“Yêu thú? Yêu thú gì?” Hà Tĩnh Nguyệt tản linh hồn lực ra ngoài, tiếp đó biến sắc, bốn phương tám hướng đều có yêu thú đang chạy tới đây.
“Thú triều!” Chết tiệt, bọn họ chỉ vừa mới tới mà đã liên tiếp gặp phải chuyện xui xẻo.
Lần vào trước cũng có người trong ngày đầu tiên vừa truyền tống vào đã gặp phải thú triều, bình thường dưới loại tình huống này đều hữu tử vô sinh, vận khí của bọn họ kém như vậy sao?
Phản ứng đầu tiên của Hà Tĩnh Nguyệt sau khi biết có thú triều chính là chạy trốn, thế nhưng lại không biết phải chạy đi đâu.
Hà Tĩnh Nguyệt xin giúp đỡ nhìn qua Mộ Thần, thấy Mộ Thần thản nhiên cười, trong mắt có mấy phần điên cuồng.
Đột nhiên có một con hổ màu xanh nhảy lên đầu vai Mộ Thần, con hổ màu xanh đó vừa xuất hiện, Hà Tĩnh Nguyệt cảm thấy độ ấm quanh mình cao hơn vài phần.
“Tiểu bạch kiểm, ngươi rốt cục cũng thả bản tôn ra ngoài chơi, ngươi khiến bản tôn nghẹn ra bệnh rồi đây này.” Con hổ xanh lên mặt cụ non nói.
“Không phải giờ đã thả ngươi ra rồi sao?” Mộ Thần lạnh nhạt nói.
“Ồ, có khí tức yêu thú. Tiểu bạch kiểm, những con yêu thú đó đều là đến ăn ngươi, ngươi da mỏng thịt non như thế, nhất định là rất hợp khẩu vị yêu thú.” Con hổ xanh đắc ý nói.
Mộ Thần tâm niệm vừa động, con hổ màu xanh lập tức tản ra thành hàng vạn hàng nghìn mảnh, nhập vào trong đàn yêu thú.
“Hỗn đản! Đã không chào hỏi một tiếng mà còn dám điều khiển bản tôn, bản tôn muốn thiêu chết ngươi!” Tiếng gầm gừ của con hổ vang lên bên tai Mộ Thần.
Tiếng yêu thú kêu thảm thiết xâm nhập vào trong tai Mộ Thần, thanh âm quen thuộc này khiến Mộ Thần nhớ tới đoạn thời gian cùng Diệp Thạch kề vai chiến đấu ở Huyền Phong đế quốc, trên mặt không khỏi say mê.
Mộ Thần híp mắt, khi đến Trung Châu, vì kiêng kị những lão gia võ tôn kia đánh chủ ý tới hắn, hắn đã thật lâu không có vui vẻ ra tay.
Một con Thôn Thiên Phong bay tới thả một khối yêu hạch, Tháp Linh lặng yên không một tiếng động thu yêu hạch do con Thôn Thiên Phong đó đưa tới.
Hà Tĩnh Nguyệt cũng từng gặp qua Thôn Thiên Phong do Diệp Thạch tự dưỡng, quả nhiên là lợi hại, nhưng lại thật không ngờ Thôn Thiên Phong do Mộ Thần tự dưỡng lại càng cường đại, càng hung tàn hơn đám của Diệp Thạch.
Cho dù thực lực bản thân Mộ Thần không ra làm sao, nhưng chỉ cần dựa vào đàn Thôn Thiên Phong này, hắn cũng có thể đại sát tứ phương.
Có rất nhiều rất nhiều yêu hạch được đưa tới, Hà Tĩnh Nguyệt có chút hâm mộ nhìn Mộ Thần, cộng lại số yêu hạch đó cũng không phải là một số lượng nhỏ, dù cho tiếp theo Mộ Thần không thu hoạch được gì, thì cũng coi như chuyến đi này đã không tệ.
Hà Tĩnh Nguyệt phóng ra linh hồn lực, chỉ thấy ngọn lửa màu xanh bay đầy trời, con ong vàng kim theo gió bay múa, đám yêu thú vốn làm người ta nghe tin đã sợ mất mật lại bị giết không còn bao nhiêu, rõ ràng có nhiều yêu thú như vậy, lại căn bản không tới phiên nàng ra tay.
Con hổ xanh về lại trên bả vai Mộ Thần, “Tiểu bạch kiểm, bản tôn chỉ vừa ra tay là đám yêu thú kia đã chạy trối chết.”
