Tiêu Lãng sợ nhất cũng không phải là Vân Phi Dương lấy Nhân Hoàng cảnh nhất trọng là có thể quét ngang Nhân Hoàng đỉnh phong, mà là Vân Tử Sam!
Vân Tử Sam nữ nhân có trí tuệ giống như yêu nghiệt này, nếu như không phải sau đó hắn biết được một thiếu nữ như nàng lại âm thầm bố trí công việc bề bộn như vậy, hắn sẽ vẫn ngây thơ cho rằng nữ tử này chỉ là một cao thủ tình trường thích đùa bỡn các công tử.
Vân Tử Sam giết chết Tiêu Bất Tử, còn có thể tự nhiên câu dẫn mình, mà hắn có sức quan sát biến thái như vậy lại không nhận ra bất kỳ sự khác thường nào? Quan trọng nhất là Độc Cô Hành ở trong lòng Tiêu Lãng tính toán không một chút sơ hở, lại bị Vân Tử Sam hãm hại. Điều này khiến Tiêu Lãng hết sức kiêng kỵ đối với Vân Tử Sam!
Giờ phút này Vân Tử Sam không lộ diện, ẩn nấu ở trong bóng tối càng khiến hắn cảm giác mình giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào. Cũng không ai biết chừng nào thì nàng sẽ đến cắn hắn một cái.
Cho nên hành trình tới Bắc Minh lần này, hắn mới có thể dẫn theo đám người Đông Phương Hồng Đậu, Tiêu Thanh Y. Hắn biết rõ, Vân Tử Sam chưa muốn ra tay. Một khi nàng ra tay tuyệt đối sẽ làm cho hắn tuyệt vọng! Cho nên chỉ cần dẫn theo các nàng Hồng Đậu, Vân Tử Sam tuyệt đối sẽ không động tới Thần Hồn Phủ. Như vậy sẽ đánh rắn động cỏ.
Điều làm cho Tiêu Lãng phiền não nhất chính là, thế lực sau lưng các nàng. Nếu Vân Phi Dương dám bỏ ra huyền thạch muốn núi chôn sống ám sát mình, các nàng hiển nhiên cũng không kiêng dè Mê Thần Cung trả thù. Có thể không sợ thế lực Mê Thần Cung, Tiêu Lãng lại càng kiêng kỵ hơn.
Thời điểm Tiêu Lãng đang trầm ngâm suy nghĩ, phó sơn chủ núi chôn sống lại một lần nữa mở miệng:
- Còn có một tin tức, Vân Phi Dương đang không ngừng âm thầm thu mua cường giả và người trẻ tuổi có thiên tư. Chỉ cần đi Phi Dương Phủ, chỉ cần thần phục với hắn, huyền thạch bảo vật nữ nhân muốn thế nào hắn cho như thế. Mà nửa tháng trước, một Thiên Đế tiềm tu lại bị hắn thu mua, trở thành trưởng lão Phi Dương Phủ!
- Cái gì?
Thân thể Tiêu Lãng chấn động, trong mắt đầy kinh sợ!
Cường giả Thiên Đế chính là cường giả tuyệt đối. Cho dù đi nhận chức ở bất kỳ gia tộc siêu cấp nào cũng sẽ nhận được vị trí trưởng lão. Ví dụ như Âu Dương gia, ví dụ như Mộc gia. Cho dù không nương nhờ vào đại gia tộc, tùy tiện đi tấn công một phủ vực, cũng có thể trở thành bá chủ một phương. Cường giả Thiên Đế cũng có ngông nghênh, bình thường sẽ không dễ dàng thần phục, trừ phi là Thiên Đế Chí Tôn! Thực lực của Vân Phi Dương là Nhân Hoàng nhất trọng, có tài có đức tới mức nào khiến Thiên Đế thần phục?
Tiêu Lãng vẫn còn chìm đắm trong sự khiếp sợ, phó sơn chủ lại tung một tin tức, khiến Tiêu Lãng hoàn toàn kinh sợ:
- Trước khi ta đến đã nhận được một tin tức mới nhất, thực lực Vân Phi Dương bây giờ, đã đạt tới... Nhân Hoàng lục trọng!
