Trong Vô Tình Kiếm có thiên đạo vô tình. Đây cũng không phải là thiên đạo chi uy của Thiên Đế Chí Tôn, nhưng có thể so sánh với thiên đạo chi uy của đại đế. Bình thường Thiên Đế thực lực tương đối thấp bị đánh trúng, cơ bản sẽ bị thương hoặc là trọng thương.
Hải thú này có phòng ngự cường đại, chắc hẳn đã biến dị. Mặc dù có thể là hải thú 70, 80 vạn năm, tổng hợp thực lực tuyệt đối có thể so sánh với hải thú cường đại 90 vạn năm. Mặc dù như thế, Vô Tình Kiếm Khí vừa ra, hải thú này rõ ràng đã gặp phải bi kịch!
Vèo!
Trong một chớp mắt đó, toàn bộ thiên địa đều biến mất. Trong ánh mắt của mọi người chỉ còn lại kiếm quang giống như dải lụa màu xanh không gì không xuyên thủng, giống như chớp giật cắt qua màn đêm. Vô Tình Kiếm Khí lóe lên một cái rồi biến mất, đánh vào trên người hải thú cực lớn phía dưới.
- Xì xì!
Không có tiếng nổ nào. Hải thú có phòng ngự cường đại kia giống như bị đại đao sắc bén cắt lên vải vóc, dễ dàng cắt rời một huyết câu cực lớn. Huyết câu lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được kéo dài ra hai bên xẻ dọc xuống dưới, cuối cùng phá tan hơn một nửa thân thể của hải thú này.
Mặt nước biển xung quanh cũng bị chấn động, sau đó dâng lên bốn phương tám hướng, tạo ra đợt sóng cao mấy ngàn mét, giống như biển thần.
Sau khi kiếm khí hoàn toàn tiêu tan, máu mới bắn mạnh ra. Màu máu đỏ tươi nhuộm mấy dặm hải vực gần đó. Mùi tanh hôi khiến tất cả mọi người đều cảm giác muốn nôn mửa mãnh liệt.
- Ô ô!
Thân thể quái thú không ngừng run rẩy. Xúc tu xung quanh lay động, tạo lên ngàn đợt sóng hoa. Chỉ có điều rất rõ ràng, hải thú này đang giãy dụa vùng vẫy trước khi chết.
Vèo!
Hơn một vạn cường giả trên bầu trời cảm giác giống như đang nằm mộng. Tiêu Lãng lại hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ. Hắn thu hồi Vô Tình Kiếm, Thảo Đằng gào thét lao vào bên trong thân thể hải thú, điên cuồng cắn nuốt.
Quả nhiên, phòng ngự trong thân thể của hải thú này không mạnh. Phòng ngự bên ngoài chỉ cường đại nhờ lớp lông trắng. Phòng ngự bên trong thân thể lại yếu tới mức đáng thương. Thảo Đằng rất nhanh đã cắn nuốt được một mảnh máu thịt. Quái thú này giãy dụa lăn lộn càng lúc càng lợi hại, phát ra tiếng kêu kì quái khiến bên ngoài vạn dặm cũng có thể nghe thấy.
Dần dần, hải thú giãy dụa càng lúc càng yếu, cuối cùng hoàn toàn không còn tiếng động nào, trôi lơ lửng ở trên biển. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả ánh mắt đều nhìn Thảo Đằng phía dưới, nhìn con hải thú cực lớn kia không ngừng bị cắn nuốt.
Tiêu Lãng cũng không nói câu nào, thậm chí không để ý đám người phía trên, thản nhiên đứng sừng sững giữa không trung, nhìn Thảo Đằng cắn nuốt.
- Hòa Nhi đa tạ vị đại nhân này đã cứu mạng!
Một giọng nói ôn nhu êm tai vang lên. Nữ tử toàn thân được bao phủ trong lớp lụa mỏng dẫn theo một nhóm người bay xuống. Nàng chỉ hơi cúi người hành lễ. Những người còn lại đều quỳ một gối xuống, trên mặt lộ vẻ cảm kích và sùng bái.
- Đứng lên đi!