“Ngươi hẳn nên xử lý bọn nó, yêu hạch chính là thứ tốt.” Mộ Thần lạnh nhạt nói.
Con hổ xanh gãi gãi cổ, nói: “Yêu hạch có gì tốt? Đúng là gia hỏa không có phẩm vị.” Con hổ xanh chợt duỗi đầu đến trước mặt Hà Tĩnh Nguyệt, “Nha đầu, có gì ăn ngon không?”
Hà Tĩnh Nguyệt cắn môi, vươn tay lấy ra một khối Tinh Hỏa Tủy.
Con hổ xanh một hơi nuốt xuống thứ trên tay Hà Tĩnh Nguyệt, “Không tồi, không tồi, đây mới là thứ tốt.”
… …
Bên ngoài bí cảnh.
Ô Phượng nhìn con hổ màu xanh trên vai Mộ Thần, nhất thời hận đến nghiến rang. Tuy rằng nàng đã sớm nghi ngờ Mộ Thần lấy dị hỏa đi rồi, nhưng lúc này đây thấy suy đoán được chứng thật, nàng vẫn có một loại xúc động muốn giết người.
Dị hỏa bị Mộ Thần lấy đi, như vậy hơn phân nửa Âm Linh Tinh đã về Bạch Thần Tinh, bởi vì với thực lực Mộ Thần thì vẫn chưa dùng được thứ kia.
Hà Hiền siết chặt tay, yêu thú như thủy triều tràn tới, Thôn Thiên Phong màu hoàng kim như châu chấu bay qua, gặp phải yêu thú, trong khoảnh khắc sẽ bị Thôn Thiên Phong hút khô máu, uy danh Thôn Thiên Phong thượng cổ quả nhiên hiển hách, quả thực đáng sợ.
Ngọn lửa màu xanh hóa thân thành một con hổ lớn, những nơi nó đi qua, yêu thú lập tức bị đốt thành tro.
“Kỳ quái thật, ngọn lửa kia sao lạinhìn không giống Thanh Như Hiểu Thiên lắm?” Ô Phượng nhịn không được nói thầm. Dị hỏa trên tay Mộ Thần tựa hồ có uy lực lớn hơn Thanh Như Hiểu Thiên.
“Đúng là Thanh Như Hiểu Thiên, nhưng đã dung hợp thêm Thanh Minh Diễm.” Bạch Thần Tinh nói.
Ô Phượng nhịn không được mà run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ vận khí Mộ Thần thật tốt, có được Thanh Minh Diễm, còn có thêm cả Thanh Như Hiểu Thiên.
Bạch Thần Tinh nhìn quầng sáng trước mắt, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
Ô Phượng nhìn hình ảnh trong quầng sáng, có chút thương hại liếc mắt nhìn Bạch Thần Tinh, Diệp Thạch vậy mà lại gặp phải Trang Cẩn và Trang Du.
Trang Cẩn là một nhân vật nổi tiếng gần đây, người này rất điệu thấp, thực lực lại không hề yếu, bên cạnh người này có năm vị cao thủ trẻ tuổi, mỗi một vị đều khó đối phó.
Diệp Thạch và Bạch gia đi chung với nhau, thiếu niên Bạch gia vừa nhìn thấy Trang Du và Trang Cẩn thì trên mặt hiện lên vẻ đề phòng.
“Ngươi chính là Bạch Diên Tinh?” Mộ Dung Phong tràn đầy ghét bỏ đánh giá Diệp Thạch.
Mộ Dung Phong làm thế nào cũng không hiểu nổi, diện mạo Diệp Thạch bình thường không có gì đặc biệt, vậy mà cậu em vợ diện mạo thanh lệ thoát tục của mình lại bị người này đào góc tường, số mệnh tan hết.
Diệp Thạch nhíu mày: “Đúng thì thế nào?”
“Nghe nói lúc ngươi ở ngoài thành từngđàogóc tường em vợ ta, đoạt cơ duyên của em vợ ta, còn thường xuyên khi dễ em vợ ta?” Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm Diệp Thạch, sắc mặc không tốt lắm.
Diệp Thạch đen mặt, giận đến mức tận cùng. Diệp Thạch mỉm cười ngọt ngào nói: “Em vợ của ngươi? Ý ngươi là tên Trang Du tiện nhân ai cũng có thể lấy làm chồng này sao?” Khi dễ Trang Du? Rõ ràng là Trang Du luôn tìm y gây phiền toái, vậy mà bây giờ Trang Du còn có mặt mũi ác nhân cáo trạng trước.
