Bây giờ mỗi ngày Miên Tửu đều nói ghét Khuynh Diễm, nên cô mới nghĩ rằng hắn tự đánh mình, là vì hôm qua cô đã sờ trán hắn.
Nếu hắn bị người khác đánh, vậy còn dễ giải quyết.
Nhưng nếu là hắn tự đánh hắn, chẳng lẽ cô phải trói hắn lại, nhốt vào phòng giam?
Khuynh Diễm trong một khoảnh khắc đã thực sự muốn làm vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn khống chế được.
Nếu nguyên nhân xuất phát từ việc cô vượt quá giới hạn chạm vào người Miên Tửu, khiến hắn cảm thấy ghê tởm, vậy thì sau này cô sẽ tận lực duy trì khoảng cách với hắn.
Không đến nhà hắn, cũng sẽ không chạm vào hắn.
[Kí chủ, hiện tại cô hối hận rồi đúng không?] Lúc đó nó đã ngăn cô đừng giết Tưởng Thành, mà cô cứ không nghe.
Giờ thì hay rồi, nâng cấp độ đơn giản lên thành cấp độ địa ngục!
Cho cô chém chém giết giết nha!
Căn cứ theo thói quen ăn nói ngang ngược của Khuynh Diễm, Hắc Khuyển nghĩ cô sẽ mắng ngược lại nó.
Nhưng chuyện hiếm lạ lần đầu gặp được, Khuynh Diễm im lặng không phản bác.
Hắc Khuyển không nhịn được lo lắng: [Kí chủ, cô... bị câm rồi sao?]
"Ngậm mõm chó mi lại."
Hắc Khuyển: [...] Nó chỉ lo cô bất ổn, nên mới hỏi thăm thôi mà, hức!
Khuynh Diễm nhạy bén đến mức chỉ cần có người hơi tính kế cô, cô liền phát giác được.
Bởi vì cô rất thông minh, cũng rất quyết đoán.
Nhưng Khuynh Diễm có một vấn đề, cô bị khuyết thiếu cảm xúc.
Cô thẳng tay giết chết Tưởng Thành, không màng hậu quả nền văn minh AI sụp đổ.
Sát phạt lạnh lùng, nắm chắc phần thắng.
Nhưng đến cuối cùng, cô lại bỏ quên một thứ.
Là cảm xúc của Miên Tửu.
Khuynh Diễm không hiểu cảm xúc, nên cách cô bảo vệ Miên Tửu, luôn là dùng mọi biện pháp giữ hắn an toàn về mặt thể chất.
Chỉ cần hắn khỏe mạnh, hắn không bị thương, như vậy là đã đủ.
Cho nên cô đã không lường trước được, khi nền văn minh AI sụp đổ, sẽ gây ra chấn thương tâm lý cho hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Miên Tửu một mình ngồi giữa tòa nhà đổ nát, Khuynh Diễm đã mơ hồ nhận ra, cách xử lý của cô... là thiếu chu toàn.
Cô không nên vội vàng giết Tưởng Thành, mà nên nhốt Tưởng Thành lại, chờ đến khi thế giới này kết thúc rồi hẵng xử lý.
Nhưng một người không có cảm xúc như Khuynh Diễm, lúc đó đâu nghĩ nhiều được vậy.
Giơ tay lên liền trực tiếp giết, nghĩ mình gánh vác được mọi hậu quả, nhưng lại quên rằng sau lưng cô còn có một người.
Hắn có cảm xúc, hắn dễ bị tổn thương, hắn sẽ sụp đổ khi cô rời đi mà không nói lời nào.
Để bảo vệ hắn, cô có thể cố gắng học cảm xúc của con người, không thấu hiểu được, thì mô phỏng một chút cũng được.
Nhưng mà... cô còn phải học đến khi nào? Tịch Dạ còn phải gánh chịu tổn thương thêm bao nhiêu thế giới nữa?
Mỗi thế giới một bài học, cái giá phải trả đều đẩy lên người Tịch Dạ.
Nếu ở bên cô vất vả đến vậy, thì hắn có cần phải tiếp tục không?
—
Miên Tửu chạy khắp nơi xung quanh nhà, nhưng đều không thể tìm thấy Khuynh Diễm.
Hắn cố tự trấn an mình, không sao, đợi ngày mai cô đến, hắn nhất định sẽ giải thích với cô, để cô biết trước đây hắn chỉ nói dối mà thôi, chứ hắn không có ghét bỏ cô đâu.
Nhưng cả tuần sau đó, Khuynh Diễm đều không đến nữa.
Miên Tửu càng ngày càng bất an, hắn muốn đi tìm cô, nhưng hắn chợt nhận ra lâu nay hắn không biết gì về cô cả.
Hắn chưa từng hỏi cô ở đâu, cô đang làm việc gì, bạn bè của cô là ai, thậm chí đến số điện thoại cô, hắn cũng không biết.
Mỗi lần cô đến, chuyện duy nhất hắn làm là xua đuổi cô.
Giờ thì đuổi được rồi, nhưng hắn một chút cũng không vui vẻ.
Hắn sợ, lỡ như cô nói nghiêm túc, sau này cô thật sự không đến tìm hắn, cũng không còn muốn chạm vào hắn...
Miên Tửu lắc đầu, không được!