Tiêu Lãng thản nhiên gật đầu. Hắn nhìn thoáng qua nữ tử này, trong lòng có chút không vui. Đến đây cảm ơn ân nhân cứu mạng, còn che lụa mỏng? Điều này thực sự không lễ phép.
Thấy Tiêu Lãng thản nhiên thoáng nhìn, nữ tử này dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Lãng, thân thể liền cứng đờ. Nhưng nàng vẫn không có ý định gỡ tấm lụa mỏng xuống, trái lại trong mắt lộ vẻ lúng túng. Nàng dừng một chút mới mở miệng lần nữa:
- Vị đại nhân này, Hòa nhi có cái yêu cầu quá đáng, có chút đường đột hi vọng đại nhân không lấy làm phiền lòng!
Tiêu Lãng ngẩn ra, lập tức lãnh đạm nói:
- Nói!
Nữ tử lại cúi người thi lễ, mở miệng nói:
- Hòa nhi muốn làm phiền đại nhân đưa chúng ta đi một đoạn đường. Nhà của Hòa nhi ở Hòa đường trong vực diện phía bắc. Bảy, tám hộ vệ cường đại nhất của Hòa Nhi đã chết. Biển Băng Tuyết quá nguy hiểm. Thuyền của chúng ta cũng bị phá huỷ. Bởi vậy nếu mạo muội tiến lên khẳng định sẽ dữ nhiều lành ít. Đương nhiên, chỉ cần đại nhân chịu hỗ trợ đưa chúng ta đi một đoạn đường, sau khi đến vực diện Hòa Đường, Hòa Nhi nhất định sẽ bảo phụ thân tạ ơn ngài!
Tiêu Lãng cười lạnh, ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm vào nữ tử này nói:
- Ngươi cảm thấy ta là người thiếu huyền thạch sao?
Trong đôi mắt đẹp của nữ tử kia lộ ra một tia kinh ngạc, lập tức lúng túng nói:
- Đại nhân có thực lực cường đại như vậy, tất nhiên không thiếu huyền thạch. Chỉ có điều trong vực diện Hòa Đường thật ra có chút bảo vật đặc biệt. Nếu như đại nhân chịu hỗ trợ, Hòa Nhi nhất định sẽ bảo phụ thân dùng hai tay dâng lên!
- Bảo vật?
Tiêu Lãng không hiểu, trong vực diện nho nhỏ có thể có bảo vật gì? Nữ tử này cho dù là công chúa của vực diện, ra ngoài chỉ dẫn theo hai hộ vệ Nhân Hoàng đỉnh phong, hiển nhiên gia tộc các nàng cũng không quá cường đại. Bảo vật tất nhiên cũng thiếu. Hơn nữa hắn không quá để ý đối với bảo vật. Hắn đã có nhiều bảo vật rồi. Bảo vật gì có thể có trân quý bằng Vô Tình Kiếm, chiến xa chí tôn?
Nghĩ đến đám người Hồng Đậu vẫn đang ở trong Thần Khải phủ chờ đợi mình, nghĩ đến Thần Hồn Phủ có vô số việc cần làm, Tiêu Lãng không có tâm tình chậm rãi bay cùng một đám người như vậy. Trong đám người này có thể có không ít võ giả Chư Vương. Với tốc độ như vậy, chờ bay tới vực diện Hòa Đường gì đó, sợ là phải mất mấy tháng? Cho nên hắn dứt khoát cự tuyệt nói:
- Không có thời gian!
Hải thú phía dưới cắn nuốt đã được bảy tám phần. Tiêu Lãng đơn giản không tiếp tục cắn nuốt nữa, thu hồi Thảo Đằng không nhìn mọi người, lạnh lùng sử dụng chiến xa Thiên Cơ rời đi.
- Đại nhân...
Nữ tử kia cuống lên. Đôi mắt đã ngân ngấn nước, vô cùng đáng thương kêu lên một tiếng. Tiêu Lãng quay đầu lại nhìn qua, trong lòng hoàn toàn không chút rung động, lạnh lùng rời đi,
Hơn 1 vạn người thất vọng nhìn theo hướng Tiêu Lãng rời đi. Không có tàu, hai cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong còn có phần lớn cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng đã chết, cơ hội để hơn một vạn người bọn họ có thể an toàn trở lại quá thấp. Có lẽ chưa đầy mấy ngày nữa, bọn họ đã bị hải thú phân thây, hoặc cũng sẽ bị hải tặc công kích bắt làm nô lệ.
