Chương 13

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau



Hà Hiểu Vân nhất thời ngã chổng vó, chờ Ngụy Kiến Vĩ nhúc nhích thì cô mới phản ứng lại, lập tức luống cuống tay chân muốn đứng lên, nhưng trong phòng tối đen như mực, cũng không biết đâu là người, đâu là giường chiếu, lấy tay chống mấy lần đều bị trượt xuống, trong quá trình lại đạp Ngụy Kiến Vĩ mấy cước.

Cuối cùng là anh ngồi dậy, đỡ lấy bả vai cô mới thoát khỏi cảnh khốn quẫn.

Mặt cô nóng như thiêu như đốt, nhất thời lại cảm thấy may mắn hiện tại tối như bưng, người ta không thấy rõ sự bối rối của cô: "Xin lỗi..."
Ngụy Kiến Vĩ chỉ ừ một tiếng, đêm tối thâm trầm, giọng của anh tựa hồ cũng trầm thấp hơn ban ngày một chút.

Hà Hiểu Vân đi vội về giường, trùm chăn che mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt.

cô nín thở để ý động tĩnh đầu kia của căn phòng, cho đến khi nghe thấy anh cũng nằm xuống thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau Ngụy Kiến Hoa trời còn chưa sáng đã trở về trường học, Vương Xuân Hoa tiễn cậu, sau đó đếm trứng gà mấy ngày gần đây để dành được, quyết định đi phiên chợ một chuyến.

Phiên chợ ở công xã cứ tập năm ngày một lần, không ít người sẽ đem trứng gà tồn trong nhà, rau quả nhà mình trồng tới đổi chút dầu muối vật dụng hằng ngày.

Loại giao dịch tư nhân phạm vi nhỏ này nhà nước cho phép, nhưng nếu có người thu mua trứng gà sau đó qua tay bán đi thì không được, nếu bị phát hiện sẽ bị đưa đi mỏ đá lao động cải tạo.

Lúc Hà Hiểu Vân mới tới cũng đã nghĩ tới việc làm gì đó kiếm tiền, dù sao lúc trong tay không có tiền luôn làm người ta thấy hoảng hốt, sau này ngẫu nhiên đi qua mỏ đá một lần, thấy người bên trong bị "lao động cải tạo" thì lập tức bỏ đi ý nghĩ này.

Bây giờ cô vẫn là nên chuyên tâm đọc sách, học tập cho giỏi hướng về phía trước đi thôi.


Cô và Vương Xuân Hoa cùng đi phiên chơ, cái đuôi nhỏ Ngụy Viễn Hàng tất nhiên cũng đi theo, ngoài mười mấy cái trứng gà thì hai người còn mang mấy bó rau, dưa muối.

Trong phiên chợ có rất nhiều người, có nhà nông bán đồ giống bọn họ, cũng có người từ công xã, trong huyện tới mua đồ.

Vương Xuân Hoa chọn một chỗ, buông cái gùi xuống, bảo Hà Hiểu Vân mang Ngụy Viễn Hàng đi xung quanh xem xem.

"Chỗ này mình mẹ là được, con với Tiểu Hàng đi dạo một vòng đi, coi có gì muốn mua thì mua." Nói xong thì muốn lấy ra chút tiền lẻ cho bọn họ.

Hà Hiểu Vân vội nói: "Con có tiền rồi mẹ."
"Vậy các con đi đi, đừng đi quá xa."
Hà Hiểu Vân gật đầu, dắt tay Ngụy Viễn Hàng bắt đầu chậm rãi đi dạo.

Thật ra cũng không có gì hay để xem, mấy nhà nông bán đồ cũng chỉ có nhiêu đó, không phải nhà mình trồng thì chính là hái trên núi xuống, vớt trong nước ra.

Mà thịt heo lương thực đồ cũng không cho phép tự mình giao dịch, cho nên trong phiên chợ cũng không thấy bóng dáng.