Hắn nhanh chóng chạy ra phòng khách lục lọi, cô đến nhà hắn nhiều lần như vậy, có thể sẽ để quên gì đó.
Chỉ cần tìm được một món đồ của cô, hắn liền có thể xem nguồn gốc đồ vật đó được mua ở đâu, sau đó hack vào lịch sử mua hàng của cửa tiệm, xem thông tin cá nhân khách hàng, chắc chắn sẽ lấy được số điện thoại cô.
Nghe thì hơi rắc rối, nhưng hắn có thể làm được!
Nhưng cuối cùng Miên Tửu vẫn phải thất vọng, bởi vì đến một đồ vật nhỏ, Khuynh Diễm cũng không để lại.
Mỗi lần đến nhà hắn, cô gần như không mang theo thứ gì, chỉ thỉnh thoảng mang kẹo... Đúng rồi! Là kẹo!
Miên Tửu chạy đến thùng rác, lục ra giấy gói kẹo, mò tìm trên mạng xem những cửa hàng nào bán loại kẹo này.
Bầu trời bên ngoài mây đen u ám, làm đáy lòng hắn cảm thấy bất an.
Từ lần người máy nhỏ biến mất trong đêm mưa, về sau gặp thời tiết âm u này, Miên Tửu đều vô thức sợ hãi, giống như một loại ấn ký đã khắc sâu vào linh hồn...
Ting ting ting!
Tiếng chuông cửa chợt vang lên.
Miên Tửu lập tức vui mừng đứng bật dậy.
Cô đến rồi!
Không đúng, cô có mật mã nhà hắn, cô sẽ không bấm chuông.
Đáy lòng Miên Tửu tràn ngập hụt hẫng, lê bước chân nặng trĩu đi ra cửa.
"Cậu tìm ai?" Miên Tửu nhìn đứa nhóc khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đứng trước mặt.
Hắn không quen người này.
"Tìm bạn trai của Nhan Khuynh Diễm, anh có phải bạn trai cô ấy không?" Kỷ Ôn híp mắt, nở nụ cười đáng yêu hỏi.
Miên Tửu khựng lại một chút, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Cậu có việc gì?"
"Có việc liên quan đến Nhan Khuynh Diễm, nhưng mà anh có phải bạn trai cô ấy không?" Kỷ Ôn không biết là cố ý hay vô tình, lại cứ bám lấy một câu mà hỏi.
"Không phải." Hắn vốn không phải bạn trai cô, hắn cũng không biết mình là gì của cô nữa.
"Vậy thì..." Kỷ Ôn kéo dài giọng, vẫy tay chào: "Tôi về đây."
"Khoan đã." Miên Tửu ngăn người lại: "Cậu có phương thức liên lạc với cô ấy không?"
Kỷ Ôn thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại cười hì hì nói: "Anh không phải bạn trai Nhan Khuynh Diễm, nên tôi không thể tùy tiện đưa phương thức liên lạc cho anh đâu nha."
"Cậu đến tìm tôi chẳng phải cũng có mục đích sao?" Miên Tửu lạnh giọng, thẳng thắn nói: "Cậu muốn gì thì cứ trực tiếp nói ra, không cần phải vòng vo."
"Thứ tôi muốn rất đơn giản, anh thừa nhận mình là bạn trai của Nhan Khuynh Diễm, tôi liền cho anh biết cô ấy đang ở đâu."
Kỷ Ôn dừng một chút, bổ sung: "Anh mà còn tiếp tục chần chờ, thì sẽ không kịp gặp cô ấy nữa đâu nha!"
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Miên Tửu cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã bắt đầu loạn lên.
"Tôi là người có nguyên tắc, anh không cho tôi thứ tôi cần, thì tôi cũng sẽ không cho anh thứ anh muốn." Kỷ Ôn thẳng thắn bày ra mục đích: "Nhưng anh có thể nghĩ xem, một người đang sống khỏe mạnh, làm thế nào anh không gặp được người đó nữa?"
Miên Tửu cứng đờ trong một giây, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng.
Một người đang sống khỏe mạnh, làm thế nào không gặp người đó nữa...
Không, không đúng!
Đứa nhóc này từ đầu đến cuối đều có dáng vẻ không trung thực, lời nói của nó hoàn toàn không đáng tin!
"Anh đã không chấp nhận trao đổi thì thôi vậy. Tôi về đây, rời đi lâu quá sẽ bị nghi ngờ, tạm biệt." Kỷ Ôn dứt lời liền thẳng tắp bước ra cổng.
Miên Tửu siết chặt bàn tay bên người.
Trực giác nói cho hắn biết, đứa nhóc này đang lừa hắn, loài người đều rất giỏi nói dối, hắn không nên tin họ.
Cô lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà...
"Tôi là bạn trai của Nhan Khuynh Diễm! Cậu nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu?"
Hắn chính là không nhịn được, lừa thì lừa đi.
Hắn thà làm kẻ ngốc, còn hơn cả đời này không thể gặp lại cô!
Ở một góc Miên Tửu không nhìn thấy, Kỷ Ôn đang chậm rãi cười lên.
Tiểu ca ca này, thật dễ lừa nha!
Nếu bây giờ đem hắn đi bán, chắc hắn cũng không biết đâu nhỉ?