Anh liếc nhìn tên đó một cái, thanh âm trầm lạnh lẽo nói: “Không phải thế lực của Arya... Vậy nhất định là mafia của Dia (Địch Á) rồi. Lão quỷ Paul không phải đang bồi dưỡng thế lực mafia ở Dia sao?” Nói xong, Diệp Đình đá vào quai hàm người nọ một cái: “Mafia Dia đều gắn bom mini vào răng... Mở miệng tên kia ra, nhìn một cái sẽ biết.”
Lôi Đình từ sau lưng lấy ra một cây mã tấu, nhịp nhịp trên tay: “Bây giờ thú nhận kẻ đứng phía sau, bà đây sẽ tha cho mi một con đường sống, bằng không, cho người nhà mi chơi cùng.”
Cô vừa nói xong, người nọ đột nhiên ngoan độc, cắn răng: “bụp” một tiếng, anh ta cắn vỡ bom trong miệng!
Tiếp theo, lật lên xem, đã chết.
“Nôn...” Lăng Vi che miệng lại. Diệp Đình xoay người, nâng tay che mắt Lăng Vi.
Lăng Vi ôm thắt lưng anh, nhắm mắt lại không muốn nhìn. Anh xoa đầu cô, ảo não không nên để cô nhìn thấy mấy cảnh máu tanh như vậy.
Bọn họ đã quen rồi, mà Lăng Vi chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
Lúc này, Lôi Tuấn vỗ mạnh lên bàn một cái: “Lão quỷ Paul cũng thật buồn cười, cố ý hãm hại Isa công chúa? Đúng lúc Isa và chúng ta cũng có khúc mắc, chiêu mượn đao giết người này dùng cũng không tệ!”
Con ngươi Diệp Đình thâm trầm: “Lão già này luôn luôn nham hiểm.”
Giọng anh lạnh như băng, mắt phượng nguy hiểm híp lại, hừ một tiếng nói: “Ông ta muốn diệt trừ Tiểu Vi, lại không muốn gánh trách nhiệm. Một bên hợp tác với quốc vương Arya, một bên bán đứng bọn họ. Ông ta cho rằng tôi không biết ông ta bồi dưỡng mafia bên Dia à...”
“Anh, giờ phải làm sao?” Lôi Đình nhỏ giọng nói thầm: “Lão gia hỏa Paul kia tránh được một kiếp, không chết trong biển lửa ở trang viên Lotta. Chúng ta lúc này đánh vào hang ổ lão ta, nói không chừng ông ta sẽ được ăn cả ngã về không, sẽ dồn toàn lực ra đánh!”
Diệp Đình híp mắt, nở nụ cười.
Lôi Đình, Lôi Tuấn vừa nhìn thấy nụ cười này của anh, lạnh hết sống lưng.
Diệp Đình nhíu mày, hỏi Lôi Đình: “Lần này chúng ta hành động bất ngờ như vậy, ông ta vẫn có thể chạy trốn... Em nói, bên trong chúng ta có phải có nội gián không?”
Lôi Đình cả kinh: “Anh, anh hoài nghi... Ai?”
Diệp Đình liếc cô một cái, cong môi cười: “Đừng khẩn trương, khẳng định không phải em.”
Lôi Đình biểu tình thay đổi bất ngờ, cố gắng trấn định cười gượng một tiếng. Cô liều mạng nuốt nước miếng, ánh mắt anh Đình thật là đáng sợ! Như muốn ăn tươi nuốt sống người ta ấy!
Diệp Đình biểu tình thản nhiên, như chưa từng nói câu vừa rồi, tiếp theo lại hỏi Lôi Đình: “ Thượng binh phạt mưu, kì thứ phạt giao, kì thứ phạt binh, kì hạ công thành (Đánh địch tốt nhất là đánh bằng mưu kế, tiếp đến là đánh bằng ngoại giao, kế tiếp là đánh vào quân địch, thấp nhất là đánh vào thành trì địch). Em nói xem đó là ý gì?”
Lôi Đình liều mạng nuốt nước miếng, nắm ngón tay run rẩy, cố gắng trấn định nói: “Nói đúng là: Để đánh thắng quân địch, tài trí nhất là biết dùng mưu, thấp hơn thì dùng các biện pháp ngoại giao, thấp hơn nữa là dùng vũ lực, hạ sách nhất mới phải đánh thành..”
Diệp Đình nheo mắt lại: “Cho nên nói: Đối phó với kẻ địch, không nhất định phải tự mình ra tay, tìm người thay chúng ta giải quyết phiền toái. Chúng ta không tốn chút công sức, cái này gọi là thượng sách.”
Lôi Đình hít sâu một hơi.
Diệp Đình hỏi cô: “Hiểu chưa?”
Lôi Đình lắc đầu, thành thật trả lời: “Ý tứ... thì hiểu, nhưng làm như thế nào, em không nghĩ ra...”
Diệp Đình liếc cô một cái, lấy di động chụp một tấm hình, gửi cho cha Isa —— quốc vương Arya Aziman.
Khóe môi Diệp Đình gợi lên một nụ cười lạnh: “Lão quỷ Paul nhất định không thể tưởng được, chúng ta sẽ trả đũa lão như thế...”