Trương Dương ôm chặt thân thể mềm mại ôn nhu của nàng vào lòng nói: “Không cần phải nói, ta hiểu…”
Hải Lan ôm lấy Trương Dương khóc nức nở lên: “Hắn là một tên ác ma, hắn khống chế nhất cử nhất động của ta. Ta sợ hắn, cho nên ta mới trốn tới Xuân Dương, ở đó ta gặp ngươi…”
“Ta vốn tưởng rằng chuyện tình cảm của mình vĩnh viễn sẽ rơi vào cục diện đáng buồn như thế, thế nhưng lúc gặp ngươi, ta mới hiểu ta không thể khống chế được lý trí của mình, không thể khống chế được tình cảm của mình, ta không muốn bởi vì ta mà ảnh hưởng tới sự nghiệp của ngươi, cho nên ta tới Đông Giang, nhưng ta vẫn không thể quên ngươi…” Hải Lan nức nở.
Trương Dương ôn nhu vuốt ve nái tóc nàng, hiups nàng bình ổn lại tâm tình.
Hải Lan lại nói tiếp: “Sự tình phát sinh ở Đông Giang là do hắn bày ra, hắn không dễ dàng tha thứ cho ta vì đã phản bội hắn, lúc cãi nhau hắn đẩy ta ngã đập đầu vào cạnh bàn, lúc tỉnh lại ta đã thấy mình nằm trong bệnh viện…” Hải Lan nắm chặt tay Trương Dương nói: “Ta sợ ngươi lúc biết chuyện này sẽ mất lý trí tìm tới hắn báo thù, cho nên ta mới giả như mất trí nhớ…”
“Ta hiểu!”
Hải Lan đem toàn bộ bí mật trong lòng nói ra, xua tan đi đám mây đen vẫn bao phủ lòng nàng bấy lâu nay, nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp đã rưng rưng nước mắt: “Hiện tại ngươi còn yêu ta sao?”
Trương Dương trịnh trọng gật đầu: “Ta so với lúc trước càng yêu ngươi hơn!”
“Trương Dương!”
Tổ Trầm Cường vứt tờ báo lên trên bàn, hắn tràn ngập nghi vấn hỏi An Chí Viễn: “Vì sao?”
An Chí Viễn nhìn lướt qua bài báo, tựa đề báo viết là thượng tầng lãnh đạo tập đoàn An Thái nhảy lầu tự tử, lần này là Lý Vĩ Tín, hắn cũng là một nguyên lão của tập đoàn, ngày hôm qua mới ký tên chuyển nhượng cổ phần, thật không ngờ mới sáng hôm nay lại đã tự tử.
An Chí Viễn đạm nhiện cười nói: “Trùng hợp thật a! Xem ra công ty hỏng mất thôi!”
Trầm Cường tức giận: “Trung hợp? Từ hôm đó tới hôm nay đã chết bao nhiêu người? Quan hệ bọn họ với ngươi chả nhẽ cần ta phải nói nữa sao? Lão đại, sự tình trùng hợp trên đời này nhiều lắm, ngươi cũng vừa vặn mới khỏi bệnh khôi phục lại đó. Đại ca, ta theo ngươi đã hai mươi năm, ngươi muốn làm điều gì, ta ít nhiều cũng có thể đoán được một chút đó.”
Nhãn thần An Chí Viễn không một chút dao động: “Phải, vậy ngươi nói hiện tại ta đang muốn làm cái gì?”
Trầm Cường nói: “Hai tên ngu ngốc kia đã bị ngươi mua rồi! Một ngàn vạn mua Chu Hưng Vũ, một nghìn vạn mua lão tứ, trên giang hồ, kẻ có thể trơ mặt trước số tiền ấy không nhiều lắm.” Hắn vừa nói vừa nhìn An Chí Viễn.
An Chí Viễn cười nói: “A Cường, ngươi hoài nghi, kẻ mua chuộc là ta? Thực sự là kì lại? Trong thiên hạ có kẻ làm cha nào dùng tiền mua con trai mình?”
“Một nghìn vạn là một còn số không khỏi, thế nhưng nó đối với Chu Hưng Vĩ mà nói chẳng ít cũng chẳng nhiều, cho dù có ngươi chém bay đầu hắn thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần lão tứ đứng yên ở Đài Loan, đương nhiên sẽ không có việc gì. Có người dùng việc này tạo ra chút phong thanh, mà Chu Vũ Hưng lại có hành động khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng hắn muốn giết lão tứ, mà hiện nay thế cục hiện nay thì chắc chắn không ai cho rằng lão tứ có thể tới Hồng Kông.”
An Chí Viễn không nói gì, nhấc chén trà trên bàn uống một ngụm.
Tổ Trầm Cường than thở: “Ta cư nhiên lại tin ngươi nói, tới tìm Chu Hưng Vũ đàm phán.”
An Chí Viễn thấp giọng nói: “Quá khứ tất cả mọi người đều cho rằng, trong người theo ta, lão Tạ là người thông minh nhất, nhưng ta thấy ngươi là người luôn không bao giờ nói, nhưng lại suy nghĩ và thu vén mọi việc chu toàn, ngươi mới là người xuất sắc nhất trong đó.”