Võ giả tu luyện hết sức khó khăn. Đặc biệt là sau khi đạt được Nhân Hoàng ngũ trọng! Vân Phi Dương đặt xuống Phi Dương Phủ đến bây giờ thời gian mới chỉ mấy tháng. Nhưng hắn lại đột phá nhanh chóng như vậy, quả thực có thể dùng tốc độ giống như hỏa tiễn để hình dung. Tốc độ này không chỉ khiến Tiêu Lãng kinh hãi. Nếu như đồn ra ngoài, sợ là mọi người ở Thiên Châu đều bị doạ tới ngây người...
- Chờ lần này sau khi từ Bắc Minh trở về, lập tức bắt tay đối phó Vân Phi Dương! Không thể để cho hắn tiếp tục trưởng thành. Bằng không nếu như cho hắn thời gian mấy năm, vạn nhất đạt được thực lực Thiên Đế Chí Tôn, sợ là ai cũng không sống nổi nữa!
Mắt Tiêu Lãng lóe lên âm thầm suy nghĩ. Hắn cũng không chú ý tới phó sơn chủ núi chôn sống đã rời khỏi. Hắn trầm ngâm một lát đưa ra quyết định, lần này đi Bắc Minh một đường cố gắng thuần phục thật nhiều hung thú hải thú. Nếu chẳng may Vân Phi Dương thật sự muốn chơi, hắn liền dẫn dắt trăm vạn ngàn vạn hải thú, cố gắng chơi với hắn một chút!
Nghĩ đến lời hứa của Thú Hoàng Huyết Tháp, sự cấp bách trong lòng Tiêu Lãng thoáng hòa hoãn. Cho dù Thú Hoàng kia không thể mời số Thú Hoàng còn lại hỗ trợ, chí ít mình có một con Thú Hoàng có thể tương đương với Thiên Đế Chí Tôn hỗ trợ. Ngoài cả còn có hơn ba mươi con Thú Vương, hơn một trăm vạn hải thú trong biển Loan Luân! Quân đoàn cường đại như vậy kéo ra ngoài, cho dù là Thiên Đế Chí Tôn cũng phải quỳ lạy!
...
Sau mười ngày, mọi người truyền tống trở lại Thần Hồn Phủ, Tiêu Lãng khiến Mộc Sơn Quỷ Mộc Tiểu Yêu tại này nghỉ ngơi mười ngày, khiến Đông Phương Hồng Đậu chào hỏi mọi người. Hắn hỏi thăm một chút về tình hình của Thần Hồn Phủ, xử lý một vài chuyện quan trọng. Chuyện còn lại hắn liền ném cho Trà Mộc, một mình lén lút đi tới rừng rậm nguyền rủa!
- Động tình!
Trăm vạn phân thân Thảo Đằng ẩn nấp, tra xét tình hình xung quanh. Sau khi Tiêu Lãng xác định không có ai ở trong rừng rậm nguyền rủa, lập tức đánh ra chữ tình tình đạo cảnh giới thứ hai!
Từng chữ tình chín màu bay ra. Từng con hung thú bị thu phục, bị thuần hóa. Tiêu Lãng không dừng dẫn theo những hung thú này, một đường phóng vào sâu trong rừng rậm nguyền rủa!
Trong thời gian hai ngày, đội ngũ hung thú không ngừng mở rộng. Tiêu Lãng đứng ở trên vai của một con cự viên tám mươi vạn năm. Hung thú từ bốn phương tám hướng đã mở rộng đến hơn mười vạn con!
Rừng rậm nguyền rủa cũng không lớn. Tốc độ cự viên rất nhanh, một đường đấu đá lung tung. Phàm là gặp phải hung thú nào, lập tức bị Tiêu Lãng trực tiếp thuần hóa, theo sau đội quân!
Sau thời gian năm ngày, Tiêu Lãng đã quét ngang hơn một nửa rừng rậm nguyền rủa. Hung thú phía sau đã đạt tới hơn bốn mươi vạn con. Chỉ có điều khiến Tiêu Lãng rất thất vọng chính là, hắn không tìm được hung thú trăm vạn năm. Hung thú cường đại nhất chỉ là hơn ba mươi con hung thú chín mươi vạn năm. Đừng thấy chỉ kém mười vạn năm, nhưng thực lực lại cách nhau một trời một vực. Như vậy cũng tương đương với Thiên Đế có thể quét ngang một đám Nhân Hoàng đỉnh phong vậy!
Lần trước rừng rậm nguyền rủa bạo động, xuất hiện một con Long Miêu trăm vạn năm. Tiêu Lãng cho rằng trong rừng rậm nguyền rủa khẳng định còn có một, hai con Thú Vương!