Mộ Dung Phong biến sắc, giọng nói vô cùng lạnh: “Ngươi nói gì!” Tên hỗn đản Diệp Thạch này lại còn nói Trang Du ai cũng có thể lấy làm chồng.
Diệp Thạch hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi ân cần xuất đầu cho Trang Du như thế, có phải làcũng có một chân với Trang Du không? Nghe nói năm người các ngươi đều là nam nhân của Trang Cẩn, mà Trang Cẩn chỉ có một, các ngươi lại có tới năm, hẳn là buổi tối không đủ phân phối phải không, vừa lúc hiện tại có thêm một, tuy rằng hai với năm vẫn có chút không đủ chia, nhưng so với năm ngườivới một người thì tốt hơn đó nha!”
Trang Cẩn như bị trúng một đòn nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, đám người Mộ Dung Phong nhìn thấy sắc mặt Trang Cẩn như thế, cả đám oán hận nhìn Diệp Thạch.
“Ngươi thật vô sỉ!” Trang Cẩn tràn đầy phẫn nộ chỉ vào Diệp Thạch.
Tuy rằng Trang Cẩn cũng là trưởng thành ở nơi nguyên khí thấp kém, nhưng do “sinh ra” đã nổi bật, tư chất kiệt xuất, vẫn luôn đều được bồi dưỡng trọng điểm, lại được thiên tài ngoại thành phủng trong lòng bàn tay, chưa bao giờ bị người khác chế nhạo tới như thế.
Diệp Thạch cố gắng châm chọc đám Trang Cẩn, căm giận nói: “Ta vô sỉ á?Nói tới vô sỉthì cũng là ngươi vô sỉ.Ngươi chẳng lẽ không thân mật với cả năm người sao? Chẳng lẽ chưa từng cảm thấy lực bất tòng tâm khi một người đối với năm người?Hoặc là, ngươi cảm thấy một mìnhngươidư dả ứng phó với cả năm?Vậy ngươi đúng là cóthiên phú dị bẩm, trời sinh đãlà đồ đê tiện.”
Bên ngoài bí cảnh, biểu tình trên mặt Ô Phượng cực kỳ phức tạp, miệng Bạch Diên Tinh thật sự là rất độc.
Chung quanh có mấy võ tôn đang xem cuộc chiến, nghe thấy lời Bạch Diên Tinh nói, biểu tình ai cũng quỷ dị.
Ô Phượng nhìn qua thử hai vị võ tôn của Mệnh Tộc, thấy bọn họ mặt trầm như nước, biểu tình dữ tợn đáng sợ.
Bạch Thần Tinh siết chặt tay, biểu tình trên mặt vừa là lo lắng, vừa là hết giận.
Trang Du cắn môi, trong lòng bỗng dưng có vài suy nghĩ.
Khoảng thời gian hắn trở về Mệnh Tộc, thái độ người Mệnh Tộc đối với hắn rất lãnh đạm, tuy rằng chưa từng bạc đãi hắn, nhưng đó cũng là do nhìn vào mặt mũi Trang Cẩn mà thôi, yêu cầu của Mệnh Tộc với hắn chính là không liên lụy tới Trang Cẩn.
Mệnh Tộc đối xử khác với Trang Cẩn, những trưởng bối đó đối với hắn thì lạnh lùng thản nhiên, nhưng đối với Trang Cẩn thì ngươi cần ngươi cứ lấy, còn năm nam nhân của Trang Cẩn cũng che chở cho hắn từng li từng tí.
Tuy rằng Trang Du không hiện ra trên mặt, nhưng trong lòng cũng nhịn không được cơn ghen tị, giờ phút này nghe thấy lời Diệp Thạch nói, Trang Du suy nghĩ có chút miên man, nếu, nếu anh trai chia cho mình hai người…
Trong bí cảnh.
Trang Cẩn giơ tay lên, thẹn quá thành giận nhào qua Diệp Thạch.
Diệp Thạch không chịu yếu thế tiến lên đón, hai người đánh thành một đoàn.
Đám người Mộ Dung Phong vốn định hỗ trợ, nhưng hiện tại Trang Cẩn đã tự mình ra tay, bọn họ cũng không muốn đánh mất mặt mũi của Trang Cẩn.
