➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sẽ không."
Sơ Tranh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai che miệng Trình Tiêu lại, đẩy nàng ta lên cây cột đằng sau, khuỷu tay đè ép lên ngực nàng ta, tùy tiện chế phục nàng ta.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, hơi chồm người qua: "Ngươi sẽ chết..."
【 Tiểu tỷ tỷ, nàng là nhân vật chủ yếu, không thể chết!! 】 Vương Giả gào lên.
Sơ Tranh: "..."
Không thể ông nội mi!
Cái này không thể xử lý, cái kia không thể xử lý thì ta còn có thể xử lý ai!
【...】 Xử lý xử lý xử lý trừ xử lý ra thì cô còn biết làm cái gì nữa hả!?
Sơ Tranh không hề nghĩ ngợi —— giết chết!
【...】 Thay đổi từ nhưng không phải cùng một ý sao!?
Trình Tiêu biến sắc, có lẽ không ngờ tới Sơ Tranh sẽ cấp tốc bịt miệng mình như vậy.
"Ô ô ô..."
Trình Tiêu giãy dụa, trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô, đôi mắt đẹp tràn đầy hận ý.
Sơ Tranh giơ ta bổ vào cổ Trình Tiêu.
Hai mắt Trình Tiêu trợn ngược, thân thể mềm xuống.
Sơ Tranh buông nàng ta ra, Trình Tiểu đập xuống đất, đầu đụng vào bàn, trực tiếp đập vỡ đầu luôn.
Ôi...
Thật thê thảm.
Sơ Tranh không có chút tâm lý đồng tình nào nhìn một hồi, rồi quay người rời khỏi phòng.
Bên ngoài còn có cung nhân vừa gọi cô đến trông coi.
Sơ Tranh: "..."
Còn có người chứng kiến nữa!
Sơ Tranh dưới tầm mắt hoảng sợ và khẩn trương của cung nhân, suy nghĩ một lát.
Rồi lấy ra mấy tờ ngân phiếu.
Cung nhân: "..."
Trình Tiêu muốn hãm hại cô, nói cô đâm nàng ta bị thương, làm ra được loại chuyện này, thì chắc chắn sẽ không để nhiều người biết được.
Sơ Tranh lạnh như băng uy hiếp: "Ngươi khai ta ra cũng không sao, nhưng ngươi giả truyền thánh chỉ là tử tội..."
Ta thì không giống nha!
Ta có kim bài miễn tử!
Cung nhân lắp bắp: "Ngươi... Ngươi không có chứng cứ."
"Nếu ta mà muốn có, thì ta sẽ có cả một trăm."
Sơ Tranh đong đưa ngân phiếu trong tay.
"Hoặc là ngươi chọn một cái, hoặc là ta giết ngươi, thế này thì không có ai biết cả..."
Cô nương trước mặt vẻ mặt không cảm xúc nói những lời này, cung nhân không nghi ngờ chút nào, là cô thật sự dám động thủ.
Cung nhân: "..."
Cung nhân xiết chặt ngân phiếu.
Sơ Tranh rụt tay vào trong tay áo, chậm rãi rời đi.
Cung nhân nhìn bóng lưng Sơ Tranh rời đi, ngân phiếu trong tay nóng bỏng đến lợi hại.
Sơ Tranh rời đi không bao lâu, thì cung nhân liền gân cổ gào lên: "Thích khách! Có thích khách! Bắt thích khách!!"
Sơ Tranh vừa đi được không bao xa, thì thấy thiếu niên đứng ở nơi góc cua.
Thiếu niên một thân huyền y, sau lưng có mùi hương của hoa cỏ diễm lệ nở rộ, làm thiếu niên trở nên nổi bật như tiên nhân hạ phàm.
Ánh nắng chiếu qua tán cây, rơi xuống huyền y của thiếu niên, tạo nên bóng sáng loang lổ.
Sườn mặt thiếu niên trắng nõn, mịn màng như bạch ngọc, lại ôn nhuận như được ngâm trong nước ấm.
Nơi xa xa là âm thanh hỗn loạn hò hét bắt thích khách.
Âm thanh ngừng lại trước mặt thiếu niên, thế giới của hắn im ắng tĩnh mịch.
"Ngươi giết người?" Âm thanh mềm mại của thiếu niên vang lên.
"Không có." Nói hươu nói vượn! Người chưa chết mà!
Ánh mắt thiếu niên rơi vào chỗ tay áo và trước ngực Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn một chút, có thể là lúc trước động thủ với Trình Tiêu, đã vô tình đụng phải cánh tay nàng ta, nên làm máu dây lên y phục của cô.
Lúc này nhìn có chút thê thảm.
"Không chết." Sơ Tranh trấn định nói.
Con ngươi màu nâu nhạt của Yến Quy nhìn về phía sau, âm thanh bắt thích khách hỗn loạn từ xa đến gần, đang hướng về phía bên này.
"Bắt thích khách!"
"Bên kia!"
"Các ngươi qua bên kia! Đừng để thích khách chạy mất!"
Đám người này chạy cũng rất nhanh!
Sơ Tranh ba chân bốn cẳng chạy qua phía thiếu niên, túm lấy hắn lẩn vào chỗ âm u phía sau.
Thiếu niên bị Sơ Tranh đặt trên tường.
Sau lưng dán vào bức tường băng lãnh.
Trước ngực lại tràn đầy cảm giác ấm áp mềm mại.