Ngụy Viễn Hàng thì khác, thằng bé chỉ cần có thể ra ngoài thì sẽ vui vẻ, nói là Hà Hiểu Vân dẫn nó đi dạo nhưng thật ra là thằng bé dắt mẹ chạy về phía trước, lúc thì ngồi xổm trước gian hàng người khác nhìn cá nhảy nhót, lúc thì chạy tới xem người ta bắt gà rừng, còn có ý đồ bứt một cộng lông đuôi màu sắc xinh đẹp.

"Keng —— keng —— keng ——" trong một góc chợ phát ra tiếng miếng sắt gõ vào nhau, Hà Hiểu Vân theo tiếng nhìn qua, thì ra là có người đang bán kẹo mạch nha, chung quanh quầy hàng vây đầy con nít.

Hai mắt Ngụy Viễn Hàng tỏa sáng, vội vàng lôi kéo tay cô chạy qua đó.

Kẹo mạch nha vàng óng ánh để trong một cái mâm, nếu có người muốn mua thì người bán sẽ dùng miếng sắt cắt xuống một miếng, sau đó lại cắt tiếp thành từng viên nhỏ.

Kẹo này trước đây Hà Hiểu Vân cũng đã từng ăn, bọn họ khi đó còn có thể dùng đồ không cần trong nhà đi đổi, cô dã dùng một đôi giày hỏng để đổi một viên kẹo nhỏ.

Con nít vây quanh mặc dù nhiều nhưng thực sự mua lại không được mấy, bởi vì giá không rẻ, dù sao cũng làm từ lương thực, mà lúc này, lương thực lại trân quý hơn bất cứ thứ gì.

Có đứa nhỏ đòi mẹ nửa ngày, vừa khóc vừa gào, nhất định phải mua kẹo ăn.

Người phụ nữ kia không có cách nào, mắng một trận, cuối cùng vẫn là dùng hai quả trứng để đổi lấy một miếng kẹo lớn chừng bàn tay đứa nhỏ.

"Mẹ..." Ngụy Viễn Hàng đong đưa tay Hà Hiểu Vân, trông mong nhìn cô.

Hà Hiểu Vân nói: "Kẹo quýt trong nhà không phải vẫn còn sao?"
"Nhưng mà..." Đứa nhỏ miệng méo xệch, còn khoa trương nuốt một miếng nước bọt, "Kẹo này chưa từng ăn."
Lý do của nó chính đáng như vậy Hà Hiểu Vân không biết phản kích làm sao.

Cô vốn không có ý định mua cho thằng bé, đòi cái gì liền cho cái đó, chiều hư làm sao bây giờ? Nhưng nghĩ lại, ở năm tháng cái gì cũng không có thì có thể làm hư đứa nhỏ kiểu gì? Không bằng tiêu chút tiền cho thằng bé vui vẻ một chút, tránh cho nó sau này nhớ mãi không quên.

Nhưng trước đó cô vẫn nói trước với nó: "Chỉ có thể mua một thứ, sau khi mua kẹo rồi lát nữa dù cho thấy cái gì con cũng không được phép muốn nữa."
"Vâng!" Ngụy Viễn Hàng gật đầu liên tục.

Hà Hiểu Vân liền tiêu ba mao tiền mua một phần, sau khi người bán cắt xong thì dùng báo gói lại.


Cô đưa bọc giấy cho Ngụy Viễn Hàng, đứa nhỏ cầm lấy, trước lấy ra một miếng cho cô, "Mẹ ăn."
Hà Hiểu Vân cúi đầu nhìn thằng bé, cười, cúi người há miệng ăn cục kẹo: "Cảm ơn con, lát nữa nhớ cũng phải cho bà một viên."
"Con biết rồi." Tiểu Bàn Tử nói, cầm cái bọc giấy nhỏ nhảy tung tăng, sau đó trông thấy có người bán gà con, thằng bé ngồi xổm nhìn thật lâu, nhưng nhớ lời Hà Hiểu Vân nói nên không hề nói muốn mua.

