Tìm được Hắc Ưng đảo thì dễ xử lý. Ngày hôm sau hai người dễ dàng tìm được Long Kỳ đảo. Mà Tiêu Lãng nhớ rất rõ ràng, thần phủ dưới đáy biển cách Long Kỵ đảo về phía tây khoảng ngàn vạn dặm.
Bởi vì Tiêu Lãng không xác định được phạm vi cụ thể, hai người chỉ có thể một đường bay về phía tây. Tốc độ bay của Thanh Mộc Ngọc cũng tương đối khủng bố. Hắn dẫn theo Tiêu Lãng giống như một lưu tinh cắt phá trời cao. Cho dù Mộc Sơn Quỷ bay hết tốc lực cũng không nhanh được như hắn.
Gần nửa ngày, bọn họ đã bay khoảng mấy trăm vạn dặm. Tiêu Lãng chắc hẳn đã gần tới, bảo Thanh Mộc Ngọc bay xuống dưới biển.
Trên người Thanh Mộc Ngọc đột nhiên phát ra một lồng ánh sáng bao phủ lấy hai người, sau đó quay không chút kiêng kỵ phóng xuống dưới biển.
Trong biển có rất nhiều hải thú, cho dù Thanh Mộc Ngọc thu liễm khí tức trên người lại, vẫn khiến chúng cảm giác vô cùng nguy hiểm, không dám tới gần còn bỏ chạy về phía xa.
Hai người một đường phóng xuống đáy biển. Tiêu Lãng bảo Thanh Mộc Ngọc bắt đầu tiềm hành tìm kiếm. Dù ở trong biển, tốc độ của Thanh Mộc Ngọc vẫn không hề giảm xuống, hóa thành tia chớp không ngừng bay khắp nơi. Tiêu Lãng lại mở to hai mắt quan sát xung quanh tìm thần phủ dưới đáy biển.
- Xì xì!
Hai người có vận may quá tốt. Tại một ngọn núi ở dưới đáy biển, hai người gặp phải một con hải thú trăm vạn năm. Đó là một con Giao Long màu xanh đen. Giao Long mang theo sự hung bạo ngập trời từ trong hang đá lao ra. Hiển nhiên có nhân loại dám cả gan nhảy vào lãnh địa của nó, khiến nó rất nổi giận.
Thân thể Tiêu Lãng không nhúc nhích, vẫn tỏ ra rất hứng thú chuẩn bị quan sát một trận đại chiến, xem chí cường giả ra tay giết chết hải thú thế nào. Ai biết Thanh Mộc Ngọc căn bản không động thủ, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn con Giao Long kia một chút, quát lạnh một tiếng:
- Cút!
Thanh Mộc Ngọc không có bất kỳ động tác nào khác, một chữ “cút” cũng giống như lời nói bình thường, ngay cả trên người cũng không phóng thích khí thế gì. Nhưng con quái vật khổng lồ kia giống như thấy được thiên địch, lấy tốc độ khủng khiếp bỏ chạy về phía xa. Bộ dáng kia khiến Tiêu Lãng cũng cho rằng đây không phải là một con Thú Vương trăm vạn năm, mà là một con rắn nhỏ.
Thân thể Thanh Mộc Ngọc không ngừng lóe lên. Tiêu Lãng mở to hai mắt tìm kiếm khắp nơi. Trong phạm vi mấy trăm dặm gần đó có vô số hải thú cường đại. Bọn họ cũng gặp phải hai con Thú Vương. Nhưng Thanh Mộc Ngọc chỉ cần một ánh mắt đảo qua, những hải thú này lập tức kinh hoàng chạy trốn, giống như nhìn thấy hoang thú viễn cổ.
- Dừng lại!
Sau nửa canh giờ, Tiêu Lãng đột nhiên quát lớn. Thanh Mộc Ngọc theo ánh mắt Tiêu Lãng đảo qua, nhưng chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì. Hắn nghi ngờ hỏi:
- Sao vậy, Tiêu Lãng?
- Đại nhân Thanh Mộc, đại nhân không nhìn thấy phía trước có một dãy núi cực lớn sao?
