô sẽ phải cô độc đến già, cô độc đến chết! Sống trong lẻ loi, chết trong tủi hổ! Dù có được chôn cất thì cũng không có ai đến viếng mộ phần của cô!"
"Cỏ mọc đầy mộ, quan tài bị người ta giẫm lên! Xương cốt mục nát, hóa thành bụi tàn, vàng mã linh đường đều không có!"
Lý Hân Hân mắng rất độc miệng, gần như là lúc này, cô ta mới nói ra lời thật sự trong lòng mình.
Những cảm xúc và suy nghĩ đã bị đè nén quá lâu, chỉ cần giật trúng kíp nổ, liền ồ ạt tuôn ra không ngừng lại được.
Mở miệng liền có thể mắng, mắng đến cực kỳ thoải mái, cực kỳ sung sướng!
Nhưng Khuynh Diễm cũng không tức giận hay có ý định ngắt lời Lý Hân Hân, mà chỉ mỉm cười nghe cô ta mắng mình.
Đến khi Lý Hân Hân phát hiện ra chuyện không thích hợp, vội vàng dừng lại thì mọi thứ đã quá muộn.
Loa phát thanh vang lên thông báo khắp toàn trường, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào màng nhĩ Lý Hân Hân: "SB056 Lý Hân Hân, vi phạm thiết lập nhân vật, trừ 100 tích phân, tiếp nhận hình phạt phòng tối."
Không... không thể nào!
Bao nhiêu lâu nay cô đều cố gắng đóng vai một người bạn hiền hòa khuyên giải bạn bè!
Rõ ràng cô đang diễn rất tốt! Cô không thể nào thoát thiết lập được!
Lý Hân Hân chợt sững lại, mở to mắt phẫn nộ: "Nhan Khuynh Diễm, là cô khiêu khích tôi, là cô hãm hại tôi!"
"Đâu có, tôi là giúp cô được làm chính cô mà! Mắng thoải mái như vậy, có vui không?" Khuynh Diễm híp mắt cười tươi: "À đúng rồi, tôi quả thật không có bạn bè, nhưng mà, cô thì có sao?"
Lý Hân Hân quay đầu nhìn về phía Chu Tiểu Tân, nhưng chỉ thấy 'bạn tốt' của cô ta đang cố tránh né ánh mắt cô ta.
Dường như Lý Hân Hân còn muốn nói gì đó, nhưng thân thể đã đột ngột biến mất giữa phòng, lời nói chưa kịp hỏi cũng bị cuốn đi.
Chu Tiểu Tân dựa sát vào chân giường, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy kịch liệt.
Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay: "Kiên nhẫn của tôi có hạn, cô nói hay không?"
"Tớ... tớ không làm gì cậu mà!" Chu Tiểu Tân không nhịn được nữa, lập tức khóc lên, mềm yếu đáng thương, khóc đến gần như không thở nổi.
Khuynh Diễm bị tiếng khóc ồn đến không chịu được. Hay là trực tiếp đánh cho ngậm miệng lại đi!
"Này, không được đánh người trong ký túc xá đâu! Đó là vi phạm quy định đấy!" Hàn Tố Ly kéo tay Khuynh Diễm nhắc nhở.
Khuynh Diễm không muốn nghe, đánh người không bị phạt, lại còn có tích phân, tội gì không đánh?
Nói lý lẽ muốn khô cả cổ, tiếp tục nói thì quá phiền! Đánh đi!
Chu Tiểu Tân không chịu nổi nắm đấm thô bạo, cuối cùng cũng thừa nhận.
Người mở cửa sổ là cô ta, còn là nhân lúc trời mưa mà mở cửa sổ, cố tình làm ướt giường Khuynh Diễm.
Người ở ngôi trường này, đều sống trái ngược với tính cách thật của mình.
Chẳng hạn như Chu Tiểu Tân, một người chuyên bắt nạt người khác, giả dối xảo trá, thì phải sống trong thiết lập rụt rè hay khóc, yếu đuối đáng thương.
Còn Lý Hân Hân, một người thích hùa theo châm ngòi, đứng trong bóng tối đâm chọc để bạn bè trở mặt nhau.
Nhưng đến chỗ này, liền sống dưới thiết lập người hòa giải, đứng ra giải quyết mâu thuẫn giúp bạn bè.
Người thành thật sống dưới thiết lập người xảo trá, sẽ dần biến thành thủ đoạn xảo trá.
Nhưng người xảo trá sống dưới thiết lập người thành thật, thì sẽ trở nên thành thật sao?
Không đâu, họ chẳng những không trở nên thành thật, mà bên trong lòng họ, còn đang nuôi một con quỷ!
Chu Tiểu Tân ủy mị yếu đuối, nhưng vẫn ở trong bóng tối lặng lẽ phá hoại người khác.
Cô ta mở cửa sổ làm ướt giường Khuynh Diễm, đổ lỗi cho Hàn Tố Ly, sử dụng Lý Hân Hân như con dao ngu ngốc xả thân vì mình. Tất cả đều để thỏa mãn con quỷ xảo trá trong lòng cô ta!
Lý Hân Hân xem Chu Tiểu Tân là bạn, nhưng Chu Tiểu Tân chỉ xem Lý Hân Hân là công cụ lợi dụng.
Ở ngôi trường này, người có vẻ thân thiết với bạn, cười nói trước mặt bạn, nhưng chỉ cần bạn quay lưng đi, họ sẽ bất ngờ mà đâm cho bạn một nhát!
Bạn không thể sống với tính cách thật của mình, mà người xung quanh, cũng không đối xử với bạn bằng tính cách thật của họ.
Sự giả tạo ở nơi đây bị phóng đại đến cực điểm!
Vốn dĩ không có bạn bè thật sự, mà chỉ có những mối quan hệ mang lại lợi ích thật sự.
Thời thời khắc khắc đều phải nhắc nhở chính mình, mọi người đang sống theo thiết lập trái ngược, ai tốt ai xấu, ai thật ai giả, không thể dùng mắt thường để phân biệt, mà là phải dùng tâm sáng suốt để cảm nhận.