Diệp Đình đột nhiên đưa tay ra cầm ly rượu của cô, đổi cho cô một ly nước dưa hấu.
Jack kinh ngạc
Diệp Đình bình tĩnh nói: “Vợ tôi dị ứng với rượu cồn.”
Lăng Vi lặng lẽ khen ngợi Diệp Đình, những cô gái rắc rối kia thật sự dày vò cô quá mức rồi, cô thật sự không muốn uống rượu.
Hơn nữa, cô không muốn uống rượu với người này. Ánh mắt của người này khiến cô vô cùng chán ghét. Giống như một tên lưu manh vậy! Khiến cô hận không thể móc hai tròng mắt của anh ta ra ngoài!
Cánh môi Jack tà khí cười một tiếng, Diệp Đình vẫn luôn cầm ly rượu kia.
Trong đầu Jack nghĩ: Diệp Đình uống… không chừng càng có ý tứ hơn: “Anh cả, em kính anh.” Jack cầm ly rượu trong tay mình uống cạn.
Ánh mắt của Diệp Đình quét nhìn bốn phía, giống như không nghe thấy lời của Jack. Jack cũng không nóng nảy, kịch hay sớm muộn cũng sẽ bắt đầu thôi.
Benn nhỏ nhất nghịch ngợm nói: “Anh, anh vậy mà không chút động tĩnh kết hôn, khiến ông già tức suýt chết. Anh không cưới công chúa Isa, anh nhìn xem, ánh mắt cô ấy cũng đỏ lên vì tức giận rồi.”
Đám người liền nhìn về phía Isa.
Theo ánh mắt đó, Lăng Vi nhìn thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh vô cùng xinh đẹp!
Sắc đẹp đủ khiến đàn ông nhiệt huyết sôi trào!
Isa ngũ quan tinh xảo, đường cong ưu nhã, cổ dài hơi nghểnh lên.
Làn da của Isa sáng bóng nhẵn nhụi, trắng nõn mềm mại… hiện lên vẻ đặc biệt yêu kiều.
Thật là khó tưởng tượng… Diệp Đình vậy mà lại cự tuyệt một cô gái tuyệt sắc như vậy sao?
Mỹ nhân như vậy, chính là người mà đàn ông đều muốn ôm mỗi đêm mỗi ngày, hận không thể ép vào trong người, yêu thương cưng chiều.
Thân phận của người ta còn là một công chúa…
Lăng Vi âm thầm lắc đầu, Diệp Đình… hàng này thật sự không phải là đàn ông.
Lúc này khuôn mặt Isa đầy phẫn hận trợn mắt nhìn Diệp Đình.
Cô cắn cắn cánh môi đỏ, dưới ngực run rẩy phập phồng.
Sắc mặt Diệp Đình không biểu cảm, ánh mắt nhìn vào Lăng Vi bên cạnh. Lăng Vi bị chỉ điểm cũng chỉ hờ hững đứng, chỉ thấy cô gái kia hung tợn trợn mắt nhìn cô.
Isa đầu tiên trợn mắt nhìn mặt cô, sau đó, nhìn thấy Irene tặng trâm ngọc bích cho cô. Tiếp đó, thấy trên cổ tay cô đeo một chiếc vòng tuyệt đẹp… chính là chiếc vòng tay của nữ hoàng Elizabeth.
Ánh mắt Isa đỏ thẫm!
Cô tức giận giậm chân một cái rồi ‘Cạch cạch cạch’ đi lên lầu.
Benn thần thần bí bí đi đến gần Diệp Đình, thấp giọng hỏi: “Anh cả, nghe mẹ nói, vợ của anh là một người không tiền không thế, là một nha đầu rất thô tục… anh cả, vì sao anh cưới cô ấy?”
Diệp Đình không giận, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta một cái nói: “Bởi vì tôi thích.”
“Thích…”
“Thích?” Mấy người kia kinh ngạc.
Bọn họ sinh ra trong một gia đình như vậy, thích… là như thế nào chứ?
Thích có thể đổi được tiền sao?
