Hơn một năm nay, Hùng Uy vẫn luôn tìm kiếm Diệp Thạch Mộ Thần, đáng tiếc là không thu hoạch được gì.
Khi đã qua hơn một năm, Hùng Uy rốt cục lại nhìn thấy chân nhân.
Hùng Uy đã nghĩ qua Diệp Thạch có lẽ dưới uy áp của võ hoàng sẽ mặt mũi đầy bụi, chật vật bất kham, có lẽ ăn không đủ no, ngủ không ngon, xanh xao vàng vọt, cả người tiều tụy, có lẽ do chọc giận cao thủ mà thiếu tay thiếu chân, có lẽ đã đắc tội võ hoàng nên chết không toàn thây…
Lại chưa từng nghĩ tới, thằng nhóc Diệp Thạch này thật sự sống rất tự tại, sống tốt tới mức da trắng thịt mềm, mặt mày hồng hào, so với một năm trước, tựa hồ còn béo hơn một chút, không sai, đúng là béo hơn một chút!
Lúc Hùng Uy nhìn thấy Diệp Thạch, khi ấy Diệp Thạch đang gặm một cái đùi dê nướng.
Một đám cường giả bên ngoài đang đấm đấm đá đá đại trận, mà Diệp Thạch ngồi ở trong, một bên nhìn, một bên gặm đùi dê, ăn mà miệng đầy mỡ.
Hùng Uy nhìn chằm chằm Diệp Thạch, hắn đã vô số lần nghĩ qua, lúc Diệp Thạch gặp được hắn sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ tới nhiều nhất là, Diệp Thạch Mộ Thần ôm hắn gào khóc, kể ra những xót xa và sợ hãi trong lòng trong hơn một năm này. Nhưng mà! Diệp Thạch chỉ đầy cổ quái ghét bỏ nhìn hắn một cái, rồi sau đó chuyển ánh mắt tới chỗ khác.
Hùng Uy nhẹ hít một hơi, hắn bỗng nhiên cảm thấy, mình một năm này lo lắng hết lòng, một năm này mệt mỏi, một năm này lòng đầy lo lắng, chính là một tên ngu ngốc!
… …
“Quay lại rồi?” Mộ Thần nhìn Diệp Thạch đang hấp tấp đi vào, mỉm cười hỏi.
Diệp Thạch gật đầu nói: “Ừ, Mộ Thần, hôm nay ta đã tới gần quan sát, những người sau này tới đều là một đám ô hợp, người chúng ta phải cố kỵ chủ yếu vẫn là lão già Mộc Hạc kia thôi.”
Mộ Thần gật đầu, “Ta cũng cảm thấy vậy, nếu nói có người có thể phá trận, hơn phân nửa là lão già kia.”
Gần đây có không ít võ hoàng và võ vương tới, một đám người ở đó đánh đánh đấm đấm, nhưng đại trận cũng không có bao nhiêu hư tổn.
“Lại nói, hôm nay có một gia hỏa luôn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt kiagiống như là hận ta muốn chết ấy.” Diệp Thạch bĩu môi nói.
“Đó là ánh mắt gì?” Mộ Thần tò mò hỏi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, “Không thể nói rõ được, kì kì lạ lạ, vừa như thở ra một hơi, lạivừa như rất bực mình,oán giận, hắn cứ nhìn chằm chằm vào ta, làm da gà da vịtta nổi hết lên này.”
“Có lẽ hắn không phải nhìn ngươi, mà là nhìn cáiđùi dê trên tay ngươi thì sao.” Mộ Thần nói đùa.
Diệp Thạch hơi suy nghĩ, nghiêng đầu nói: “Đúng! Có khả năng này, nói không chừng là do hắn đói bụng.”
“Hiện tại bên ngoài vàng thau lẫn lộn, chúng ta không được phớt lờ.” Mộ Thần bỗng nghiêm túc nói.
Diệp Thạch cũng nghiêm túc gật đầu.
… …
Bị cho rằng đói bụng – Hùng Uy đang sinh hờn dỗi.
Hùng Uy nổi giận đùng đùng đi vào trong một gian phòng ở ngoại điện.
“Ta nhìn chằm chằm thằng nhóc kia, nhìn tới hai canh giờ, kết quả tên nhóc kia chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, mà ánh mắt của nó nhìn ta, giống như là nhìn…” Biến thái.
Cơ Phi Diễm bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ngươi không có việc gì thì nhìn chằm chằm người ta làm gì? Diệp Thạch cũng không nhận ra ngươi.” Hùng Uy nhìn chằm chằm Diệp Thạch lâu như vậy, nói không chừng còn cho rằng Hùng Uy… có bệnh ấy chứ.
Hùng Uy lạnh lùng nói: “Không phải là ta chỉ thay đổi bộ da thôi sao? Tên nhóc chết tiệt đó thế mà lại không nhận ra ta.”
“Như vậy cũng tốt, bọn họ không nhận ra ngươi, những người khác cũng sẽkhông nhận ra ngươi.” Cơ Phi Diễm không để bụng, nói.
