Chương 242: Mãn hãn toàn tịch*** ()
Cập nhật 3 năm trước
Sắc mặt Diệp Đình nặng nề, ánh mắt như chứa băng. Anh ôm cô đến trước mặt một bà dì bán khăn lụa, sau đó buông cô xuống: “Bán hai khăn lụa đi.”
Tính tiền xong anh cầm hai chiếc khăn màu làm quấn chặt người cô.
“Đồ của anh không thể tùy tiện cho người khác xem.”
Lăng Vi mua hai chiếc màu hồng quấn lấy anh.
Diệp Đình: “...”
Nếu anh mà quấn hai cái này vào sau này làm sao mà sống? Duỗi tay kéo rớt, sắc mặt anh nặng nề nhìn cô, Lăng Vi cũng không định ầm ĩ với anh, nếu để đám chó săn chụp được, mặt mũi Diệp boss nhà cô ném sang tận Đại Tây Dương mất, Lăng Vi cười giảo hoạt: “Tói nay anh làm cho em mãn hãn toàn tịch, nếu không thế nào em cũng bắt anh phải quấn cái khăn này.”
Diệp Đình cười kiêu ngạo: “Có gì khó, đừng nói 108 món ăn, chính là 1080 món cũng có thể.” Đầu bếp nhà anh là đầu bếp năm sao, đừng nói đồ Trung quốc hay cơm tây, chính là đồ ăn vặt khắp thế giới này muốn ăn nguyên vị cũng không khó.
“Xí…” Lăng Vi bĩu môi: “Em nói là anh làm cho em.”
“…” Diệp Đình đen mặt, tỏ vẻ áp lực lớn như núi đè…
Lúc này, trên bờ cát đột nhiên có người kinh hô ——
“Mau xem! Chỗ đó có người muốn nhảy dù sao?”
Lăng Vi ngẩng đầu, liền thấy một chiếc máy bay trực thăng ở trên đầu, mà ở cửaa áy bay có người đang chuẩn bị nhảy dù nhưng rõ ràng người này đang giãy giụa. Khoảng cách rất xa không thể nhìn rõ là ai nhưng Lăng Vi có dự cảm là Sở Minh Y…
Sau đó di động của Diệp Đình vang lên, quả nhiên là Sở Minh Y.
Lăng Vi thấy anh nhấn nghe máy, ấn loa, nghe thấy tiếng kêu của Sở Minh Y: “Hiện tại các người vừa lòng chưa?” Âm thanh của cô ta run rẩy trong gió, âm thanh vừa phát ra, nháy mắt bị cuồng phong xé rách.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn, đột nhiên có cảm giác khác lạ với người đàn bà này.
Có thể vì người nhà mà làm được một bước này thật không dễ dàng. Nếu Sở Minh Y thật sự nhảy xuống thì thật làm người ta bội phục.
Cô ta vừa khóc vừa hét lên với Diệp Đình: “Diệp Đình, anh nói lời giữ lời đấy.”
Bãi biên tụ tập nhiều người xe, Sở Minh Y đi tới cửa liền rụt trở lại, lại tới lại rụt lại..
Đi tới đi lui hơn mười lần…
Lăng Vi nắm chặt tay, hy vọng cô ta lớn mật nhay xuống, nếu cô ta nhảy, dù Diệp Đình không giúp cô ta thì cô cũng sẽ giúp. Nhưng mà không… Sở Minh Y liền rụt trở lại… lại không nhảy thì … máy bay trực thăng sẽ bay đi.
...
Người trên bãi biển một trận thổn thức…
Lăng Vi thật không thể nói ra tâm tình lúc này là gì, Sở Minh Y có bệnh sợ độ cao không dám nhảy thì không có gì đáng trách, cô ta dám bước lên máy bay trực thăng giãy giụa hơn 10 lần đã là cực hạn của cô ta.
Lăng Vi thầm nghĩ nếu mình... đổi thành vị trí của cô ta thì sao?
Nếu cô đứng ở đó cô dám nhảy sao? Có lẽ…bởi vì cô không nghĩ sẽ để bất cứ người thân nào của mình bị tổn thương.
...
Từ bờ cát trở về, Diệp Đình thật sự vào phòng bếp. Mân mê hơn nửa giờ, trong phòng bếp “Lách cách leng ceng” giống như đánh giặc, Lăng Vi ở phòng ăn nằm trên ghế da mềm quý phi vừa ăn hoa quả, vừa xem TV giống như lão Phật gia.
Chỉ chốc lát liền thấy cửa phòng bếp mở ra, vẻ mặt Diệp Đình kiêu ngạo từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng bốn món ăn.
“Như thế nào được bốn món thôi vậy?” Lăng Vi ghét bỏ!
Diệp Đình đạm nhiên liếc cô một cái, nói: “Không phải em muốn mãn hán toàn tịch sao?”
Lăng Vi nhăn mày ại, đứng lên,nhìn bàn ăn. Tên gia hỏa này được…bốn món ăn cua anh… một đĩa dưa chột xếp thành chữ ‘Mãn’, một đĩa ớt xanh xào cũng xếp chữ ‘ Hán’, một đĩa cải trắng xào mộc nhĩ xếp thành chữ ‘ Toàn’, món còn lại là rêu xào tỏi xếp thành chữ ‘ Tịch’.
“... Còn rất đầy đủ...”
Tuy rằng màu sắc đơn giản, nhưng mà...
Mãn, hán, toàn, tịch... Xác thực đủ rồi!