Tâm tình Diệp Đình không tệ đi vào phòng bếp rửa sạch tay, xếp hai dĩa bánh ngọt tinh xảo, một dĩa dưa hấu và dĩa bánh táo vào một mâm, bưng lên lầu.
Anh bước nhanh tới phòng vẽ.
Cửa phòng vẽ khép hờ, bên trong mờ nhạt.
Qua khe cửa, Diệp Đình thấy Lăng Vi đang nhíu chặt mày, cúi đầu vẽ gì đó.
Dưới ánh đèn mờ, cô ngồi xếp bằng trên đệm tròn. Mặt nhỏ xinh xắn đầy ưu sầu, ngũ quan nhíu lại, đôi mắt sáng ngời dưới lông mi dài phủ một tầng ánh sáng. Cô đặt bút trên giấy, hiển nhiên không vẽ gì.
Diệp Đình nhìn ra được… cô căn bản không tĩnh tâm.
Diệp Đình mở cửa đi vào, đặt mâm trên bàn dài.
Ngồi chồm hổm bên cạnh cô.
“Anh về rồi…” Thấy anh đi vào, cô đưa tay lấy một tờ giấy trắng che manga cô vừa vẽ lại.
Động tác cô rất nhanh, giống như đang tận lực che giấu cái gì…
Diệp Đình vốn không chú ý cô đang vẽ gì, nhưng động tác này của cô thu hút sự chú ý của anh.
Cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của anh.
Anh nhìn mặt cô trong nháy mắt đỏ lên, cười tà khí. Anh kề sát cô, hỏi bên tai cô: “Đang vẽ gì mà người khác không thể thấy? Còn sợ anh nhìn thấy? Có tật giật mình, hửm?”
Lăng Vi quẫn bách không thôi…
Cô… cô quả thật có tật giật mình!
Bởi vì cô… vừa vẽ…. khụ —— nữ chính đang ưu sầu, nam chính đột nhiên hôn cô nóng bỏng, sau đó, lăn… lăn… quét bỏ khói mù trong lòng cô.
Nhưng…
Không vẽ tốt.
“Anh xem em vẽ cái gì?” Diệp Đình đưa tay muốn lật tờ giấy lên.
Lăng Vi ôm cánh tay anh: “Đừng xem! Rất khó coi!”
“Sợ cái gì? Em chột dạ à?” Một tay khác của Diệp Đình muốn lật giấy, Lăng Vi lập tức bắt tay anh.
Nhưng trọng tâm không vững, sắp ngã xuống.
Diệp Đình vội ôm cô lại. Lăng Vi đụng vào trong ngực anh, hai người ngã xuống đất.
Diệp Đình nằm trên thảm, Lăng Vi đè lên người anh, áo ngủ rộng rũ xuống, thấy trọn vẹn da thịt trắng nõn bên trong….
Điều lúng túng là Lăng Vi vừa tắm xong. Thay áo ngủ, bên trong không mặc gì. Lần này liền bị Diệp Đình nhìn trắng trợn. Vóc người của cô... không giống như dự đoán.
Diệp Đình nhìn chằm chằm, ánh mắt thâm thúy đốt người.
Yết hầu anh không tự chủ trượt lên trượt xuống, muốn há miệng cắn cô. Mùi hương trên người cô truyền vào mũi anh…
Lăng Vi quẫn bách, mặt đỏ bừng, vội lăn xuống, hai tay kéo cổ áo mình lên.
Lúc này, nghe Diệp Đình cười nói: “Em vội bổ nhào về phía anh như vậy, chồng rất vui vẻ yên tâm, em có nhu cầu, chồng nhất định dốc sức phối hợp.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh, người này thật là…. Được tiện nghi còn khoe tài!
Diệp Đình điều chỉnh ưu tư, lấy tay chống đất ngồi dậy.
Nghiêm túc hỏi cô: “Vừa rồi thấy em buồn rầu, gặp chuyện gì? Chồng nghĩ cách giúp em.” Nói xong, vươn tay lấy đậu phộng rang đưa tới bên miệng cô.
Lăng Vi sửng sốt.