Thanh Minh cảm nhận vẻ bề ngoài của Tiêu Lãng ẩn chứa sát ý ngút trời. Thanh Minh ngẩn ra, dò xét Kiếm Thần vệ bên ngoài đã đi theo hoàng đế Vân Phi Dương rời khỏi.
Thanh Minh lạnh lùng hỏi:
- Tiêu Lãng, ngươi muốn làm gì?
Tiêu Lãng không nhúc nhích, không ngẩn đầu lên, cực kỳ bình tĩnh, kiên quyết nói:
- Đương nhiên là làm chuyện ta nên làm.
Thanh Minh mơ hồ đoán được, tức giận quát:
- Càn rỡ! Chút thực lực của ngươi có thể làm được gì? Ngươi muốn khiến nghĩa phụ của ngươi chết không nhắm mắt?
Thanh Minh biết rõ Quân Thần Độc Cô Hành yêu thương Tiêu Lãng cỡ nào, giống như là phụ thân. Quân Thần Độc Cô Hành đã chết, Thanh Minh không thể báo thù giúp gã, lúc này càng không thể để Tiêu Lãng làm chuyện điên rồ.
Tiêu Lãng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết:
- Thanh Minh đại nhân, có những chuyện ngươi không thể làm nhưng ta thì được!
Tiêu Lãng bình tĩnh nói:
- Có một số việc phải có người đi làm. Đầu vài người cần được mnag về, một số công bằng cần được đòi lại. Đó không phải là chuyện của nghĩa phụ ta mà còn có gia gia, phụ thân của ta. Thanh Minh đại nhân hãy yên tâm, ta đã không phải tiểu hài tử, sẽ không xúc động đi chịu chết. Ta còn có năm năm, trong vòng năm năm chưa chắc ta không làm được những chuyện này.
Con ngươi Thanh Minh co rút, kinh kêu:
- Ngươi đoán được?
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Ta không biết quá trình nhưng kết cuộc rất rõ ràng.
- Ai là người thắng cuối cùng thì chính là kẻ đứng sau lưng, đây là Cô Cô đã dạy ta.
- Ài... Ai cũng không ngờ sự việc sẽ biến thành như vậy. Tiêu Lãng, ta có lỗi với ngươi và thiếu sử. Ta là người của Ẩn tông, sư phụ vừa ra nghiêm lệnh không được ta nhúng tay vào.
Thanh Minh vô lực thở dài, nhẹ nhàng vuốt quan tài, âm trầm nói:
- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Tiêu Lãng ngẩng đầu đáp: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Ta chưa nghĩ ra nên làm sao, nhưng chuyện này cần phải làm. Nếu ngươi không mang ta đi thì ta cũng vô tâm tu luyện, chỉ có thể chờ chết! Ngươi cũng biết ta chỉ có thể sống năm năm. Ngươi mặc kệ chuyện này đi, hãy để ta chơi đùa một chút.
Trong mắt Thanh Minh có đau xót nhưng không thể hản bác điều gì, yên lặng cùng Tiêu Lãng ngồi bên quan tài, làm bạn bên cạnh Quân Thần Độc Cô Hành.
Độc Cô Vô Ngã, Thiên Tầm đi vào bái Quân Thần Độc Cô Hành xong canh giữ ngoài Quân Thần phủ, không cho ai tiến vào. Thanh Minh, Tiêu Lãng ở trong Quân Thần phủ cả ngày. Ban đêm, Thanh Minh vác quan tài ra khỏi Quân Thần phủ, chạy hướng nam.
Tả Kiếm vốn định ngăn cản nhưng nhận được hoàng đế Vân Phi Dương truyền âm. Người khác không biết Thanh Minh là người của Ẩn tông nhưng hoàng đế Vân Phi Dương hiểu rõ. Quân Thần Độc Cô Hành chết đã chọc giận Thanh Minh, gã không dám tiếp tục trêu ngươi Thanh Minh nữa.