Hùng Uy cắn răng, có hơi không cam lòng mà nói: “Nói cũng phải.”
“Ta đã hỏi thăm một phen, một năm này đồ đệ của ngươi và Diệp Thạch sống thuận lợi đủ đường đấy.” Cơ Phi Diễm cười nói.
Hùng Uy nhướng mày, “Thật sao?”
Cơ Phi Diễm gật đầu: “Thật!Ngươi có biết Lâm Mặc Uyên chết như thế nào không? Hắn là bị Mộ Thần Diệp Thạch dùng sát trận giết chết, bởi vì Lâm Mặc Uyên chếtnên Lâu Thanh đi mời Mộc Hạc, mới có thể bị người ta theo dõi tới đây, truyền ra tin tức.”
“Ta cũng nghe người nói qua, trận pháp thuật của hai tên nhóc nàyđúng là lợi hại!” Hùng Uy cảm khái.
“Còn không phải sao, chẳng những trận pháp thuật lợi hại, lại còn túc trí đa mưu, nghe nói lúc hai đứa nó tính kế giết chết Lâm Mặc Uyên khi chỉmới có cấp bậcvõ linh cửu tinh, dùng thực lực võ linh lại tính kế giếtchếtđược võ hoàng, xác thực là hành động rất khó tin!” Cơ Phi Diễm tràn đầy khâm phục.
“Ngươi đừng khen bọn họ hoài, sắpthổi bọn họ lên trrời rồi kìa.” Hùng Uy tức giận nói.
Cơ Phi Diễm mìm cười, “Bọn họ có thể chu toàn với võ hoàng lâu như vậy, đích thật rất giỏi.”
“Nếu thật sự giỏi, sao lại tự giam mình ở trong lồng sắt, để cho một đám dã thú nhìn chằm chằm tụi nóchảy nước miếng, ngẫm lại tình cảnh của bọn họ, ta liền đổ mồ hôi lạnh.Hai tên nhóc đó không sợ, ta lại sợ!” Hùng Uy giận dữ nói.
Cơ Phi Diễm cười khổ, nếu như đổi chỗ với nàng, nàng chỉ sợ sẽ ăn không ngon, ngủ không ngon, nhưng nhìn Diệp Thạch như vậy, trái lại rất có tư thế trời sập xuống thì làm chăn, đúng là, hoàng đế không vội thái giám lại gấp.
“Lại nói, hai đứa nóđều đã là võ vương, tiến cảnh thật đúng là nhanh!” Hùng Uy nhịn không được cũng phải cảm khái.
Cơ Phi Diễm gật đầu, “Ừ,cũng không biết hai đứa nóđã chiếm được bao nhiêu chỗ tốt trong đó rồi.” Bí cảnh võ tông, nàng cũng rất động tâm.
Hùng Uy gãi đầu, hai thằng nhóc kia được chỗ tốt nhiều, phiêu lưu cũng rất lớn. Cả ngày bị một đám võ hoàng nhìn chằm chằm, ngẫm lại liền cảm thấy nhức đầu!
Nếu như người ở trong đại trận là mình, chỉ sợ sầu tới mức rụng sạch tóc rồi ấy.
Đại trận kia ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề gì mới tốt! Bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang chờ gặm xương hai người đâu, chỉ một mình hắn thì chống không lại.
“Đại trận kia có bền chắc không?” Hùng Uy cau mày, bất an hỏi.
Cơ Phi Diễm nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ hẳn là vẫn có thể, Mộ Thần Diệp Thạch chính là bằng vào đại trận này màchu toàn cùng đám ngườiLâu Thanh hơn một năm, nhưng ta nghe nói, Mộc Hạc tựa hồ có biện pháp đối phó với trận này.”
“Tuyệt đối không thể để cho hắn thực hiện được!” Hùng Uy cau mày nói.
Cơ Phi Diễm gật đầu.
Mộ Thần nhìn hình ảnh Hùng Uy và Cơ Phi Diễm trong màn hình, hơi hơi híp mắt, quả cầu thủy tinh cũng có thể theo dõi cảnh tượng ngoài ngoại điện, Hùng Uy và Cơ Phi Diễm tự nhiên cũng ở trong phạm vi giám thị của hắn.
“Người kia hẳn là sư phụ của ta.” Mộ Thần nói.
Nghĩ đến bên ngoài có người suy nghĩ biện pháp trợ giúp bọn họ, bọn họ không phải chiến đấu một mình, trong lòng Mộ Thần liền dâng lên một cỗ cảm động.
Diệp Thạch gật đầu, “Ừm, hẳn chính là Hùng tiền bối, người hôm nay nhìn chằm chằm ta chính là hắn, ta vốn còn cho rằng là hắn có bệnh, nên không để ý tới hắn, ngẫm lại hẳn là không phải.”
Mộ Thần cười bất đắc dĩ, bị Diệp Thạch không để ý, vị sư phụ này hẳn là rất nghẹn khuất đi.
“Lại nói, tựa hồ Hùng tiền bối gầy hơn không ít!” Diệp Thạch nghiêng đầu nói, mặt có thể dịch dung, nhưng dáng người lại không dễ thay đổi như vậy.
