Chương 281: Cùng công tử lên đường

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Bên ngoài Thanh Y thành, doanh Trấn Bắc quân. Sắp đến mùa đông rồi, bên ngoài Tuyết Hoang thành tụ tập gần trăm vạn đại quân, chỉ chờ đại quân trấn thủ phía bắc Tuyết Nhân tộc đến, Huyết Đế ra lệnh một tiếng là bắt đầu nam hạ.

Trấn Bắc quân tràn ngập khí túc sát, mặc kệ trong Chiến Vương triều có rối loạn hơn, hay Man di, Võ Vương triều có cùng Huyết Vương triều cùng tấn công không, cũng mặc kệ trong Chiến Vương triều có đại gia tộc hoặc gian tế gì không. Đến cục diện như bây giờ, các tướng sĩ Bắc Cương chỉ có thể cắn răng ráng chống, bọn họ không thể lo những chuyện khác. Bọn họ phải chiến thắng trận chiến này.

Vô số Trinh sát được phái ra ngoài, các binh sĩ thao luyện trong đại doanh, tranh thủ mỗi một phút mỗi một giây đề cao thực lực, để có khả năng sống sót lớn hơn trong đại chiến.

Tiêu Lãng trở về nhưng không có tâm trí tu luyện, miễn cưỡng nói chuyện vài câu với Thiên Tầm xong một mình về phòng.

- Xèo xèo!

Huyễn ma thú Tiểu Bạch biến thành con mèo nhỏ cỡ nắm tay nằm trên giường, mắt long lanh nhìn Tiêu Lãng. Huyễn ma thú Tiểu Bạch thông linh tính có thể cảm giác trong lòng Tiêu Lãng cô đơn, thống khổ.

Năm năm!

Tiêu Lãng mới hơi dung nhập vào thế giới này lại bị cho biết chỉ được sống năm năm. Tiêu Lãng mới thật lòng thích một nữ nhân, xem ra hắn không có cơ hội tổ chức hôn lễ long trọng cho nàng rồi.

Tay Tiêu Lãng cầm lá thư Đông Phương Hồng Đậu gửi cho hắn, hàng chữ xinh đẹp chất chứa tình yêu, tỏa mùi hương nhè nhẹ. Mặc dù Tiêu Lãng ở trong Quân Thần phủ có nói chưa chắc trong vòng năm năm không có hy vọng tìm được linh dược hay cách nào phá giải tâm ma. Nhưng Tiêu Lãng biết Thanh Minh, Quân Thần Độc Cô Hành đều chịu bó tay chứng minh Ẩn Đế cũng không có cách nào. Nói cách khác, thứ này càng độc, khó giải hơn cả hoàng Tuyền Diệp.

Tiêu Lãng đến từ một thế giới khác, từ nhỏ đến lớn hắn đi giữa lằn ranh cái chết không biết bao nhiêu lần, hắn không sợ chết. Cho nên trong Quân Thần phủ, Tiêu Lãng cười an ủi ngược lại Thanh Minh, Quân Thần Độc Cô Hành, nhiều lần dặn dò không thể lộ chuyện này cho Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao, Đông Phương Hồng Đậu biết.

Nhưng dù là bất cứ ai, thân thể mới mười tám tuổi, có tiềm lực vô hạn biết chính mình sống không đến năm năm cũng sẽ cô đơn, đau khổ, mờ mịt.

Thiên Tầm rất lo lắng, lén nhìn qua khe cửa hai lần, nhưng bị Tiêu Lãng liếc một cái liền không dám nhìn trộm nữa. Thiên Tầm nhìn chằm chằm cửa phòng, ngồi bệch tại đó. Khuôn mặt hơi 'gái' có nét u oán, lo lắng.

Hai người một thú cứ thế ngồi nguyên ngày, rồi Tiêu Lãng ngủ say, không quan tâm gì nữa, không để ý cái gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Thiên Tầm không yên lòng, ngồi xổm ở ngoài cửa ngủ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lãng tỉnh dậy đúng giờ, trên mặt không còn cô đơn, đau khổ mà là bình tĩnh, kiên cường.

Tu luyện và tu luyện!

Suốt một ngày một đêm Tiêu Lãng đã nghĩ thông. Nếu số trời đã định thì có nghĩ nhiều cũng vô ích, thay vì thế tranh thủ trong thời gian hữu hạn sống thêm đặc sắc, làm xong những chuyện nên làm. Ví dụ như... Tu luyện đến Chiến Hoàng cảnh, cứu Tiêu Thanh Y.

Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí xong tiếp tục tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Trong Quân Thần phủ, Thanh Minh đã nói rất rõ ràng , thứ này tu luyện một trăm lần trở lên thì sau ba lần sẽ có tâm ma, số lần tu luyện càng nhiều tuổi thọ giảm càng nhiều, số lần tâm ma cũng nhiều thêm.

Nhưng đã không còn quan trọng. Tâm ma đến nhiều rồi sao? Nếu đã không ai có thể vượt qua hai lần tâm ma, vậy ba, bốn lần tâm ma so với một trăm lần tâm ma có gì khác nhau? Về tuổi thọ thì càng nhảm nhí, đã không thể sống được năm năm thì còn quan tâm gì đến giảm một năm hay năm mươi năm?

Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể xong Tiêu Lãng chuyển sáng tôi thể rồi lại tu luyện Huyền khí, sau đó tiếp tục chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Ngày hôm trước Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể tối đa bốn lần hôm nay đến tám lần.