Tiêu Lãng vẫn ở trong Quân Thần phủ, dường như chìm đắm trong bi thương. Ban đêm, Thiên Tầm cảm giác không thích hợp , bởi vì gã cảm nhận được mặt đất trong đại thính run lên. Chờ khi Thiên Tầm, Độc Cô Vô Ngã chạy vào thì Tiêu Lãng đã biến mất, chỉ để lại một phong thư.
[Thiên Tầm, ta đi đây, đừng tìm ta. Ngươi đi Trà gia hoặc Đông Phương gia, sẽ có người sắp xếp cho ngươi. Độc Cô Vô Ngã giải tán Yêu Thần vệ, các ngươi ai đi đường nấy đi, nếu như không có nơi nào có thể đi thì tìm Trà Mộc, Đông Phương Hồng Đậu. Đừng nghĩ đến báo thù cho nghĩa phụ của ta, những chuyện này sẽ có người đi. Thiên Tầm, có cơ hội gặp Đông Phương Hồng Đậu thì nói câu xin lỗi giúp ta, có lẽ ta không có cách nào tổ chức hôn lễ long trọng cho nàng... ]
Mực chưa khô, Tiêu Lãng mới vừa đi, nhưng hắn đi đường lòng đất. Thiên Tầm biết dựa vào gã và Độc Cô Vô Ngã rất khó đuổi theo Tiêu Lãng. Thiên Tầm, Độc Cô Vô Ngã liếc nhau, lộ vẻ mặt giật mình. Lời nói bình tĩnh của Tiêu Lãng lộ ra sát khí âm trầm. Tiêu Lãng muốn báo thù cho Quân Thần Độc Cô Hành.
Thiên Tầm, Độc Cô Vô Ngã biết Quân Thần Độc Cô Hành bị Thượng tướng quân Kinh Lệ giết nhưng hai người không biết Kinh Lệ ở đâu. Tiêu Lãng, Thanh Minh ở bên trong đại sảnh tán gẫu thật lâu, hiển nhiên hắn biết nhiều chuyện. Sức chiến đấu của Yêu Thần vệ mạnh mẽ, Tiêu Lãng bỏ lại bọn họ, hiển nhiên rất khó trả mối thù này. Dựa vào một vạn Yêu Thần vệ cũng khó trả thù.
Độc Cô Vô Ngã để lại một câu:
- Thiên Tầm, nếu có một ngày ngươi có thể gặp được thiếu chủ thì xin nói với hắn, nếu nguyên soái đã khiến chúng ta đi theo hắn, đời này chúng ta sẽ không phản bội. Yêu Thần vệ sẽ ẩn núp, nếu sau này thiếu chủ có gì sai bảo thì Yêu Thần vệ sẽ liều mình cống hiến.
Độc Cô Vô Ngã lặng lẽ rời đi. Yêu Thần vệ không còn Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Lãng, chắc chắn sau này sẽ bị chèn ép. Bây giờ Độc Cô Vô Ngã phải nhanh chóng sắp xếp.
Thiên Tầm ngẩn ra, chạy nhanh ra ngoài, lần này không bị Kiếm Thần vệ ngăn cản. Thiên Tầm chạy hướng bắc, gã hoảng loạn, chỉ có thể đi tìm Đông Phương Bạch có quan hệ thân thiết với Tiêu Lãng, xin lão ngăn cản hành động điên cuồng của hắn.
Thiên Tầm rất hiểu chu tử này, tại Tiêu gia hắn dám một đường giết đến. Giờ phút này, Quân Thần Độc Cô Hành giống như phụ thân của Tiêu Lãng đã chết, chắc chắn hắn sẽ càng điên cuồng.
Đông Phương Bạch, Vân Tử Sam đang áp trận Trấn Bắc quân, một đường truy sát đại quân của Huyết Vương triều, mở rộng chiến quả.
Vua Bắc Cương đã chết, vô số binh sĩ, tướng lĩnh trút hết lửa giận lên đại quân của Huyết Vương triều, bùng nổ sức chiến đấu siêu mạnh. Mặc dù đã đại chiến một ngày một đêm, thể xác và tinh thần lực mệt nhưng đại quân Bắc Cương vẫn điên cuồng tấn cộng La Vân thành.