Mộ Thần cười như không cười mà nói: “Ừ,thủ đoạn năm đó củaCơ tiền bối đúng làkhông giảm.”
… …
Ngoài đại trận, tu luyện giả khắp nơi tề tụ lại.
“Trận pháp này thật lợi hại, đánh thế nào cũng không bị phá.”
“Vô nghĩa, ngươi cho rằngđám ngườiLâu Thanh tiền bối là ăn chay sao, bọn họ đãở chỗ này hơn một năm, nếu có biện pháp mở ra đại trận thì đã sớm đi vào rồi.”
“Vận khí củaMộ Thần Diệp Thạch thật tốt, không ngờ lại bị truyền tống vào.”
“Còn không phải sao, nhưng vận khí của bọn họ sẽ nhanh hết thôi, nghe nói Mộc Hạc tiền bối có biện pháp phá đại trận, hai người kia trong đại trận làm mưa làm gió lâu như vậy, những vị võ hoàng kia đã sớm hận chết hắn, một khi đại trận mở ra, hai người kia…”
“Ta thấy Diệp Thạch ngược lại rất lạc quan. Mấy ngày hôm trước còn thấy y đi ra du đãng.”
“Đại khái là y cảm thấy, có trận pháp thất cấp ở liền có thể vô tư.”
“Mộc Hạc tiền bối là trận pháp sư lục cấp, nếu hắn ra tay, sợ là Mộ Thần và Diệp Thạch khó thoát một kiếp này.”
“Nghe nói ngày hôm qua có một vị võ vương không cẩn thận động tới sát trận, còn xảy ra sự cố.”
“Vị võ vương kia quá lỗ mãng, đại trận này đã bị Mộ Thần Diệp Thạch đưa năm cái Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận vào, sát trận kia đã giết chết Lâm Mặc Uyên đấy, người này lại ngốc hề hề đi công kích Ngũ Hành Tuyệt Sát Trận, không chết cũng không được.”
“Nghe nói, trận pháp thuật của Mộ Thần và Diệp Thạch cũng rất lợi hại.”
“Đó là tất nhiên, có thể chống đỡ tới hiện tại, làm thế nào cũng phải có một chút tài năng chứ.”
… …
Trang Du nhăn mi, “Người tới đây càng ngày càng nhiều.”
Lục Nghiêu gật đầu, “Ừ.”
Người càng ngày càng nhiều, xác suất có thứ phân đến cho bọn họ liền càng ngày càng nhỏ, ông nội đã tính để bọn họ ly khai, có nhiều người như vậy, thực lực của hắn và Trang Du đã không đủ dùng.
“Ông nội tính sắp tới đưa chúng ta rời đi.” Lục Nghiêu nói.
Trang Du hơi cô đơn gật đầu, thất hồn lạc phách “à” một tiếng
Trang Du nhìn thoáng qua trong bí cảnh, Mộ Thần và Diệp Thạch đều đã là võ vương, chênh lệch của hắn và hai người, tựa hồ càng lúc càng lớn.
Lục Nghiêu nhìn thấy sắc mặt Trang Du, trong lòng dâng lên một cỗ bất an, “Đừng nhìn nữa, Mộ Thần Diệp Thạch cho dù chói mắt thì cũng sống không được bao lâu đâu.”
Trang Du sửng sốt một chút, hỏi: “Thật sao?”
Lục Nghiêu gật đầu, đầy chắc chắn nói: “Chỉ cần Mộc Hạc tiền bối trở về, không được bao lâu đại trận sẽ bị phá, đến lúc đó…” Cứ việc đắc ý đi, dù sao thì đó cũng là niềm vui cuối cùng trước khi chết, Lục Nghiêu âm thầm nghĩ.
… …
Di tích võ tông có thật!
Chuyện hai con kiến chiếm cứ chín thành tài nguyên trong di tích võ tông là thật!
Hai con kiến kia là Mộ Thần và Diệp Thạch, hai người họ đã dựa vào tài nguyên trong di tích mà một bước lên trời, chuyện tiến vào võ vương cũng là sự thật!
Khi ba tin tức này được truyền ra, một hòn đá gợn lên ngàn ngọn sóng, vô số cường giả dũng mãnh chạy tới di tích võ tông kia, không biết có bao nhiêu người trong lòng ghen tị Mộ Thần và Diệp Thạch.
Tin tức truyền lại Thánh Tinh học viện, dẫn tới một đám người trong học viện nghẹn họng trân trối.
“Nghe nói chưa? Diệp Thạch và Mộ Thần không chết, còn gặp được đại cơ duyên!”
“Mộ Thần và Diệp Thạch tìm được một cái di tích võ tông, đã trở thành võ vương!”
“Mộ Thần Diệp Thạch quá lợi hại, cả võ hoàng cũng bị hai người họ giết chết!”
“Hiện tại Mộ Thần và Diệp Thạch bốn bề thọ địch, có một đống võ hoàng đang chờ giết bọn họ kìa!”