Đêm đã khuya, Thiên Tầm đã ngừng tu luyện, đi nghỉ ngơi. Thiên Tầm và Huyễn ma thú Tiểu Bạch ngồi trong viện, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lãng lăn lộn trên mặt đất. Thiên Tầm rất lo lắng, thậm chí rất sợ hãi, nhưng gã không dám hỏi cái gì, không dám nói gì. Thiên Tầm chỉ có thể nhìn Tiêu Lãng, không dám chớp mắt một cái nào.

Vù vù vù vù vù!

Một bóng người bay vào, Thanh Minh đến. Mắt Thiên Tầm sáng lên, chỉ vào Tiêu Lãng nằm dưới đất, muốn nói gì. Thanh Minh phất tay ngăn Thiên Tầm lại.

Tiêu Lãng đã hồi phục rất nhiều, có thể rõ ràng cảm ứng được Thanh Minh đến. Tiêu Lãng vùng vẫy ngồi dậy.

Tiêu Lãng gượng cười cười nói:

- Thanh Minh đại nhân.

Trong mắt Thanh Minh đau lòng và áy náy, một hạt mầm tốt như vậy bị Lục Minh hủy hoại. Lúc trước chính Thanh Minh kêu Lục Minh đi bảo vệ Tiêu Lãng, cho nên trong lòng gã rất khó chịu.

Thanh Minh im lặng một lúc sau chua xót nói:

- Tiêu Lãng, ngươi không nên tự buông xuôi như vậy. Thần Hồn đại lục không có cách giải quyết tâm ma nhưng chắc chắn bên Thần Hồn Hải có thể. Chưa chắc ngươi sẽ chết.

Tiêu Lãng nhìn trong đôi mắt Thanh Minh tràn ngập lo lắng, mỉm cười, vỗ mặt đất đứng bật dậy.

Tiêu Lãng cực kỳ nghiêm túc nói: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Thanh Minh đại nhân, ta không hề tự buông xuôi, chỉ muốn nhanh chóng tăng thực lực. Sau này ta sẽ tìm cách phá giải tâm ma, ông trời muốn mạng của ta nhưng không dễ lấy!

- Ừm!

Thanh Minh gật đầu, sau đó chuyển lời Quân Thần Độc Cô Hành:

- Ngươi có hai thân phân, nghĩa phụ của ngươi vì sắp đặt đại chiến nên lộ ra hết lộ ra thần hồn thân phận Tiêu Lãng, vu thuật của thân phận Yêu Tà. Thật ra sau đại chiến này nghĩa phụ của ngươi sẽ từ chức nguyên soái trở về Ẩn tông. Ngươi không hể ở lại Bắc Cương nữa, không ai chăm sóc thì rất nguy hiểm. Vì vậy thân phận của ngươi có bị lộ hay không đã không quan trọng. Nghĩa phụ của ngươi kêu ta hỏi ngươi là sau đại chiến ngươi muốn đi đâu? Ngươi có hai lựa, thứ nhất là đi chỗ hắn sắp đặt cho ngươi để tiềm tu. Thứ hai là đi Thần Hồn thành, chỗ đó an toàn.

- Thân phận bị lộ?

Tiêu Lãng cười khổ. Bây giờ hắn không còn quan tâm thân phận có bị lộ hay không, Tiêu Lãng chỉ muốn tu luyện và tu luyện, đạt đến Chiến Hoàng cảnh cứu Tiêu Thanh Y, cho Đông Phương Hồng Đậu một kết quả, còn lại hắn không quan tâm.

Tiêu Lãng tùy ý gật đầu, nói:

- Những cái này để nghĩa phụ sắp xếp đi, ta đi đâu cũng được.

Thanh Minh vỗ vai Tiêu Lãng, khẽ thở dài:

- Phấn chấn lên đi, sắp bắt đầu đại chiến rồi. Bất kể như thế nào, trước tiên giúp nghĩa phụ của ngươi đánh thắng một trận chiến này, trả thù cho gia gia, phụ thân của ngươi rồi tính.

Thanh Minh xoay người rời đi.

Một mình Tiêu Lãng nằm ngửa trên cát đá nhìn trời sao rực rỡ mênh mông, nheo mắt lại, ngơ ngác.

- Xèo xèo!

Huyễn ma thú Tiểu Bạch chạy tới, thè lưỡi liếm mặt Tiêu Lãng. Thiên Tầm bước ra.

Thiên Tầm nổi lên can đảm hỏi:

- Công tử, ngươi... Đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Lãng cười nhìn Thiên Tầm, yên lặng một lúc sau nói:

- Không có gì, chỉ là gặp vài chuyện, sau này ngươi sẽ biết. Thiên Tầm, nếu có ngày nào ta không ở đây nữa hay xảy ra chuyện gì thì ngươi đầu vào Trà Mộc đi, hắn sẽ dàn xếp cho ngươi.

- Không, công tử đã xảy ra chuyện gì?

Thiên Tầm con ngươi co rút, có trực giác không may. Tiêu Lãng không chịu giải thích.

Thiên Tầm cắn răng nói:

- Thiên Tầm là cô nhi, trên đời này chỉ có hai người là Thiên Tầm thật lòng đi theo. Trước kia là Bát gia, bây giờ là công tử. Bát gia không thích Tiêu bất Hoặc nên đã rời khỏi Tiêu gia. Nếu như công tử rời khỏi Thiên Tầm thì Thiên Tầm không còn chỗ để đi, chỉ có thể... Đi theo công tử!

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]