Tiêu Lãng chỉ vào dãy núi tối đen phía trước, vô cùng kinh ngạc hỏi. Phía trước chính là thần phủ dưới đáy biển. Tuy rằng bị vô số hải đằng che lại, nhưng lấy thực lực của Thanh Mộc Ngọc hẳn là có thể dễ dàng nhìn thấu, phát hiện thần phủ bạch ngọc bên trong chứ?
- Ừm?
Sắc mặt Thanh Mộc Ngọc trở nên trầm ngâm. Sau đó trong mắt hắn bắn ra hai cột sáng, nhìn phía trước một hồi, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Chẳng trách nhiều năm như vậy vẫn không có người nào có thể tìm được thần phủ này. Bên ngoài thần phủ này lại có ảo cảnh cường đại như vậy! Tiêu Lãng, nếu như không phải ngươi nhắc nhở, ta tuyệt đối không phát hiện ra được. Cái ảo cảnh này vô cùng thần kỳ. Chắc hẳn võ giả từ Thiên Đế trở xuống không bị ảo cảnh này ảnh hưởng. Chỉ có điều xung quanh đây nhiều hải thú như vậy, người bình thường làm sao dám tới đây?
- Thì ra là như vậy!
Tiêu Lãng cũng bỗng nhiên hiểu ra. Chỉ có điều không chờ hắn suy nghĩ nhiều, thân thể của hắn lập tức bị dẫn theo phóng xuống phía dưới. Chờ đến khi tới gần dãy núi dưới đáy biển kia, thân thể Tiêu Lãng phóng về phía những hải đằng trước mặt, kéo sang một bên. Nhất thời toàn bộ đáy biển đều sáng lên.
- Quả nhiên thần phủ dưới đáy biển này khí thế cường đại. Nơi này cho dù không phải là nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế, khẳng định cũng là lăng mộ của một cường giả Đại Đế, hoặc là Bán Thần!
Thanh Mộc Ngọc cảm khái, ánh mắt nhìn cửa lớn cao mấy ngàn mét kia, sau đó nói với Tiêu Lãng:
- Lúc đó ngươi làm sao đi vào được? Làm sao mở được cánh cửa lớn này ra?
Tiêu Lãng sờ sờ mũi, thân thể lẻn tới phía trước, sau đó vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, dùng sức đứng vững đẩy cửa lớn vào bên trong...
- Vù!
Cửa lớn từ từ mở ra. Một vệt ánh sáng từ bên trong bắn ra. Hiện tại, lực lượng của Tiêu Lãng rất cường đại. Năm đó hải thú bạch tuộc kia còn có thể đẩy ra, hắn tự nhiên cũng có thể đẩy ra. Mắt Thanh Mộc Ngọc sáng ngời, thân thể lóe lên bắn nhanh qua khe hở của cửa lớn.
- Cẩn thận!
Tiêu Lãng nhìn thấy trên bầu trời lóe lên một bóng đen, lập tức quát lớn. Chỉ có điều khi hắn kêu lên thì đã quá muộn. Vô số thần lôi đánh xuống. Thân thể Thanh Mộc Ngọc bị lôi điện bao chùm.
- Hừ!
Thanh Mộc Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, thân thể phát ra một vòng bảo hộ màu xanh. Chỉ có điều vẫn đã muộn. Áo bào trên thân thể hắn lập tức rách nát. Cái đầu trọc bóng loáng cũng trở nên đen như mực. Lớp da trên mặt bị cháy đen, giống như bị lửa thiêu...
Thân thể Thanh Mộc Ngọc lui nhanh trở lại, trên mặt lộ vẻ xấu hổ. Thực lực của hắn cường đại như vậy nhưng lại náo loạn gây ra chuyện đáng buồn cười ngay trước mặt một hậu bối, khiến khuôn mặt cũng nóng lên. Hắn nhanh chóng lấy áo choàng choàng lên. Ánh mắt hắn nhìn lướt qua xung quanh, trầm giọng nói:
- Thần phủ này rất có thể là nghĩa địa Thiên Ma Đại Đế. Bởi vì năm đó Thiên Ma Đại Đế nhận được một quyển bí kỹ thần cấm thượng cổ!