Phiên chợ không lớn, hai người đi dạo xong liền đi tìm Vương Xuân Hoa.

Trứng gà từ nhà mang tới đã bán hết, rau còn lại một chút.

Trứng gà vẫn luôn bán rất chạy, người mua phần lớn là công nhân nhà máy hoặc là công chức cơ sở, bởi vì ở cung tiêu xã mua trứng gà cần phiếu, mà phiếu của bọn họ thường không đủ dùng nên đến phiên chợ sẽ đi mua.

Vương Xuân Hoa thấy Ngụy Viễn Hàng cầm kẹo mạch nha, vừa muốn nói gì thì cháu trai đã đút cho bà một viên: "Bà nội ăn kẹo!"
Lời bà định nói không nói ra nữa.

Ba người tranh thủ về trước giữa trưa, Phùng Thu Nguyệt đã nấu cơm trưa xong, ăn cơm rửa chén xong thì Hà Hiểu Vân dắt Ngụy Viễn Hàng về phòng.

Hôm nay đi nửa ngày đứa nhỏ rõ ràng rất mệt nếu không bình thường lúc này thằng bé đã sớm chạy ra ngoài chơi.

"Mẹ, ba đâu?"
Hà Hiểu Vân cười nói: "Ba con đã biến mất hơn nửa ngày mà bây giờ mới phát hiện sao?"
Ngụy Viễn Hàng dừng bàn tay đang nghịch chăn nhỏ lại, hỏi: "Ba lại làm lính sao?"
Trước đây lúc Ngụy Kiến Vĩ không có ở đây, Vương Xuân Hoa thường hay chỉ vào ảnh chụp treo trong nhà chính dạy cháu trai, nói ba đi bộ đội làm lính, chờ ba về nhà sẽ mang đồ ăn ngon trở về.

Cho nên trong đầu đứa nhỏ, ba không ở trong nhà thì chính là đi làm lính.

Hà Hiểu Vân đùa thằng bé: "Đúng vậy, ba đi làm lính rồi."
Ngụy Viễn Hàng bẹt miệng, "Ba còn chưa nói tạm biệt với con."
"Con không nỡ ba sao?"
"Không nỡ." Đứa nhỏ gật gật đầu.

Hà Hiểu Vân nói: "Nhưng mà ba đi rồi con sẽ không cần lo lắng ba sẽ giành giường của con nữa."
Đứa nhỏ nghĩ nghĩ, hình như là vậy, ba không có đây thì mẹ và giường đều là của mình.

Mặc dù ba đã mua kẹo quýt, làm hộp gỗ...!nhưng mà, so với mẹ mà mình thích nhất và giường thì ba vẫn là đi làm lính đi thôi.

Đứa nhỏ giống như đã nghĩ thông suốt, lớn tiếng nói: "Vậy ba đi thôi."
Hà Hiểu Vân phì cười ra tiếng, xoa đầu của nó nói: "Đùa con thôi, ba con sẽ trở lại bộ đội nhưng không phải là bây giờ, hôm nay ba đi tới nhà chiến hữu."
Ngụy Viễn Hàng nghe không hiểu chiến hữu là có ý gì nhưng cũng đủ biết mẹ lại lừa mình chơi.

Thằng bé hừ một tiếng, quay mông về phía Hà Hiểu Vân, thầm thì: "Hừ, không nói chuyện với mẹ nữa."
Hà Hiểu Vân vỗ nhẹ lên mông nó.

Đứa nhỏ lúc đầu còn rầm rì, chỉ một lát sau liền dần không có âm thanh nữa, Hà Hiểu Vân dòm qua thì thấy đã ngủ.


