➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hồ Thạc không muốn Tinh Tuyệt bại lộ trong tầm mắt người bên ngoài trong thời gian này, cho nên Sơ Tranh dẫn hắn đến một nhà hàng tương đối riêng tư.
Sơ Tranh nhìn Tinh Tuyệt ăn cơm, cử chỉ ưu nhã, nhai kỹ nuốt chậm, nhìn là biết con nhà có gia giáo.
Những lễ nghi dùng cơm này đã hình thành thói quen, cho dù hắn không nhớ rõ, cũng sẽ làm như thế theo bản năng.
Nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
"Bảo Bảo."
Sơ Tranh hoàn hồn, Tinh Tuyệt nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài nâng thìa bạc, đưa tới bên môi cô.
Khóe môi người đàn ông giương lên tạo thành một độ cong xinh đẹp, thanh âm thật thấp nói: "Nếm thử xem."
Nói xong còn nháy mắt với Sơ Tranh, hàng mi dài mà rậm giống như hai chiếc bàn chải nhỏ, chải cho lòng người ngứa ngáy theo.
Sơ Tranh đẩy thìa ra, cực kỳ lạnh lùng: "Em có."
Tinh Tuyệt lại chuyển về: "Nhưng của anh rất ngon."
Sơ Tranh: "Không phải đều giống nhau à?"
Đều chọn món như nhau, sao mà không giống được?!
Khóe miệng Tinh Tuyệt khẽ nhếch, có chút xíu kiêu ngạo: "Đương nhiên không giống, bên trong này có tình yêu của anh dành cho Bảo Bảo."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm đôi môi khẽ mỉm cười của Tinh Tuyệt, đầu ngón tay cào cào mép ghế sofa, cuối cùng há miệng.
Tinh Tuyệt chờ mong nhìn cô: "Ngon không?"
"Ngon." Sơ Tranh hàm hồ đáp một tiếng, len lén gửi tin nhắn cho Hồ Thạc, để hắn đến bắt người.
Cô sợ nếu vật nhỏ tiếp tục ở bên cạnh cô, thì có lẽ khi trả lại sẽ không còn sạch sẽ nữa đâu.
Mà Tinh Tuyệt lại không biết gì, rất là vui vẻ tiếp tục đút cho Sơ Tranh ăn.
Hồ Thạc giết tới rất nhanh.
Rõ ràng Tinh Tuyệt rất không chào đón Hồ Thạc, ánh mắt nhìn hắn cũng giống như nhìn "bóng đèn" vậy.
Nhưng dù cho không tình nguyện, cuối cùng Tinh Tuyệt vẫn phải đồng ý trở về cùng Hồ Thạc.
Trên đường trở về, Tinh Tuyệt mở thanh tìm kiếm ra.
Chỉ thấy một dải lịch sử tìm kiếm toàn là gì mà #kỹ xảo yêu đương # #làm thế nào để trở thành một người bạn trai tiêu chuẩn# #làm sao để dỗ bạn gái #.
Hồ Thạc không nhìn thấy hắn đang tìm kiếm gì, chỉ là ở bên cạnh niệm linh tinh.
Nếu như Hồ Thạc có thể trông thấy những thứ Tinh Tuyệt tìm kiếm lúc này, thì đại khái sẽ cảm thấy tập đoàn xong rồi.
"Tiên sinh, ngài lại không nhớ được Sơ Tranh tiểu thư, vì sao chỉ thích thân cận với mình cô ấy như vậy?"
Hồ Thạc thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Đối mặt với người Tinh gia, thái độ của Tinh Tuyệt mặc dù rất thân thiện, nhưng vẫn nhìn ra được, hắn không thích những người kia, lộ ra một loại cảm giác xa cách.
"Cô ấy là bạn gái tôi mà?" Tinh Tuyệt dùng giọng điệu đương nhiên hỏi lại: "Tôi thân cận cô ấy không phải chuyện nên làm sao?"
Hồ Thạc: "..." Nên con khỉ!
Thần sắc của Tinh Tuyệt có chút cô đơn: "Tôi mất trí nhớ mà quên đi cô ấy, đã rất có lỗi với cô ấy rồi."
Hồ Thạc: "..." Cũng không có.
Tinh Tuyệt: "Trước kia nhất định là chúng tôi rất yêu nhau, nếu không thì vì sao tuy tôi không nhớ được cô ấy, nhưng vẫn cảm thấy cô ấy là tốt nhất?"
Hồ Thạc: "..." Ảo giác rồi ngài ơi, yêu gì mà yêu ạ!
Rốt cuộc trong game đã xảy ra chuyện gì...
Tiên sinh thật sự không phải bị tẩy não đó chứ?
Tinh Tuyệt: "Tôi muốn nhanh chóng nhớ lại."
Điểm này ngược lại Hồ Thạc rất tán đồng, hắn còn ước gì tiên sinh nhớ lại sớm sớm đi, nhận rõ bộ mặt thật của ma quỷ kia.
-
Nhà Diệp Lan.
Diệp Tích nhìn rất suy yếu, vẫn là dáng vẻ da bọc xương như cũ, nhìn có mấy phần đáng sợ.
Nhưng chuyện làm Sơ Tranh ngoài ý muốn là Diệp Tích rất bình thường, cũng chưa từng xuất hiện tình huống ngu dại.
Sơ Tranh càng cảm thấy hay ho.
"Chị..." Giọng của Diệp Tích rất yếu ớt, nói chuyện cũng rất tốn sức: "Cô... Cô ấy là ai?"