Trang Cẩn và Diệp Thạch đều là võ hoàng bát tinh, nhưng thực lực chiến đấu lại khác nhau như trời và đất, thực lực Trang Cẩn là dựa vào một đường kỳ ngộ thúc lên, ngày thường gặp được khó khăn đều do năm vị hộ hoa sứ giả ra tay giải quyết, căn bản không cần hắn quan tâm.
Mà Diệp Thạch một đường tu luyện tới nay từng đánh nhau không ít, võ tông chết trên tay y cũng có vài người, vì thế không bao lâu sau, Trang Cẩn liền ở thế hạ phong.
Diệp Thạch đá một cước vào giữa bụng Trang Cẩn, Trang Cẩn lập tức ôm bụng lui về phía sau.
Diệp Thạch nhìn dung nhan thống khổ của Trang Cẩn, nhíu mày nói, “Ngươi sao yếu thế!” Bị đá một cước đã dùng vẻ mặt sắp chết rồi, đúng là không dùng được.
Trang Cẩn ngẩng đầu, tràn đầy cừu hận nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch bĩu môi, vô tội nói: “Không phải là ngươi đang mang thai đấy chứ?Nam nhân của ngươi nhiều như vậy, ngươi có biết là của người nào không đấy?”
Trang Cẩn nghiến răng nghiến lợi trừng Diệp Thạch, Diệp Thạch có chút vô tội chớp mắt nhìn Trang Cẩn, “Ngươi nhìn ta làm gì, ngươi nhìn đứa con trong bụng ngươi đi, không phải là con ta đâu mà nhìn.”
Ô Cẩm Tước nhịn không được bật cười, thấy mấy nam nhân của Trang Cẩn nhìn qua, Ô Cẩm Tước có hơi mất tự nhiên thu liễm nụ cười trên mặt.
Vừa tiến vào bí cảnh không lâu, người Ô gia liền cùng người Bạch gia hợp lại, quan hệ của hai nhà không tồi, liền cùng nhau hành động.
Ô Cẩm Tước nhìn Diệp Thạch, nhịn không được lắc đầu trong lòng, Diệp Thạch này nói đúng là quá lợi hại, thế nhưng địch mạnh ta yếu, Diệp Thạch đắc tội với người ta như vậy thật sự tốt sao?
“Bạch thiếu gia đúng là lợi hại,ta tới khiêu chiến với ngươi.” Mộ Dung Phong lạnh lùng nói.
“Võ tông!” Ô Cẩm Tước cảm nhận khí thế Mộ Dung Phong phát ra, hoảng sợ nói.
Trên mặt Diệp Thạch cũng hiện lên một chút ngưng trọng, y cũng từng giết võ tông, nhưng những võ tông đó căn bản không bằng võ tông có kế thừa Linh Tháp.
Ô Cẩm Tước nhíu mày, đi lên phía trước nói: “Vị tiền bối này, ngươi dùng tu vi võ tông đi khi dễ một hậu bối, ngươi không cảm thấy đáng xấu hổ sao?” Ô Cẩm Tước nhấn mạnh hai chữ “tiền bối” một chút, nếu như đối phương muốn mặt mũi thì không nên lấy mạnh khi yếu như vậy.
“Ta vốn cũng không muốn chấp nhặt với y, thế nhưng y lại làm hại ACẩn bị thương.” Trên mặt Mộ Dung Phong hiện lên vẻ tức giận, “Nha đầu, thức thời thì ngươi tránh ra đi, nếu không, ta ngay cả ngươi cũng thu thập chung.”
Sắc mặt Ô Cẩm Tước nhất thời xanh trắng một trận.
Diệp Thạch không để tâm nói: “Ô tiểu thư, ngươi điqua một bên đứng đi, xem ta thu thập tên tiểu bạch kiểm này.”
Ô Cẩm Tước: “…”
Ô Cẩm Tước run rẩy khóe miệng, âm thầm nghĩ, tên Bạch Diên Tinh này không phải là não tàn chứ?
Diệp Thạch cắn chặt răng, không phải là y không nguyện ý thoái nhượng, mà là, nếu bọn Trang Du đã tìm tới cửa, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha y, Cùng với việc phục thấp làm nhỏ, bị người ta nhạo báng, còn không bằng kiêu ngạo thêm một chút, dù sao tên Mộ Dung Phong kia là xuất đầu cho Trang Du.