Thích một người cũng là có thể, nhưng ngược lại nếu kết hôn… di sản của ông già, đừng hòng chiếm được một phần!
Jack nói: “Anh cả, anh thật quyết đoán!”
Diệp Đình cười nhạt: “Có sự nghiệp của riêng mình, không để ý đến gia sản của gia tộc Louis Tư, cậu cũng có thể.”
Jack kinh ngạc giương mắt nhìn anh ta chăm chú.
Diệp Đình cười, anh ta cầm ly rượu vẻ mặt kiêu căng, tựa như nhìn tất cả bằng nửa con mắt.
Benn chuyển mắt một cái: “Anh cả, anh theo đuổi chị dâu như thế nào, kể cho chúng em một chút đi…”
Diệp Đình cầm ly rượu lên, nhìn cậu ta nói: “Trẻ con, nghe cái gì chứ?”
Been ồn ào: “Em không nhỏ, em cũng mười tám tuổi rồi! Bạn học em cũng có con năm tuổi rồi! Anh cả, nói nhanh đi, làm sao anh theo đuổi được chị dâu. Em cũng học theo một chút, em muốn trêu chọc chị dâu một chút!”
Jack uống một ngụm rượu, tà khí cười một tiếng: “Chị dâu nhất định rất có ý vị.”
Bọn họ nói bằng tiếng Anh, Lăng Vi như đang đi vào cõi thần tiên, căn bản không nghe ra bọn họ đang nói gì.
Diệp Đình liếc nhìn Jack, âm thanh bình tĩnh mà tàn nhẫn nói: “Tính tình cô ấy mạnh mẽ, cẩn thận thiêu cháy hết lông cậu.”
Jack cứng người.
Benn còn nói: “Em không tin! Em nhìn chị ấy rất ôn nhu.”
Diệp Đình nói cho Lăng Vi nghe: “Cậu ấy nói cậu ấy muốn theo đuổi em.”
Ánh mắt Lăng Vi sắc nhọn trừng Benn và Jack một cái, cũng không biết đám người này để não ở đâu nữa, vậy mà cũng dám nói trước mặt anh cả của bọn chúng là muốn theo đuổi cô…
Lăng Vi mím môi: “Anh nói như thế nào?”
Diệp Đình nói: “Anh nói em tính tình mạnh mẽ, cẩn thận đốt cháy hết lông chúng.”
Vừa nói, vừa cầm lên một chiếc bật lửa mà nhân viên bưng qua… đốt, rồi tắt… Lăng Vi hiểu ý, mím môi cười một tiếng nhìn chăm chú vào anh ta.
Diệp Đình nhìn thấy trong ánh mắt sáng ngời của cô lộ ra một tia giảo hoạt. Cặp mắt hoa đào cong cong lên, đặc biệt hấp dẫn.
Cô hỏi: “Đốt đầu trên, hay là đốt đầu dưới.”
Diệp Đình dán vào lỗ tai cô, hơi thở ấm áp thổi vào tai cô, giọng điệu xấu xa nói: “Tùy em.”
Lăng Vi mím môi, ánh mắt thẹn thùng mang theo ý cười liếc anh ta. Hàng này âm hiểm, lại dùng chiêu mượn đao giết người này cũng thật là thuần thục. Anh ta muốn đốt lông người ta, cũng là để cô ra tay.
Cô trừng mắt về phía anh ta, xinh đẹp nghịch ngợm, câu hồn như vậy. Chọc khiến ánh mắt của mấy người kia nóng lên! Ngay cả máu cũng nóng lên. Bầu không khí đột nhiên có chút khác thường.
Bàn tay nóng bỏng của Diệp Đình nắm lấy eo cô, tựa như trừng phát mà siết chặt.
Anh ta âm hiểm híp mắt lại, mấy tiểu tử kia không dám nói nhiều nữa, dời ánh mắt đi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hiển nhiên vô cùng kiêng kỵ Diệp Đình.
Chỉ chốc lát sau, liền kiếm cứ rời khỏi như chạy trốn.