Rất nhiều người đều cảm thấy rất nghi hoặc. Vì sao ban đầu Tiêu Lãng trượng nghĩa như vậy, không chút do dự đã ra tay cứu bọn họ. Nhưng giờ phút này lại vô tình như vậy? Cảm giác hắn dường như đã biến thành người khác.
- Ừm?
Trên thực tế, Tiêu Lãng đã nhận ra. Sau khi bay ra ngoài vạn dặm, chiến xa chí tôn đột nhiên dừng lại ở trong không trung. Trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc. Hắn cảm thấy ngạc nhiên vì mình quá quả quyết lãnh khốc!
Hắn vẫn là một người cảm tính, đúng như lời Tiêu Thanh Y từng nói, nhẹ dạ là khuyết điểm lớn nhất của hắn. Vừa rồi hắn không do dự ra tay cũng chứng minh điểm này. Hắn thực sự có việc không có thời gian hộ tống bọn họ, điều này cũng là bình thường.
Không bình thường chính là... Hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy? Trả lời lạnh lùng như vậy? Thậm chí cuối cùng nhìn thấy đôi mắt ngân ngấn nước vô cùng đáng thương kia, trong lòng hắn lại không chút dao động?
Điều này rất không bình thường. Hắn sợ nhất là nữ tử gào khóc. Một nữ hài như vậy khẩn cầu, cho dù từ chối cũng sẽ không thẳng thắn quả quyết như vậy, lạnh lùng vô tình như vậy. Nhiều nhất thì hắn sẽ uyển chuyển từ chối.
Hồi tưởng lại hành động vừa nãy, Tiêu Lãng có chút sợ hãi.
Hắn đã hai mươi tuổi, đã trải qua quá nhiều những sóng gió, thay đổi rất nhanh, tính cách đã sớm định hình. Hơn nữa hắn vẫn là một người cố chấp. Chỉ dựa vào đạo nghĩa trong lòng để hành sự, ngoại vật cơ bản rất khó ảnh hưởng.
Vấn đề xuất hiện ở chỗ nào?
Tiêu Lãng mê man. Võ giả tu luyện tâm tính cuối cùng, cho nên gia tộc Tiểu Đao mới có thể ném hắn đến đại lục Thần Hồn để hắn lớn lên. Tâm không đủ ổn định, sau đó cảm ngộ thiên đạo cực kỳ khó khăn. Đặc biệt là Tiêu Lãng muốn độ tâm ma, nếu làm không tốt sẽ hồn phi phách tán. Cho nên Tiêu Lãng đặc biệt coi trọng vấn đề này.
- Vô Tình Kiếm?
Tiêu Lãng đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Âu Dương Lãnh Yên đã từng nói, bảo hắn không nên dùng Vô Tình Kiếm hoặc là chỉ dùng một phần nhỏ. Thiên đạo vô tình trong Vô Tình Kiếm sẽ ảnh hưởng tới nội tâm của hắn, khiến hắn trở nên lạnh lùng vô tình.
Nghĩ tới đây, Tiêu Lãng liền cả kinh, thiếu chút nữa đã muốn lấy Vô Tình Kiếm ra trực tiếp ném vào biển rộng.
Vô Tình Kiếm này lại thật sự ảnh hưởng tới tâm tính của mình? Nếu như mình tiếp tục dùng, lẽ nào sẽ trở nên một người máu lạnh vô tình? Đây tuyệt đối không phải là điều hắn muốn.
Một người một khi trở nên máu lạnh vô tình, sẽ không có bằng hữu, thậm chí không có thân nhân, một mình cô độc theo đuổi thiên đạo mờ ảo, theo đuổi thực lực cường đại và quyền lực.
Không còn bằng hữu, không còn thân nhân, người yêu, cho dù ngươi trở thành đại đế, có vô số của cải, địa vị chí cao vô thượng thì đã làm sao? Cuộc sống còn có ý nghĩa gì và hạnh phúc gì có thể nói tới?