Trần Cường cười khổ: “Ta vẫn đều thua kém ngươi! Lão đại, ngươi nghĩ gì, ngươi muốn làm cái gì đều không dễ để người khác đoán được!”
An Chí Viễn nói: “Người như ta lại bị kẻ khác khiến cho nhà tan cửa nát, kẻ đầu bạc phải tiễn kẽ đầu xanh, khẩu khí này thực sự là ta nuốt không trôi!”
“Ta biết! Ngươi hoài nghi Đức Hằng, thế nhưng ta không thể tưởng tượng nổi từ lúc đó tới nay là ngươi ngụy trang!”
An Chí Viễn nói: “Đã trải qua tràng huyết tẩy ấy, ta còn có thể tin tưởng ai?”
“Cả ta sao?”
An Chí Viễn im lặng không phủ nhận, sau đó hắn thấp giọng nói: “Mọi việc đều có nguyên nhân cyả nó, hơn nửa năm nay, ta vẫn quan sát nhất cử nhất động của mọi người xung quanh. Nhân sự của An gia thực sự là quá yếu rồi! Đời này sai lầm lớn nhất của ta chính là nuôi nấng tên sài lang kia!” Nói ra những lời này, trong mắt lão bắn ra những đạo hàn quang khiến người khác phải lạnh gáy.
Tổ Trầm Cường nói: “Ngươi đã thừa nhận rồi!”
An Chí Viễn mỉm cười nói: “Ta thừa nhận cái gì? A Cường, ngươi không hiểu đâu!”
“Tin tưởng ta sao?”
An Chí Viễn nhìn về phía mặt trời đang lên đằng đông, nhẹ giọng nói: “Hoàn hảo, thế giới này ta vẫn còn vài ba bằng hữu đáng tin cậy!”
Trầm Cường lộ ra một vẻ mỉm cười hiểu ý: “Kỳ thực, ta cũng đã muốn rút khỏi giang hồ!” Hắn đứng lên cười nói: “Ta suýt nữa thì quên, ngày hôm nay đáp ứng đứa cháu, đưa nó đi mua đồ chơi!”
An Chí Viễn mỉm cười nói: “Trên đời này hạnh phúc nhất là tình cảm gia đình, ngươi đã sớm hiểu điều đó.”
Chu Hưng Vũ tự mình đưa An Đức Uyên lên bến tàu, hai nhân vật hiển hách của hắc đạo này bắt tay nhau, Chu Vũ Hưng nói: “Mong muốn rằng Hồng Kông từ nay về sau sẽ không trông thấy ngươi!”
An Đức Uyên hơi kéo chiếc kính râm xuống một chút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Hưng Vũ: “Ta vốn tưởng sau chuyện này chúng ta có thể thành bằng hữu.”
Chu Hưng Vũ lắc đầu nói: “Vĩnh viễn chúng ta không thể trở thành bằng hữu, một núi không thể có hai hổ. Ngươi muốn báo thù, ta sẽ giải quyết giúp ngươi, nhưng nếu ngươi muốn đạp lên gianh giới, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
An Đức Uyên dùng tay đẩy cái kính râm lại như cũ nói: “Kháo! Có lầm không a? Ta cũng là người Hồng Kông a!”
Chu Vũ Hưng cười nói: “Nói cho ngươi biết, cơm Hồng Kông ăn cũng không ngon đâu!”
An Đức Uyên ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười mãi sau mới dứt: “Cũng tốt, ở Đài Loan lâu quá nên quen mất rồi. Ha ha, lúc nào rảnh rỗi tới Đài Loan, ta cho ngươi biết thế nào là người đẹp như Tây Thi!”
“Cảm tạ!”
An Đức Uyên cười rồi bước lên thuyền, hắn quay người lại, bàn tay khép lại hướng Chu Vũ Hưng làm ra động tác như người nổ súng.
Chu Vũ Hưng nhếch miệng cười: “Đi tốt a!”
Nhìn khả năng ứng phó tình hình của An lão không chỉ có Tổ Trầm Cường bội phục mà ngay cả Trương Dương cũng vật, hắn lần này tới An gia chủ yếu là hướng An lão xin cáo từ, bệnh tình của An Ngữ Thần tạm thời đã khống chế xong. Sự tình An gia mấy ngày nay cứ liên tiếp, hắn cũng không muốn ở lại khiến cho nhà người ta thêm phiền phức, đương nhiên lần này chẩn mạch cho An lão gia tử, thần y có thể chữa được bách bệnh, nhưng bệnh già yếu của tự nhiên thì không thần y nào có thể chống lại được, từ mạch tượng của An lão, hắn cảm thấy được thời gian của An lão không còn nhiều lắm.
An Chí Viễn nhìn nhắc mặt trầm tư của Trương Dương cũng ý thức được điều gì đó, mỉm cười nói: “Có phải đại hạn sắp tới không?”
Trương Dương cười nói: “An lão là người rộng rãi, còn có cái gì không bỏ được chứ.”
An Chí Viễn lắc đầu nói: “Chờ tới lúc ngươi đến cái tuổi này, ngươi sẽ phát hiện cái gì là không thể bỏ được!”