Chương 303: Người đồng cam cộng khổ ()
Cập nhật 3 năm trước
Quân Dương: Tiểu Đình phạm lỗi chịu phạt, anh Tuấn đang chịu phạt cùng cô ấy.
Vinh Tứ:... A Đình lại tra tấn người...
Diệp Đình: Bọn họ là tự nguyện.
Vinh Tứ: Thật vất vả tôi mới online được, để tôi nói chút, bọn họ nói chị dâu là xảy ra chuyện gì? A Đình cậu tìm được người trong lòng? Sao lại không biết tiết chế như vậy, cậu có phải lại quá mãnh liệt rồi không, làm con nhà người ta bị thương khắp nơi! Cậu không biết thương hương tiếc ngọc à? Anh nói cho cậu biết, túng dục quá độ sẽ làm tinh nguyên bị hao tổn! Dễ hư thận! Tiểu tử nhớ chú ý!
...
Đột nhiên im lặng, làm Vinh Tứ chat một câu: Móa, mạng với mẽo! Lại rớt nữa rồi!
Diệp Đình:...
Quân Dương: Chúng tôi cũng chưa nói gì... (nhìn trời)
Vinh Tứ: Móa! Có chuyện mau nói, có rắm mau thả! Ông đây bị con báo cái đuổi—— đệt! (đối phương đã offline)
...
Quân Dương: Anh Đình, anh đối tốt với chị dâu một chút, cô gái như chị dâu không nhiều lắm...
Diệp Đình: Ừ.
Chính Hiền: Đau thương... Ai nha! Tứ ca! Báo cái mùa này đang đến kỳ - phát - tình! (kinh sợ)
...
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày, tiểu mỹ nữ Vương Lâm hưng phấn gọi cho Việt Dương: “Vi Vi! Vi Vi —— Lý Bằng Phi sắp trở lại! Nam thần của mình, lâu rồi mình không gặp anh ấy!! Mấy hôm nay mình nằm mơ đều mơ thấy anh ấy!”
Lăng Vi lập tức kích động! Lý Bằng Phi... cuối cùng đã trở lại!
Sự thật năm đó cha mẹ cô bị hại sắp được phơi bày! Cô phải lập tức quay về Lan Mị!
Lăng Vi lập tức nói: “Lâm Lâm, ngày mai mình quay về tổng bộ, không bằng mời mọi người tới nhà mình ăn một bữa cơm đi. Danh sách mở tiệc chiêu đãi cậu quyết định.”
“Tốt tốt! Thời gian thế nào?”
“Cuối tuần này được không?”
“Cuối tuần?” Tiểu mỹ nữ suy nghĩ một chút: “Có thể nha!” Còn mấy ngày nữa thôi, Lý Bằng Phi tuyệt đối có thể. Vương Lâm hoan hô nhảy nhót nói: “Mình đi viết danh sách!” Cúp máy, vội vàng viết danh sách khách mời.
Lăng Vi dám chắc chắc, tên người đầu tiên cô viết nhất định là: Lý Bằng Phi!
Sáng hôm sau, trời trong nắng ấm. Diệp Đình và Lăng Vi thu dọn xong hành lý, đến bến tàu chuẩn bị rời khỏi đảo san hô. Bởi vì Lăng Vi trên người có vết thương, không thích hợp ngồi máy bay, cho nên, bọn họ sửa lại đi đường thủy.
Xe của Irene (Irene) đột nhiên xuất hiện ở bến tàu.
Xe dừng trước mặt Diệp Đình và Lăng Vi, cửa xe mở ra, Irene đội nón đen bước xuống, trộm đưa cho Diệp Đình một tờ giấy.
Lăng Vi nhìn thấy trên bàn tay Irene bị lửa đốt ra một vết sẹo khó coi!
Irene đeo găng tay trắng, nói: “Trang viên Lotta đột nhiên cháy, may là thư phòng của Paul có một cái mật đạo...” Nói xong, lại thở dài nói: “Cũng không biết là ai, vậy mà biết vị trí mật đạo của Paul, không chỉ chặn lại, còn bơm CO2 vào... May mà Paul cho người nổ ở ngoài đánh sụp mật đạo, nếu không mọi người hôm nay không gặp được tôi rồi.”
Irene tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lăng Vi giống như thấy được cảnh kinh tâm động phách đêm đó!
Lăng Vi nhìn ra ngoài mặt biển rộng mênh mông, cô làm bộ không nghe thấy, ánh mắt nhìn ra rất xa.
Diệp Đình mím môi, không nói gì. Xoay người, mở tờ giấy Irene đưa cho anh ra.
Bên trong viết hai hàng chữ: “Nếu anh hẹn giúp tôi người tặng khuyên ngực kia... Tôi sẽ nói cho anh biết sự thật về chuyện mẹ anh qua đời...”
Sắc mặt Diệp Đình bỗng nhiên biến đổi!