Cô phiếu vừa ngã, Lăng Vi gấp tới độ cả người đều đau.
Còn ngã, còn ngã… hơn 100 vạn rồi.
Cả người cô rét run…
Đột nhiên - - “Tăng!”
10h15, cổ phiếu này đột nhiên bắt đầu tăng trở lại.
Lăng Vi nhảy dựng lên, mắt mở to nhìn chằm chằm màn hình, rất nhanh trở về vạch xuất phát.
Sau đó thế như chẻ tre, một đường tăng vọt.
Đến 1h50, vượt qua 2200 vạn, nếu cô chơi 5 vạn thì chỉ có thể tăng 5 vạn 5000 ngàn tệ.
Lăng Vi có chú lờ mờ.
“Một chút thời gian tăng 200 vạn, thật lợi hại..” một ngày này Lăng Vi như ngồi trên đỉnh núi.
Chợt cao chợ thấp như phiêu trên đám mây, buổi sáng rõ ràng mất 100 vạn, thế mà chiều lại lời, còn lời hơn 200 vạn.
Ông trời của con ơi!!!
May mắn cả sáng nhịn được không bán ra.
Không phải.. không chỉ không kiếm được 220 vạn mà còn phải bù vào 100 vạn.
May mắn, may mắn.
Đột nhiên Lăng Vi tin tưởng vào bản thân, xem ra trước khi đầu tư thì nghiên cứu doanh nghiệp, nghiên cứu xu thế thị trường chứng khoánh là chuyện chắc chắn phải làm. Nếu không tin tưởng vào phán đoán của mình thì rất dễ bị thiệt thòi.
Cô yên lặng cho Diệp Đình một ánh mắt khen ngợi, sư phụ này thật tài giỏi.
Nếu không phải lúc dạy anh tràn đầy tin tưởng như vậy thì chưa chắc cô đã có thể tự tin lớn như vậy, cũng không có quyết định chính xác và kiên trì như vậy.
Nhìn cổ phiếu một đường đi lên, Lăng Vi chơi cực kì hưng phấn. Đã sớm quên việc Diệp Đình nhắc nhở cô: “Mặc kệ là kiếm được hay bù vào cũng không được vượt qua tiền vốn 10%...”
Diệp Đình ngồi bên cạnh nhìn cô, môi mỏng nhếch lên chẳng thèm nhác nhở cô phải bán đi.
2h chiều, cô bỏ vào 2000 vạn hiện tại tăng lên 2250 vạn, chỉ 10ph tăng 50 vạn.
Lăng Vi càng nhìn càng u mê, hưng phấn nhảy dựng.
Lúc đang vui vẻ chẳng biết hướng nào, đột nhiên cảm thấy người kia như tản ra áp suất dưới 0 độ.
“Ôi chào, mém thì quên.” Lăng Vi vỗ trán.
Đột nhiên nhớ tới Diệp Đình từng nói: “Mặc kệ là kiếm được hay bù vào cũng không được vượt qua tiền vốn 10%.”
“Bán tháo,bán tháo…” cô khẩn trương bán hết cổ phiếu.
Mặc dù có hơi không nỡ nhưng mà… thầy nói nhất định phải nghe, rất nhanh có người tới mua cổ phiếu của cô.
Cô nhìn thoáng qua sắc mặt vị tôn đại thần kia dần hòa hoãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cổ phiếu trong tay cô vừa bán hết, 15 ph ngắn ngủi cổ phiếu đột nhiên tụt mạnh…
Lăng Vi há hốc mồm, không tồi, bán được rồi, nếu không tiền vốn mất đi không trở lại nữa.
Diệp Đình không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Lăng Vi lấy lòng cười với anh “Diệp đại tiên… anh đúng là thần cơ diệu toán.” Cô giơ ngón tay cái lên: “Anh đúng là miệng vàng lời ngọc, một chữ ngàn vàng, anh nói gì đúng cái đó.”
Diệp Đình phụng phịu: “Tại sao lại nói giọng điệu đó?”
Anh hừ một tiếng: “Gọi lại.”
Cô ngừng cười nhẫn nhịn: “Đình Đình à… anh là tuyệt nhất, lại thông minh cơ trí, nhìn cái gì chuẩn cái đó, em kiếm được tiền, mời anh ăn cơm nhé?”
“Hừ!” Diệp Đình kiêu ngạo quay sang, hơn nữa ngày mới nói︰ “Gần đây có một nhà hàng hải sản cao cấp, hải sản chỗ đó không tệ…”
“…” Lăng Vi nhăn mặt với anh, trời ạ, thật biết anh, còn là nhà hàng hải sản cao cấp…
Nhưng mà nghĩ tới cô lời 250 vạn…
Ngất mất… 250 vạn… mặt cô, dáng người cô bán được 250 vạn sao?