Truy sát một ngày, không biết giết chết bao nhiêu Huyết Man tử, lúc này tàn quân Huyết Vương triều đã vào Tuyết Hoang thành hết. Đại quân của Chiến Vương triều mệt phờ, Đông Phương Bạch ra lệnh đại quân trú đóng bên ngoài Tuyết Hoang thành, nghỉ ngơi tại chỗ, chờ mệnh lệnh của hoàng đế Vân Phi Dương.
Một trận đại chiến kinh thiên, hai bên dốc hết lực lượng toàn quốc, đại chiến mấy ngày, hai phái đều tử thương thảm trọng. Huyết Vương triều chết bảy, tám chục vạn đại quân, Huyết Đế bị giết, vô số Chiến Vương cảnh, Chiến Hoàng cảnh chết đi. Bên Chiến Vương triều có mười mấy vạn người vĩnh viễn ở lại Bắc Cương, chưa tính mấy vạn Tinh Dạ thànstrong trong La Vân thành, bao gồm dân chúng bình thường đã chết.
Nhưng mặc kệ như thế nào xem như Chiến Vương triều đại thắng. Tuyết Nhân tộc ở phái bắc Huyết Vương triều vẫn đang nổi điên, chắc có ít nhất mấy chục thành thị bị hủy diệt, mấy trăm vạn dân chúng bình thường đã chết. Lần này Huyết Vương triều nguyên khí đại thương, không qua trăm năm tuyệt đối không thể hồi phục. Trong trăm năm này chỉ có thể chờ Chiến Vương triều liên tục tấn công.
Trời còn chưa sáng, Thiên Tầm đi tới bên ngoài Tuyết Hoang thành, rất khó gặp Đông Phương Bạch. Mệnh lệnh của hoàng đế Vân Phi Dương chưa truyền đến thì quân lệnh khẩn cấp đã truyền khắp đại quân.
Đêm hôm qua, nghĩa tử của tộc trưởng, Yêu Tà nổi điên đột nhiên xuất hiện tại Long Diệu thành cuồng sát mấy trăm Kiếm Thần vệ, mang theo Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt chạy trốn, không rõ tung tích. Hoàng đế Vân Phi Dương nổi giận ra lệnh bắt Yêu Tà.
Ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình đang cùng Vân Tử Sam ở quân đại doanh. Nghe tin tức này, Đông Phương Bạch con ngươi co rút. Nghịch Thủy Lưu thầm chửi thề. Tả Bình Bình cười nhạt. Mắt Vân Tử Sam lóe tia sát ý.
Ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình, Vân Tử Sam không hiểu tại sao Tiêu Lãng sẽ giết mấy trăm Kiếm Thần vệ? Mang Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt đi? Không lẽ Quân Thần Độc Cô Hành chết nên Tiêu Lãng muốn giết Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt để trút giận? Hay Tiêu Lãng thật sự bị điên rồi?
Khi trời sáng hẳn, ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình, Vân Tử Sam đã hiểu Tiêu Lãng định làm gì.
Bên dưới Tuyết Hoang thành, một thiếu niên người đẫm máu cõng Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt hấp hối bỗng chui lên từ dưới đất, trước mặt mấy trăm vạn quân sĩ, cường giả hai bên, cực kỳ phong cách hét to với đầu tường:
- Nghĩa tử của Độc Cô nguyên soái, Thiếu Niên Hầu ngự phong của Chiến Vương triều, Yêu tướng quân, Tiêu Lãng chính thức tuyên bố phản quốc, thỉnh cầu Huyết Vương triều tiếp nhận đầu thành!
Thiên Tầm cách thật xa nghe tiếng rống của Tiêu Lãng, sợ hãi ngồi bệch xuống đất, hoàn toàn bị hù ngớ ngẩn. Tiểu chủ tử điên thật rồi, hắn phản quốc...