Chương 163: Nhờ gió mát mang hộ an khang* ()
Cập nhật 3 năm trước
(*) Là lời chúc phúc, ý kính nhờ gió mát mang đến an khang cho bạn, nói đơn giản là chúc bạn an khang!
Mấy giờ sau.
Máy bay tư nhân của Diệp Đình đáp xuống một thành phố khắp nơi là kiến trúc riêng biệt xa lạ.
Trụ sở chính Laroe đặt ở đảo El Hierro* của Châu Âu.
(*) El Hierro, cũng được gọi là Isla del Meridiano, là một hòn đảo nằm xa nhất về phía Nam cũng như về phía Tây thuộc quần đảo Canaris của Tây Ban Nha.
Cô dừng chân ở thành phố xa lạ này, tâm tình hơi hoảng hốt…
Thành phố xa lạ, có hơi thở xa lạ, tâm tình cũng xa lạ theo.
Tâm tình Lăng Vi đột nhiên sa sút và khẩn trương.
Laroe, Lý Bằng Phi…
Mấu chốt vạch trần bất trắc của ba mẹ đều ở trong thành phố này.
Suy nghĩ của Lăng Vi hoảng hoảng hốt hốt trở lại mấy ngày trước.
Sắp lên đường, một mình cô ngồi xe đi đến một chân núi ngoại ô.
Cô xách nhang đèn, tiềng vàng bạc lên giữa sườn núi.
Bước chân nặng nề leo lên, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.
Tro cốt của ba mẹ cô được chôn trong rừng cây giữa sườn núi.
Rừng cây lớn như vậy, chỉ có ba mẹ cô… lẻ loi nằm ở đây…
Mười năm sống chết mờ mịt, không tưởng niệm, hiển nhiên khó quên.
Mộ phần đơn độc ngàn dặm, thê lương không lời nói thay…
Một đường nước mắt đi tới trước một ba mẹ, cô cầm xẻng nhỏ đào cỏ dại lên. Lần trước tới là Ngày của mẹ.
Hôm nay là Ngày của cha, Lăng Vi cố ý chuẩn bị quà cho ba: “Ba, con cũng mua cho ba một cái đồng hồ đeo tay, ba nhìn xem, có thể góp thành một cặp với mẹ rồi.”
Cô quỳ xuống trước mộ, nước mắt và mồ hôi hòa vào nhau, dập đầu ba cái.
Ngày của cha của người khác, tiếng cười nói, Ngày của cha cô, khóc không thành tiếng.
Cô lấy mâm trái cây ra, lấy tiền vàng bạc, từ từ đốt: “Không đủ tiền thì nói với con. Đừng tiếc rẻ…”
Đốt giấy xong, cô lại dập đầu ba cái, quỳ xuống trước mộ, sâu kín nói: “Ba mẹ, cô sắp đến Laroe thực tập, hai người quen Lý Bằng Phi không? Anh ta là nhân viên kiểm tra xe ô tô của Long Đằng chúng ta. Ngày hai người xảy ra chuyện, chỉ có một mình anh ta đi làm… Con muốn gặp anh ta, tìm hiểu tình hình lúc đó, hai người sẽ phù hộ cho con đúng không?”
Nói xong, nước mắt lại không ngừng rơi xuống, chảy đầy mặt.
Có vài lời cô không nói ra, chỉ có thể thầm niệm trong lòng, ba mẹ, hai người rời xa con, 12 năm… Con không dám nhớ đến hai người, cũng không dám nhắc, vì cảm giác đau đớn này khiến người ta đau đến không muốn sống. Con không thể thường xuyên đến thăm hai người, nhưng trong lòng con âm thầm thờ cúng hai người…
Ba mẹ yên tâm, con trưởng thành rồi, con sẽ chăm sóc bản thân, con sẽ điều tra chân tướng tai nạn.
Đừng lo cho con…
Cô kéo dây chuyện đeo trên cổ ra, là dây chuyền kim cương mô hình xe thể thao: “Diệp Đình giúp con tìm ra người kia, nhưng mà người kia không chịu gặp con… Sau này có cơ hội, có thể gặp một lần là tốt nhất.”
“Đúng rồi… Diệp Đình… Anh ấy là…” Trong lòng chua xót tràn lan mãnh liệt, một giọt nước mắt lăn xuống: “Không biết có cơ hội giới thiệu cho ba mẹ không…”
Cô lặng lẽ ngồi yên trước mộ nửa giờ, lau nước mắt.
Đạp chân đau nhức, đứng lên.
Thu dọn xong, lúc xách giỏ đi xuống, quay đầu… rưng rưng vẫy tay từ biệt ba mẹ.
“Rất muốn như trước, nắm bàn tay ấm áp của ba…
Nhưng ba không ở bên con, chỉ có thể nhờ gió mát mang hộ an khang…”
Cô xách giỏ, chạy như điên xuống núi, gió thổi vù vù bên tai!