"Là cô ấy cứu được em." Diệp Lan nhanh chóng giải thích cho cậu ta biết.
Mặc dù Diệp Tích bình thường, nhưng cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra trong mấy tháng này.
Sơ Tranh không nói nhảm, trực tiếp đi vào chủ đề chính: "Cậu còn nhớ được những gì? Nói cho tôi nghe một chút."
Diệp Tích theo bản năng nhìn Diệp Lan.
Diệp Lan nhỏ giọng cổ vũ cậu ta: "Nếu em nhớ gì thì hãy nói đi."
Lúc này Diệp Tích mới gật gật đầu: "Tôi nhớ được..."
Liên quan đến những việc xảy ra trước khi gặp nạn, ký ức của Diệp Tích có chút đứt quãng.
Cậu ta nhớ được lúc ấy đi dã ngoại cùng bạn học, nhưng vì sao lại rời đi thì không nhớ rõ.
Tiếp theo đó thì cậu ta xuất hiện trong một đường hầm kỳ quái, bên cạnh giống như có người, nhưng cậu ta không nhớ ra được là ai.
Họ đi trong đường hầm.
Sau đó trông thấy một gian phòng giống như khảm kim cương, gian phòng đó không có cửa, bên trong có một thứ rất kỳ quái.
Thứ đó trôi nổi trên bàn trong căn phòng đó.
Diệp Tích nói nó giống như một đám sương mù, cũng giống như một đám mây, không có hình dạng gì đặc biệt, biên giới còn có màu sắc rực rỡ, tựa như có cầu vồng mọc trên người nó vậy.
Sau đó ký ức của Diệp Tích lại càng thêm nhỏ nhặt.
Chuyển tiếp đã là cậu ta kéo một người chạy trên hành lang, phía sau có người đuổi theo họ.
Sau đó...
Sau đó họ trốn đi.
Cậu ta trông thấy rất nhiều thứ trào lên như điên từ đường hầm, lít nha lít nhít, không thấy rõ là thứ gì.
Tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết và tiếng bước chân hoảng loạn.
Chuyện sau đó nữa thì Diệp Tích không thể nào nhớ nổi nữa.
"Cậu có trông thấy người bên trong không?"
Diệp Tích suy nghĩ một hồi, gật đầu.
Sơ Tranh: "Có nhớ được có đặc thù gì rõ ràng không?"
Diệp Tích: "Đặc thù?"
Sơ Tranh: "Ví dụ như tướng mạo, quần áo, chỗ tương đối đặc biệt, gì cũng được."
Đặc biệt?
Diệp Tích cảm thấy những người kia không có gì đặc biệt, đều mặc quần áo màu trắng thống nhất, không có bất kỳ ký hiệu gì, phần lớn người còn đeo khẩu trang, căn bản không nhìn thấy được gì.
Diệp Tích nghĩ một hồi: "Có người cầm trong tay một túi văn kiện, trên đó có một ký hiệu."
"Cậu nhớ rõ?"
Diệp Tích gật đầu.
Bởi vì nơi cậu ta trốn lúc ấy, vừa vặn có thể trông thấy rõ ràng cái túi văn kiện kia.
Sơ Tranh bảo Diệp Tích vẽ xuống.
Ký hiệu rất đơn giản, chính là hai mảnh trăng khuyết đưa lưng về phía nhau, đại khái là thế này ——)(.
Diệp Tích có chút khó khăn tô cái bóng ở một bên trăng.
Sơ Tranh từng thấy thứ đồ chơi nà rồi.
Mẹ nó đây là một đại lý đồ uống rất có tiếng trong Kinh Nam Thành, có lẽ người trong Kinh Nam Thành không ai không biết.
"Cậu chắc chắn không vẽ sai chứ?"
Diệp Tích chuyển trang giấy một chút: "Chắc là... Là như vậy."
Vầng trăng có bóng thì ở phía dưới, không có bóng thì ở trên.
Sơ Tranh: "..."
Được thôi, có một manh mối dù sao cũng tốt hơn không có.
Diệp Lan tự mình đưa Sơ Tranh ra ngoài, có chút bận tâm hỏi: "Em trai tôi thế này thật sự không sao chứ?"
Nhìn giống như lúc nào cũng có thể sẽ...
Sơ Tranh: "Ăn ngon uống đủ, không chết được."
Diệp Lan: "..."
Sơ Tranh sờ sờ trong túi, lấy ra hai nhánh hương.
Diệp Lan trông thấy hương này, vẻ mặt lập tức trở nên hơn cổ quái.
Sơ Tranh đưa cho cô ta: "Rạng sáng mỗi ngày đốt một lần, mỗi lần đốt nửa tiếng, đến khi đốt xong hai nhánh hương này mới thôi."
Diệp Lan không biết Sơ Tranh có ý gì, không dám nhận.
Dù sao đồ của cô đều không phải thứ có thể mua được bằng tiền.
"Xem như thù lao em trai cô cho tình báo." Giọng Sơ Tranh rất nhạt: "Không muốn?"
Diệp Lan hấp tấp nhận lấy: "Tại sao phải đốt vào rạng sáng?"
"Thuận tiện tính giờ."
"..."
Hai nhánh hương Diệp Lan nhận được không hề dài, chỉ khoảng tầm mười centimet, vốn cho rằng sẽ không đốt được mấy ngày.
Nhưng không nghĩ tới nửa tiếng chỉ đốt mất một centimet.