Cô kéo chăn nhỏ của thằng bé đắp lên, không đắp quá cao, trời dần nóng lên, đắp quá kín lát nữa sẽ cả người mồ hôi.

Làm xong cô đứng lên, chuẩn bị lấy sách ra xem thì thấy Ngụy Kiến Vĩ từ bên ngoài vào.

"Về sớm vậy sao?" Cô nhỏ giọng hỏi, buổi sáng nghe anh nói sẽ đi vào huyện thăm hỏi chiến hữu còn tưởng sẽ đi nguyên ngày.

Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, nhìn bóng dáng Ngụy Viễn Hàng, "Ngủ?"
"Ừm." Hà Hiểu Vân dừng tay lấy sách lại, tính ra ngoài.

Chuyện tối ngày hôm qua cô bây giờ nhớ tới còn cảm thấy hơi xấu hổ, người này lại xấu xa, nếu như lại giễu cợt cô vậy thì mặt mũi của cô thật sự sẽ mất sạch, không bằng tránh một chút.

Trước khi ra khỏi phòng cô lại nhớ ra hỏi một câu, "Anh ăn cơm trưa chưa?"
Ngụy Kiến Vĩ đi tới chỗ cái rương, giống như đang chuẩn bị tìm cái gì, nghe vậy nói: "Ăn rồi."
Hà Hiểu Vân đi ra sân, Vương Xuân Hoa vừa lúc từ vườn sau ra, nói: "Mới nãy Kiến Vĩ về mẹ quên hỏi nó ăn cơm chưa."
"Con hỏi rồi mẹ, anh ấy nói ăn rồi."
"Vậy là tốt rồi." Vương Xuân Hoa nói, trong lòng thầm gật đầu, lúc trước con dâu cũng không sẽ quan tâm con trai, bây giờ có thể chủ động hỏi nó ăn chưa ăn cơm, xem ra quan hệ hai người đang từ từ chuyển biến tốt đẹp.

Bọn trẻ có thể hòa hòa thuận thuận bà làm mẹ tất nhiên vui lòng.

Rau trong vườn hai ngày trước đã hái hết, sau khi phơi xong là có thể muối dưa, Hà Hiểu Vân giúp đỡ Vương Xuân Hoa, bận rộn gần nửa ngày ướp xong dưa muối cho năm nay.

Sau đó cô nhớ tới trong phòng, chuẩn bị gọi Ngụy Viễn Hàng dậy để tránh ban ngày ngủ quá nhiều tối không ngủ được.

Ngụy Kiến Vĩ đã không còn trong phòng, Hà Hiểu Vân đi đến bên giường, vừa muốn mở miệng chợt phát hiện bên cạnh gối có một cái đèn pin, cầm lên ấn một cái, ánh sáng sáng ngời chiếu vào đầu giường.

Cái đèn pin này trước đó cô đã nhìn thấy, ở dưới đáy rương quần áo để không đó, bọn họ ở nông thôn mặc dù không ít nhà có đèn pin nhưng bởi vì không đổi nổi pin và bóng đèn nên người lấy ra dùng lác đác không được bao nhiêu, cái trong tay cô cũng bởi vì không có pin nên vẫn luôn để đó không dùng.

Nghĩ tới vừa nãy Ngụy Kiến Vĩ tìm đồ, pin là anh mua thay sao?
Hà Hiểu Vân có chút cảm động, vừa nãy cô còn hiểu nhầm đối phương sẽ lấy chuyện tối qua ra cười cô, không nghĩ tới anh lại thay cô chuẩn bị đèn pin.

"Lần sau hẳn là sẽ không làm tôi tỉnh nữa."
Cô đang vui lâng lâng thì Ngụy Kiến Vĩ không biết từ đâu xuất hiện, nói một câu như vậy.

Chút cảm động này trong lòng Hà Hiểu Vân lập tức bị cô bóp tắt, tên này vẫn đáng ghét như vậy!.


Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]