Khôi giáp ma sát phát ra âm thanh leng keng, cùng với tiếng bước chân lộn xộn của ngự lâm quân, dần dần tới gần.
Lực chú ý của Sơ Tranh hoàn toàn đặt bên ngoài.
Thiếu niên lại không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Sơ Tranh hơi ngoái đầu nhìn, đối diện với ánh mắt tĩnh mịch của thiếu niên, trong đó như có ánh sáng âm u lưu chuyển, làm thiếu niên có thêm mấy phần u ám.
Hàng mi dài của hắn run rẩy, ánh sáng nơi đáy mắt khẽ chuyển động, khóe miệng thuận thế cong xuống, hắn hơi há miệng ra, nhưng không phát ra âm thanh.
Sơ Tranh cân nhắc cái khẩu hình kia, đại khái là —— ta sẽ không nói cho người khác biết.
Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi rồi?
Tiếng bước chân bên ngoài dần đi xa, Sơ Tranh buông thiếu niên ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Thiếu niên an tĩnh dựa vào tường, hỏi cô: "Ngươi làm gì thế?"
Đối diện với vết máu trên người Sơ Tranh, hắn cũng không có phản ứng gì lớn.
"Không làm gì cả." Sơ Tranh nói: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Ta ở bên kia." Thiếu niên ngoan ngoãn chỉ chỉ cung điện cách đó không xa.
Sơ Tranh: "..."
Tốt nha.
Cho dù người ta có là một vương gia không được sủng ái, nhưng đó cũng là vương gia.
"Không có việc gì thì đừng chạy lung tung." Bị người ta hãm hại khi dễ thì ta còn phải tới cứu tên yếu gà nhà ngươi!
Sơ Tranh kéo kéo y phục dính máu, rất muốn thay ra, muốn thay muốn thay muốn thay, muốn thay ngay bây giờ!
Cô nhìn quanh bốn phía, chuẩn bị rời đi.
Vạt áo đột nhiên trầm xuống, ngón tay thon dài như ngọc giữ chặt tay áo cô, ống tay áo hơi hạ xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn của thiếu niên.
Yến Quy thấp giọng nói: "Ngươi như vậy sẽ bị người ta trông thấy."
Sơ Tranh vẻ mặt ngay thẳng: "Sẽ không, ta rất lợi hại."
Sơ Tranh kéo vạt áo ra, phải nhanh về thay quần áo!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô ném thẻ người tốt ở đây có thích hợp không? 】
Có gì không thích hợp, lúc đầu hắn cũng ở ngay chỗ này mà.
【...】
Trong tiếng tụng kinh của Vương giả, Sơ Tranh đi được hai bước, lại quay lại: "Ta đưa ngươi về."
Hôm nay cũng phải nỗ lực làm một người tốt!
Ngũ quan tinh xảo của thiếu niên hơi giãn ra, càng làm hắn thêm hư ảo.
"Được."
Hắn kéo tay áo Sơ Tranh, chủ động chọn một con đường: "Đi bên này, sẽ không có người."
...
"Ngươi nói không có người đây sao?"
Sơ Tranh vẻ mặt hờ hững ôm Yến Quy, ngồi trên một cây đại thụ, tán cây tốt tươi che khuất thân ảnh của họ.
Phía dưới có cung nhân qua lại không ngừng, sau đó là ngự lâm quân xông đến tìm thích khách.
Những tên này là heo à?
"Thật xin lỗi, khi ta tới không có..." Thiếu niên yếu ớt nói xin lỗi.
"Được rồi." Thẻ người tốt không thể xử lý được, nếu tiếp tục thảo luận cũng không có ý nghĩa gì.
Sơ Tranh để hắn tựa vào thân cây.
Sơ Tranh cởi áo choàng nhuốm máu trên người ra, treo trên nhánh cây bên cạnh.
Cởi y phục xong, Sơ Tranh dường như vẫn không có ý định ôm Yến Quy về
Thiếu niên nhu thuận tựa vào thân cây, ánh mắt trộm ngắm cô: "Ta... có thể..."
"Có thể cái gì?"
Yến Quy không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Ngươi nhìn ta làm gì nha!
Muốn cái gì thì ngươi cứ nói!
Thẻ người tốt mà muốn trăng sao trên trời thì cũng phải hái xuống cho hắn!
Cả đời ta chưa từng đối xử với ai tốt như vậy đâu, ta cũng bị mình làm cho cảm động muốn khóc đây này!
Nhưng Yến Quy vẫn không nói lời nào.
Thiếu niên tựa vào thân cây, mặc dù trên mặt hắn không có vẻ đặc biệt gì, những vẫn không khỏi có chút bộ dáng ủy khuất.
"..."
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, rồi kéo cánh tay của hắn, để hắn dựa tới.
Yến Quy dựa vào bả vai Sơ Tranh, hô hấp thanh thiển phả vào cần cổ Sơ Tranh, như lông chim phất qua, có chút ngứa ngáy.
Sơ Tranh nghẹn một lúc, nói: "Ngươi có thể đừng thở không?"
"... Ta sẽ chết."
"..."
Ta nhịn.
Ai bảo hắn là thẻ người tốt chứ!
Có lẽ Yến Quy muốn cách xa Sơ Tranh một chút, ai ngờ không khống chế được động tác.
Cánh môi hơi lạnh đột nhiên rơi vào cổ Sơ Tranh, Sơ Tranh rũ mắt, kẻ đầu têu vừa vặn ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt tĩnh mịch, tràn đầy vô tội và mờ mịt.