Tiêu Lãng nhìn Thanh Mộc Ngọc để mông trần đang mặc quần áo, muốn cười cũng không dám cười. Biết rằng Thanh Mộc Ngọc nói lời này chính là cố ý nói lẳng sang chuyện khác để bớt lúng túng, hắn rất hiểu chuyện nói tiếp:
- Thì ra là như vậy. đại nhân Thanh Mộc, chúng ta qua đi.
Tiêu Lãng lấy chiến xa chí tôn ra, lập tức khống chế chiến xa bay vào trong, Thanh Mộc Ngọc kinh hãi gầm thét lên:
- Trở lại. Chiến xa chí tôn không chịu được cấm chế này!
Ầm ầm ầm!
Từng thần lôi đánh xuống. Chiến xa chí tôn mang theo những hồ quang đốm lửa bay đi, khiến Thanh Mộc Ngọc sửng sốt. Hắn xoa cái đầu trọc đã bị cháy đen nghi hoặc lẩm bẩm nói:
- Không đạo lý. Cấm chế này cường đại như vậy, vòng bảo hộ của chiến xa chí tôn làm sao có thể ngăn cản được?
Tiêu Lãng đã tới quảng trường bên kia, còn xuống khỏi chiến xa biểu thị tất cả an toàn. Thanh Mộc Ngọc không nghĩ nhiều nữa, trên người phát ra một vòng bảo hộ màu xanh phóng về phía trước, một đường cũng mang theo vô số thần lôi và hồ quang đốm lửa. Lần này hắn đã có sự chuẩn bị, dựa vào thực lực của hắn đương nhiên sẽ xảy ra chuyện nực cười nào nữa.
Thanh Mộc Ngọc đứng ở phía trước đại điện, ánh mắt không nhìn hai Thiên điện, chỉ tập trung quan sát bức vẽ quỷ dị trên cánh cửa đại điện kia, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
- Con hải thú bạch tuộc kia đã từng dùng man lực đẩy cánh cửa Thiên điện này. Chiến xa chí tôn của ta cũng nhận được trong Thiên điện này!
Tiêu Lãng chỉ vào Thiên điện bên phải nói. Thanh Mộc Ngọc lại không hề liếc mắt nhìn. Hắn quan sát bức vẽ bên cửa chủ điện rất lâu, cuối cùng mở miệng nói:
- Trước tiên, ngươi ngồi chiến xa đi tới chỗ cửa lớn. Ta muốn thử phá tan cửa lớn này một chút! Nếu chẳng may động vào cấm chế, ngươi lập tức ra ngoài!
Tiêu Lãng nhớ tới thần lôi cường đại trong Thiên điện kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu, lên chiến xa lui trở về chỗ cửa lớn, chờ đợi Thanh Mộc Ngọc phá tan cửa chủ điện, sau khi xác định an toàn mới lại cùng đi vào.
Ầm!
Cửa lớn cách chủ điện rất xa. Tiêu Lãng căn bản không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên kia. Hắn chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, còn chứng kiến không ngừng có bạch quang chớp hiện, còn có hai đạo khí tức kinh khủng đến mức khiến hắn nghẹt thở truyền đến.
Tiếng động vang lên đứt quãng suốt nửa canh giờ rốt cục cũng ngừng lại. Một bóng đen mang theo vô số thần lôi và hồ quang bay vụt lại. Tiêu Lãng lập tức chấn động tinh thần.
Kết quả hắn lại nhìn thấy Thanh Mộc Ngọc lộ vẻ buồn bã:
- Ta không phá được cửa chủ điện, chỉ có thể chờ đợi phụ thân ta đến đây phá giải!
Tiêu Lãng kinh ngạc kêu lên:
- Ngài đã đạt tới thực lực Đại Đế cũng không phá giải nổi, lẽ nào nơi này đúng là lăng mộ của cường giả Bán Thần?
...