Nhưng sau tám ngày, Tiêu Lãng quét ngang toàn bộ rừng rậm nguyền rủa, thuần phục gần sáu mươi vạn con hung thú từ ba mươi vạn năm trở lên, vẫn không phát hiện ra Thú Vương. Thật ra hắn đã thuần phục được hơn tám mươi con hung thú chín mươi vạn năm...
Lần trước rừng rậm nguyền rủa bạo động, Hắc Lân gia tiêu diệt hung thú rất lâu. Sau khi Tiêu Lãng tiếp nhận Thần Hồn Phủ cũng giết chết rất nhiều, cho nên trong rừng rậm nguyền rủa cũng không nhiều hung thú nữa. Chỉ có điều lần này Tiêu Lãng cũng không phải cố gắng uổng công. Tối thiểu có hắn ở đây, sau này hung thú rừng rậm nguyền rủa rất khó bạo động. Hơn nữa có người tấn công Thần Hồn Phủ, hắn cũng có thể điều hơn sáu mươi vạn hung thú này tới tham chiến bất cứ lúc nào!
Trở lại Tiêu Đế Thành, Tiêu Lãng nghỉ ngơi một ngày, lại cùng Mộc Sơn Quỷ và một đám người chờ lâu sắp thiếu kiên nhẫn tiếp tục truyền tống về phía Bắc Minh.
Bọn họ một đường truyền tống. Không biết chuyện Tiêu Lãng ở Ma Đế Thành đã bị người nào truyền ra ngoài, bọn họ đi ngang qua phủ vực nào, tất cả phủ chủ đều cung kính, rất sợ Tiêu Lãng gây sự. Hơn nữa có Mộc Sơn Quỷ ở đây, cường giả Thiên Đế bình thường cũng phải đến bái kiến!
Một đường truyền tống, tốn thời gian hơn một nửa tháng, rốt cuộc mọi người đã đến Ma Đế phủ!
Trước tiên Ma Đế dẫn theo trưởng lão Ma gia tới đón. Tiêu Lãng, tên ôn thần này hắn không thể đắc tội được. Nếu chẳng may gây ra chuyện gì ầm ĩ, lại mất mấy trăm vạn huyền thạch, Ma gia có thể sẽ phá sản...
Điều khiến Ma Đế và mọi người trong Ma gia thở phào nhẹ nhõm chính là, Tiêu Lãng và đám người Mộc Sơn Quỷ cũng không ở lại Ma Đế phủ lâu. Bọn họ trực tiếp ra biển đi biển Băng Tuyết!
Mà tất cả mọi người ở Thiên Châu lại nghi ngờ không thôi. Đến giờ phút này mọi người mơ hồ cũng đoán được một vài chuyện. Xem ra phá giải nguy cơ của Thần Khải phủ hẳn là Mê Thần Cung, bằng không Mộc Sơn Quỷ sẽ không bỏ mặc Thần Khải phủ đang công việc bề bộn như vậy, vượt xa đi biển Băng Tuyết.
Tiêu Lãng có chiến xa chí tôn, Mộc Sơn Quỷ cũng có chiến xa chí tôn. Chiến xa Thiên Cơ Thiên phẩm cũng có mấy chiếc. Thật ra mọi người có thể dễ dàng lặn xuống, vừa vặn dạo chơi ngắm cảnh ở biển Băng Tuyết một chút.
Nhưng điều khiến đám người Mộc Sơn Quỷ, Đông Phương Hồng Đậu rất kinh ngạc chính là, Tiêu Lãng đến biển Băng Tuyết lại muốn tách ra đi!
Hắn nói hắn có chuyện riêng phải đi làm, bảo các nàng đi trước. Hắn sẽ bay vượt qua hư không đuổi theo mọi người sau...
Mọi người khuyên bảo không có tác dụng. Tiêu Lãng có Mê Thần Cung bảo vệ không người nào dám tổn thương hắn. Lần trước hắn đã từng một mình tới Bắc Minh bình an vô sự. Cho nên cuối cùng mọi người vẫn lựa chọn tôn trọng quyếtđịnh của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng chờ sau khi mọi người sử dụng chiến xa Thiên Cơ bay đi, lập tức bay xuống dưới biển. Hắn thực sự có việc riêng.
Hắn muốn... Chinh phục toàn bộ hải thú của biển Băng Tuyết!